Nhân lúc Hàn Giang Khuyết đang tắm, Văn Kha cũng chạy đến phòng tắm ngoài phòng khách để tắm rửa đánh răng thật nhanh. Chờ khi anh sửa soạn xong, Hàn Giang Khuyết cũng đã làm xong xuôi.
Lúc bước ra, thân trên của chàng Alpha cao to chỉ vắt một chiếc khăn tắm, bên dưới mặc cái quần ngủ màu lam nhạt của Văn Kha.
Ống quần quá ngắn khiến Hàn Giang Khuyết hở một đoạn lớn mắt cá chân, lưng quần thít chặt trên thân, không chỉ phô bày đường cong đùi rắn chắc đẹp đẽ, mà ngay cả bộ phận nào đó cũng loáng thoáng ẩn hiện.
Mặt Văn Kha đột nhiên đỏ bừng, anh không dám nhìn kỹ, chỉ láng máng cảm thấy chỗ đó hình như rất rất to. Suy nghĩ này vừa xuất hiện anh lập tức dừng lại chẳng dám tiếp tục nữa.
"Xin, xin lỗi..." Anh lắp ba lắp bắp: "Trong nhà chỉ có áo ngủ của anh thôi, đã muộn thế này rồi cũng chẳng tiện gọi Hứa Gia Nhạc dậy."
"Em không muốn mặc quần của Hứa Gia Nhạc." Hàn Giang Khuyết hứ một tiếng kiên quyết từ chối. Sau đó hắn chui vào chăn ngay lập tức rồi lục cục gì đó một lúc. Lát sau, chiếc quần ngủ kia bị ném ra, sau đó đến lượt chiếc khăn tắm lúc nãy vắt trên cổ cũng văng ra.
Bấy giờ Hàn Giang Khuyết mới thò đầu ra khỏi chăn thở phào một hơi: "Thực ra em cũng không mặc được áo của anh, chật quá."
Văn Kha ngượng ngùng nở nụ cười.
Trước kia hồi còn học cấp ba khi đến nhà anh, Hàn Giang Khuyết sẽ tùy tiện mặc quần áo của anh. Khi đó hai người cao xấp xỉ nhau, nên dường như cho đến giờ chuyện này chẳng phải là vấn đề gì lớn.
Những thói quen đã từng có vẫn ảnh hưởng đến anh, cũng chỉ có những giây phút lơ đãng thế này mới có thể giật mình phát hiện ra những thay đổi trong mười năm qua.
Hai người đắp riêng chăn của mình dưới ánh đèn ngủ mờ tối, sau đó mặt đối mặt nhìn nhau như hồi còn nhỏ. Cảm giác ấy vừa ấm áp, vừa xen lẫn chút xấu hổ.
Hàn Giang Khuyết đã là một Alpha trưởng thành rồi.
Mà anh cũng chẳng còn là thiếu niên ngây thơ năm đó, chính vì nhận thức có tính ám chỉ tâm lý này nên không thể không thấy căng thẳng.
Văn Kha nhìn Hàn Giang Khuyết, mặt cũng ưng ửng đỏ: "Hàn Giang Khuyết, giờ em cao mét mấy rồi?"
Vào lúc này lại đột ngột hỏi vấn đề lạ lùng thế này nom khá kỳ, nhưng thực ra anh đã len lén muốn hỏi thật lâu.
Hàn Giang Khuyết cũng chẳng nhịn được nhẹ nở nụ cười.
"." Hắn nói: "Sau khi tốt nghiệp cấp ba em có cao thêm mười mấy centimet."
"Vậy hả..." Văn Kha hâm mộ nói.
Omega căn bản không thể so sánh với tố chất thân thể của Alpha được, huống chi khi học lớp mười hai Hàn Giang Khuyết mới mười sáu tuổi, về sau tiếp tục cao lên cũng là chuyện rất bình thường.
