Trong khoảng thời gian ngắn Triệu Trạch Duệ không hiểu ý của anh, nhưng ngay sau đó anh đã hiểu được trẻ con trong miệng Trang Bác Hào là ai.
Anh lại có thể quên tối qua trong hộp đêm có tay chân của Trang Bác Hào, cái miệng rộng của tên Đặng Thâm , lại có thể nói cho tên miệng rộng khác là Trang Bác Hào, xem ra hiện tại cả tổ chức đều đã biết.di‿ễn✩đ‿àn✩l‿ê✩qu‿ý✩đ‿ôn
“Nhìn vẻ mặt của cậu, cậu biết mình đang nói gì, sao rồi? Nghe nói tối qua cậu một đi không trở lại, cậu và cô ấy đi đâu vậy?” Trang Bác Hài mập mở hỏi.
Triệu Trạch Duệ luôn luôn nho nhã cũng có ngày hôm nay, để anh bắt được chuôi rồi!
Ngay cả việc tối qua anh không về nhà cũng biết, Trang Bác Hào sẽ không đến trước cửa nhà anh chờ chứ? Triệu Trạch Duệ nghĩ thầm, nhưng đối thủ này có thể hạ Trang Bác Hào đơn giản như một đĩa đồ ăn.
“Hào, nếu như hiện tại cậu không muốn mình đánh cậu một cái thì lập tức câm miệng.” Triệu Trạch Duệ liếc anh một cái, sau đó nói.
Trang Bác Hạo biết trong ba người bọn họ, ngoài Hướng Hạo Khải ra, bản lĩnh của Triệu Trạch Duệ là tốt nhất, cho nên anh sẽ không tự mình chuốc lấy khổ, dù anh thống lĩnh cả hắc bang cũng không đọ lại hai người bọn họ, vì hai người họ hoàn toàn vứt đi sinh mệnh của mình rồi, anh không chọc nổi.di‿ễn✩đ‿àn✩l‿ê✩qu‿ý✩đ‿ôn
“Được rồi, mình không nói, nhưng chuyện này đã truyền ra, người khác không nói mình cũng sẽ không biết.”
Triệu Trạch Duệ không so đo nữa, nếu đã truyền ra, vậy cũng hết cách rồi, anh muốn toàn bộ mọi người câm miệng lại thì có thể, nhưng anh không muốn làm chuyên nhàm chán như vậy, sẽ bị nói giấu đầu lòi đuôi.
Chỉ có anh và Trang Bác Hài, hai người trực tiếp đi thắng đến phòng mật của ‘Hoàng’, bình thường Âu Dương Cảnh Húc cũng sẽ ở trong.
“Các cậu đến rồi!” Âu Dương Cảnh Húc ngẩng đầu lên từ một đóng tài liệu, nhìn về phía hai thuộc hạ, đồng thời cũng là hai người bạn tốt Triệu Trạch Duệ và Trang Bác Hào.
“Húc!” Bình thường họ thường gọi thẳng tên Âu Dương Cảnh Húc, vào vừa cửa liền trực tiếp ngồi vào ghế sopha.di‿ễn✩đ‿àn✩l‿ê✩qu‿ý✩đ‿ôn
Âu Dương Cảnh Húc thấy Triệu Trạch Duệ, cũng không khỏi lại muốn trêu chọc. “Chuyện của cậu mình nghe rồi, người ta đã trưởng thành chưa?”
Trên trán Triệu Trạch Duệ hiện lên ba vạch đen, sao anh cũng nói cái này?
Trang Bác Hào ở một bên cười đến đau bụng. “Húc, vẫn đế của cậu còn tàn bạo hơn của mình, trưởng thành chưa? Ha ha, mình cũng muốn hỏi như vậy.”
Triệu Trạch Duệ bất mãn lườm hai người một cái. “Bọn mình căn bản không có gì, cái gì cũng không có, làm phiền hai người để đầu óc mình trong sáng một chút.”
“Thật sao? Nhưng mình nghe nói cô nữ sinh đó nới với ba cô ấy cậu là bạn trai cô ấy!” Trang Bác Hào không hiểu, có lẽ anh đang trốn tranh! Dù sao thuộc hạ anh nghe được cũng không sai.
Đó chỉ là lời nói dối của Diệp Hiểu Hàm với ba cô ấy thôi, lại có thể bị anh truyền thành như vậy, thật không biết phải giải thích thế nào, mà dù anh có nói, bọn họ cũng không nhất định sẽ nghe?
Âu Dương Cảnh Húc thấy Triệu Trạch Duệ bất đắc dĩ, liến tính xua đi vấn đề của anh.
“Được rồi, không nói điều này nữa, Duệ, về sau chú ý một chút, ở nơi công cộng cố gắng khiêm tốn, chuyện lần này ở hộp đêm coi như bỏ qua, sau này mình lệnh bọn họ im lặng là được rồi.”
Triệu Trạch Duệ cười với Âu Dương Cảnh Húc, đây mới là hành động của anh em tốt, Trang Bác Hào nghe vậy chỉ có thể im lặng.
“Hiện tại Khải thế nào? Tính lúc nào trở lại?” Triệu Trạch Duệ hỏi.
Chuyện quản lý hộp đêm vốn là chuyện của Hướng Hạo Khải, hiện tại giao cho anh quản lý, anh cảm thấy có chút lực bất tòng tâm, anh vốn đã quản lý nhiều công ty như vậy rồi, anh không nói anh mệt mỏi, mà là anh không có cách nào quan tâm nhiều như vậy.
Âu Dương Cảnh Húc nhìn vi tính một chút. “Còn một tuần nữa! Cậu ấu vẫn đang tìm hiểu tình hình, dù sao hành động lần này cũng khó khăn hơn những lần trước, yên tâm, bắt đầu từ tuần sau, tất cả chuyện ở hộp đêm không cần cậu quản lý, nhưng chuyện của công ty thì cậu mau xử lý cho mình, hai tuần sau mình sẽ đi Mỹ một chuyến, trước lúc đó, nhanh đưa báo cáo doanh thu tráng trước cho mình.”
Triệu Trạch Duệ hiểu, bắt đầu từ hôm nay công việc vẫn nhiều như vậy, thậm chí còn nhiều hơn, thật hy vọng Hướng Hạo Khải về nhanh một chút.
“Hào, tuần trước chuyện ở Italy được xử lý không tệ, nhưng lần sau phải nhớ dọn dẹp, đừng để mình phải luôn phái người khác đi.” Âu Dương Cảnh Húc chỉ trích.
Trương Bác Hào thu hồi nụ cười cợt nhả, trở nên nghiêm túc, anh thật sự đã sơ sót, dù sao thời gian có hạn, huống chi đánh nhau xong, lúc đàm phán đã có tổn thất về người, cuối cùng anh chỉ có thể vội vàng rời đi.
Về tổ chức, mỗi tháng lại chuẩn bị báo cáo, họ đã quen rồi, chỉ cần bọn họ biết sau đó mình phải làm nhiệm vụ gì, yêu cầu trình độ nào là được rồi, mà đối với sự lãnh đạo của Âu Dương Cảnh Húc, từ trước đến nay họ vẫn luôn không có ý kiến, bọn họ giống như tử sĩ, sẽ luôn ở bên Âu Dương Cảnh Húc cho đến chết.
Cái này chính là cam kết ban đầu của ba người bọn họ.
Nhưng Âu Dương Cảnh Húc sẽ không để bọn họ chết dễ dàng như vậy, bọn họ là bạn bè, anh quyết không để họ phải chịu chết, cho nên bốn người bọn họ cũng giao hẹn cùng sống cùng chết, sẽ không phản bội, sẽ không rời xa.
Điệp Hiểu Hàm vừa về nhà từ trường, nhưng lại không có chút tự do, cô giống như bị nhốt. bình thường Đinh Gia Kỳ sẽ đi chơi với cô, nhưng hôm nay cô ấy có chuyện, để cô một mình về nhà.
Không đúng, phía sau còn có hai vệ sĩ như tử thần, đều là vì ba cô!
Sau chuyện ở hộp đêm lần trước, Diệp Chấn Hồng quan sát cô rất gắt gao, thậm chí còn về nhà mỗi ngày, ngày ngày nói chuyện bên tai cô, muốn cô và Triệu Trạch Duệ chia tay, cả ngày đều nói Ngưu Lang là không được, vấn đề là Triệu Trạch Duệ không phải là Ngưu Lang!
Cô không giải thích, cho nên ông cũng không biết, còn tìm hai người này đi theo cô.
Cô phiền muốn chết rồi, đầy còn có tự do sao? Không hề một chút nào, cô đi một đoạn liền quay đầu nhìn hai người kia một chút, hai người đó vẫn mặt không thay đổi đi theo như cũ.