Có điều những năm qua trí nhớ của anh dường như vẫn dừng lại ở lần đầu gặp mặt năm lớp mười, cậu thiếu niên ấy vừa trắng vừa khôi ngô tuấn tú, đỉnh đầu chỉ cao đến lông mày anh.
"Văn Kha."
Hàn Giang Khuyết tiến lại gần Văn Kha hơn một chút qua lớp chăn, đôi môi của hai người gần như sắp kề sát cùng một chỗ.
Mùi pheromone trên người hắn đã che đi mùi thơm tươi mát của sữa tắm, thoang thoảng đầy tính xâm lược. Hắn thấp giọng hỏi: "Có phải tuần sau anh phát tình không?"
"Đúng..."
Văn Kha siết chặt lấy chăn, thấp thỏm đáp.
Từ sau khi trở thành Omega, anh chưa từng mong chờ kỳ phát tình. Có lẽ nói chính xác hơn thì thực sự từ trong đáy lòng, anh cảm thấy kháng cự với phát tình.
Với anh, phát tình không chỉ là cột mốc năm đó Hàn Giang Khuyết tàn nhẫn từ chối, mà còn là bước ngoặt tới cuộc đời thảm thê đau đớn của anh.
Trừ cảm giác nặng nề trên tâm lý này, còn cả nỗi sợ hãi bí ẩn về tình dục tích lũy trong mười năm qua đã phá hủy sạch sẽ tất cả khát vọng và trông ngóng với chuyện chăn gối của anh.
Nhưng có lẽ vì nghe được câu trả lời của anh, pheromone của Alpha bên người lại xao động.
Hàn Giang Khuyết tiến tới dùng mũi ve vuốt cần cổ Văn Kha như đang ngửi con mồi.
Ánh sáng trong mắt hắn rực rỡ đến kỳ lạ. Dưới khoảng cách quá gần, đôi mắt ấy tựa như mắt sói trong đêm, nó cố chấp, chăm chú, lại có chút hưng phấn.
Chân Văn Kha trong chăn cũng không kìm được mà run rẩy...
Anh biết Hàn Giang Khuyết đang ngửi gì.
Bản tính của Alpha là thế, nhất định họ sẽ vô thức dùng khứu giác cảm nhận cơ thể của Omega, pheromone là thứ ngoài cùng, thứ hắn thực sự muốn xuyên qua pheromone để xác nhận... Là khỏe mạnh.
Đó là bản năng sinh sản của Alpha.
Nếu như không vì có được bản năng ngoan cố và cố chấp muốn gây giống đời sau ưu tú, con người sẽ không phải là giống loài thống trị trái đất.
Nhưng anh chẳng có mùi mè gì.
Anh bỗng nhiên hoảng sợ nghĩ – Hàn Giang Khuyết sẽ thất vọng sao.
Mười năm trước hắn đã từng thất vọng vì anh là Omega, nhưng lúc đó dù sao Hàn Giang Khuyết cũng còn nhỏ. Mà giờ hắn đã trở thành một Alpha thực sự, sau khi ngửi thế này rồi liệu hắn có phát hiện kết hợp với Omega kém cỏi là một chuyện đi ngược lại bản năng không.
"Còn đau không? Tuyến thể của anh ấy?" Hàn Giang Khuyết bỗng ngẩng đầu lên hỏi bằng chất giọng khàn khàn.
Hôm qua Văn Kha mới vừa tháo băng gạc trên cổ xuống. Chỗ đó vẫn thoang thoảng mùi thuốc gay mũi, nhưng Hàn Giang Khuyết vẫn không nhịn được bản năng muốn đến gần. Có điều không đợi được hắn chạm đến khu vực mẫn cảm và bí ẩn kia, Omega đã căng thẳng lùi lại đằng sau.
"Không, không đau..." Văn Kha nhỏ giọng nói: "Hàn Giang Khuyết, pheromone của anh rất nhạt, lúc chưa, chưa phát tình.... Sẽ không ngửi được gì đâu."