Dù hiện tại Diệp Chấn Hồng thay đổi một chút, nhưng cũng không có nghĩa sẽ quản cô như vậy chứ?
Lúc cô đang suy nghĩ phải làm thế nào để thoát được bọn họ, thì cô cũng vừa lúc thấy Triệu Trạch Duệ bước ra khỏi xe.
Cô lập tức chạy đến. “Chú! Sao chú biết chỗ này?”
Cách gọi này… Triệu Trạch Duệ nhíu mày nhìn sang Diệp Hiểu Hàm, anh cũng chỉ thương lượng một chút chuyện với Trang Bác Hào, sẽ lập tức rời đi, như vậy anh cũng có thể gặp cô?
Mà một người đàn ông cũng đưa thò đầu ra khỏi xe, sau đó nói với cô. “Chú? Duệ, thì ra cô nhóc này gọi cậu là chú!”
Triệu Trạch Duệ trừng mắt nhìn người đàn ông trong xe một cái, sau đó nói với cô. “Sao cô lại ở đây?”
Anh chú ý đến hai người đàn ông sau lưng Diệp Hiểu Hàm, xem ra là vệ sĩ, hơn nữa còn đang gọi điện thoại cho ai đó.
“Tan học tôi muốn đi chơi, nhưng phía sau lại có hai người đi theo, nơi nào cũng không cho phép đi.” Diệp Hiểu Hàm đang phiền muốn chết!
Trang Bác Hào lại thò đầu ra. “Đi chơi với chúng tôi thích hơn, chúng tôi có thể giúp cô bỏ rơi bọn họ!”
“Có thật không?” Diệp Hiểu hàm vui vẻ trở lại, nếu có thể được vậy là tốt nhất.
Triệu Trạch Duệ không muốn tham gia chuyện như vậy. “Cô về nhà đi, bọn tôi còn có việc!”
Diệp Hiểu Hàm chỉ có thể chu mỏ nhìn anh, có chút buồn bã, nhưng vậy cũng hết cách rồi, người ta là người lớn, hơn nữa còn rất bận.
Trang Bác Hào nhìn cô nữ sinh trước mắt, quả nhiên là vô cùng ngây thơ, vô cùng đáng yêu, không trách được người luôn luôn không gần gũi với phụ nữ cũng muốn trêu chọc, có điều tình hình bây giờ thì phải làm sao đây? Anh thật sự nhẫn tâm nhìn dáng vẻ ai oán của cô nữ sinh này sao?
Vừa định xoay người rời đi, Diệp Chấn Hồng đã đến gần.
“Ba…” Không ngờ tốc độ của ông nhanh như vậy!
Diệp Chấn Hồng tức giận xuất hiện trước mặt hai người, tên nhóc này thật phiền phức, ngay cả ban ngày cũng tìm con gái ông.
“Này, cậu có lầm không, rốt cuộc cậu muốn thế nào? Lần trước cậu đưa con gái tôi đi một buổi tối không về nhà còn không đủ sao? Bây giờ cậu còn muốn làm gì?”
Diệp Hiểu Hàm cảm thấy mất mặt muốn chết, nhất định phải nói chuyện một buổi tối không về nhà sao? Lần trước vì không về nhà, ngày hôm nay đã rất mất thể diện, chị cô đã chạy đến nhà hỏi chuyện riêng tư, nhưng bọn họ thật sự không làm chuyện đó mà!
“Ba, ba nói gì vậy!” Ở trên đường chơi như vậy rất vui sao? Sẽ bị người ta nhòm ngó.
“Nếu không muốn nói chuyện trên đường, vậy chúng ta đến một quán cà phê gần đây ngồi xuống, chúng ta nói chuyện một chút.” Diệp Chấn Hồng tỉnh táo lại, nhất định phải xem người đàn ông này đối xử tốt với con bé là thật hay là giả.
Triệu Trạch Duệ không ngờ Diệp Chấn Hồng lại lo lắng như vậy, có lẽ lần trước giúp một tay có chút quá đáng, có lẽ lần này anh nên giải thích rõ, Triệu Trạch Duệ lập tức đồng ý.
Nhưng Diệp Hiểu Hàm lo lắng, nói chuyện một mình sao? Vậy không được, sẽ bị lộ, nói gì thì cô vấn muốn đi theo.
Nhưng Trang Bác Hào nhất định phải đi xem náo nhiệt, cho nên anh lập tức xuống xe đi theo.