"Ừm." Hàn Giang Khuyết không phản bác, hắn nhìn gương mặt trắng nõn của Omega đang gần trong gang tấc, sau đó hôn lên hàng mi khe khẽ run kia.
Hắn có thể cảm nhận được Văn Kha đang mất mát.
Nghĩ một lúc thật lâu, rốt cuộc Hàn Giang Khuyết cũng nhẹ nhàng nói: "Văn Kha, trước khi học đại học em vẫn chưa thực sự nhìn thấy hươu cao cổ."
Chủ đề này rất đột ngột.
Văn Kha mờ mịt gật đầu...
Đúng vậy, thành phố nho nhỏ phương Bắc kia chỉ có một vườn bách thú nhỏ đổ nát, mỗi năm qua đi động vật trong đó càng ít hơn, đến năm lớp mười hai đã gần như đóng cửa, bên trong đó chưa từng có hươu cao cổ.
"Lúc vẽ tranh em chỉ dựa vào tưởng tượng thôi, nên vẽ xấu quá trời."
Hàn Giang Khuyết nghiêm túc nói: "Sau này khi ra nước ngoài du học, có một năm nọ em bỗng bị kích thích nghĩ, hẳn mình nên đi xem hươu cao cổ là thế nào. Ôm ý nghĩ đó, em một mình lái xe đến Florida mất mấy ngày trời, chỉ bởi vì nghe nói trong vườn bách thú chỗ đó có thể tiếp xúc gần với hươu cao cổ."
"Khi đó hình như là ngày nghỉ lễ gì ấy, người đến vườn bách thú đông lắm, những khách tham quan khác đều là cả nhà già trẻ cùng đi, chỉ có em là đi một mình. Xếp hàng một hồi rất lâu, rốt cuộc đến chạng vạng tối mới có thể lên xe bus hai tầng ngắm cảnh, sau đó đi đến chỗ hươu cao cổ. Văn Kha, đấy là lần đầu tiên em nhìn thấy nó."
Văn Kha nghe rất nhập tâm: "Sau đó thì sao?"
"Em đút lá cây cho nó ăn. Lưỡi nó dài lắm, sau khi ăn xong còn khẽ liếm em một cái..." Nói đến đây Hàn Giang Khuyết bỗng thấp giọng cười, dường như hắn đang nhớ đến hồi ức đẹp đẽ nào đó, khẽ dừng một chút rồi mới nói tiếp: "Văn Kha, miệng hươu cao cổ thối cực, nước bọt cũng thối ơi là thối."
Văn Kha không nhịn được phì cười một tiếng. Sau khi cười xong anh nhìn Hàn Giang Khuyết, bỗng hơi cáu kỉnh: "Hàn Giang Khuyết, vậy em còn bảo anh giống hươu cao cổ hả?"
Hàn Giang Khuyết lại gần đè Văn Kha xuống, sau đó dịu dàng hôn môi anh.
Hắn không trả lời câu hỏi đó mà nhẹ giọng nói: "Sau này mỗi khi nhớ tới anh, em lại đi đến vườn bách thú đó. Bạn bè đều cho rằng em đi nghỉ ở bãi cát Florida, nhưng thực ra lần nào em cũng tự mình lái xe mấy ngày, dọc đường nghỉ ở Motel chỉ vì muốn cho hươu cao cổ ăn."
Văn Kha ngẩng đầu nhìn Hàn Giang Khuyết, trong giây phút đó mắt anh hoe hoe đỏ.
Bởi vì anh nhận ra, đấy là một chuyện rất cô độc.
Hàn Giang Khuyết im lặng phút chốc, bất giác lâm vào hồi ức.
Khởi đầu của câu chuyện này có lẽ mãi mãi sẽ không thể nào thốt ra lời...
Lần đầu tiên nảy ra ý định muốn đi ngắm hươu cao cổ là vì ngày đó Phó Tiểu Vũ tỏ tình với hắn.
Phó Tiểu Vũ rất hoàn hảo.
Pheromone cấp A, con nhà giàu có, GPA ., gần như y có được tự tin rằng mình sẽ không bị Alpha nào từ chối.
GPA, viết tắt của cụm từ Grade Point Average, là điểm trung bình đánh giá sinh viên theo hệ thống giáo dục Mỹ, chỉ số này được tính bằng cách cộng các điểm trung bình môn học rồi chia đều ra để lấy số trung bình.
Đối mặt với Omega như thế này, nếu như nói không có đến một giây chần chừ là không thể nào.
Hàn Giang Khuyết vẫn nhớ rõ mình đã vội vàng cúp máy, sau đó chọn cách lái xe rời đi ngay trong đêm.
Nếu như không phải vì thực sự cảm thấy hoảng sợ, hắn sẽ không chọn cách trốn tránh như vậy. Đối mặt với lựa chọn mới toanh mà cuộc đời đưa cho, hắn quả thực đã mất phương hướng.
Thế là dưới bước ngoặt này, hắn đột nhiên quyết định đến xem hươu cao cổ, loài vật hắn chưa từng thấy lần nào.
Chính là lần đó.
Tại Florida, trong ánh tà dương tráng lệ vầng mặt trời để lại, đứng trong đám người ngắm hươu cao cổ, hắn bỗng nghĩ...
Hắn không nỡ.
Hắn là một người có trí nhớ rất kém, cả một đời hắn chỉ có thể nhớ một người, chỉ có thể yêu một người.
Nếu chọn Phó Tiểu Vũ, hắn biết, nhất định mình sẽ dần dần để bóng dáng Văn Kha trong lòng mình tan biến.
Nhưng hắn không nỡ, không nỡ để bóng dáng vốn đã mong manh kia thật sự biến mất.
Dù hắn đã chẳng còn cơ hội ở bên Văn Kha nữa rồi.
Mà hắn vẫn không nỡ quên anh.
Đây là cảm giác vừa hoang đường vừa thê lương biết nhường nào.
Nhưng cuối cùng, hắn vẫn đưa ra một quyết định đầy đau khổ...
Đấy là từ chối Phó Tiểu Vũ.
Đúng vậy, quyết định này đau khổ đến tột cùng, đau khổ đến vạn phần. Hắn từ chối cuộc đời mới, quyết định cầm tù bản thân trong lồng giam vô vọng.
Giây phút khóa chặt cõi lòng ấy, Hàn Giang Khuyết biết có một bản thân đang ngồi trong góc khuất cõi lòng tuyệt vọng khóc nức nở.
Bản năng của con người là bảo vệ chính mình. Chẳng ai thích cô độc, mà hắn còn sợ hãi điều đó nhất.
Hắn muốn được Omega mạnh mẽ bảo vệ, muốn cả đời này có chốn phó thác.
Phó Tiểu Vũ là người hoàn mỹ trên mọi mặt nhất, nhưng hắn vẫn từ chối người ấy.
Khi đó hắn đã thực sự cho rằng mình đã từ chối cơ hội cuối cùng có được hạnh phúc của cả đời này.
Bây giờ khi mọi thứ đã biến đổi và nhớ lại, cuộc gặp gỡ con hươu cao cổ kia là lần gặp quan trọng biết chừng nào.
Hắn đã trải qua một cuộc chiến không khói lửa.
Hắn đã hướng về chỗ chết, rồi lại mạo hiểm thu hoạch được thắng lợi, chỉ là khi đó ngay chính hắn cũng chưa biết.
Cuộc đời thật lộng lẫy, tựa buổi tà dương ở Florida kia.
Ngày đêm giao nhau, hắn cho rằng mình đã lựa chọn đêm đen tăm tối.
Nhưng qua nhiều năm sau hắn mới phát hiện, hóa ra lựa chọn lúc trước của mình...
Là rạng đông từ từ nhô lên.
_____________________
Người post: Yến Nhi