Tình Cuối

chương 14

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

"Người anh cần xin lỗi nhất là chính mình."

Câu nói này đối với Văn Kha quả thực như vạn tiễn xuyên tim.

Những ký ức phủ đầy bụi liên tục bị đào bới lại trong một khoảng thời gian ngắn, giống như chiếc kim đồng hồ cuộc đời đột nhiên bị kích thích điên cuồng chạy về trước, lại về trước, mỗi một vòng quay đều có quá nhiều tiếc nuối.

Anh không thèm để ý đến vết thương gian lận lưu lại ròng rã mười năm, cũng bởi vì không biết nên hóa giải đau khổ ấy như thế nào.

Văn Kha nắm chặt tay Hàn Giang Khuyết, lắc đầu nói: "Hàn Giang Khuyết, tôi xin cậu đừng nói nữa, đã qua cả rồi..."

"Đúng, là Trác Viễn tìm tôi muốn tôi phải đưa phao cho anh ta. Nhưng là tôi đã đồng ý, là tôi đã làm chuyện đó, nên bị đuổi học là đáng đời. Đã mười năm rồi, hết thảy đều kết thúc, giờ có nói những thứ này cũng đâu thay đổi được gì. Tôi không muốn nhớ lại những chuyện đó, được không?"

"Văn Kha, chẳng qua tôi cảm thấy..." Hàn Giang Khuyết ngẩng đầu, ánh mắt lóe lên tia đau lòng: "Anh không nên như vậy."

"Thế cậu cảm thấy tôi nên là cái dạng gì?"

Có lẽ nỗi buồn trong mắt Hàn Giang Khuyết đã làm Văn Kha tổn thương, anh cảm thấy ngực mình cuộn trào nỗi phẫn nộ mãnh liệt trước nay chưa từng có. Từ trước đến giờ anh chưa bao giờ như vậy, thậm chí anh còn không nổi giận với Trác Viễn, nhưng lúc này anh không thể khống chế nổi bản thân.

Văn Kha bỗng giơ tay túm chặt cổ áo Hàn Giang Khuyết, hai mắt đỏ bừng, đoạn gằn từng chữ một: "Hàn Giang Khuyết, tôi nên là cái dạng gì?"

Đôi môi mỏng của Hàn Giang Khuyết khẽ nhúc nhích nhưng không mở miệng. Đôi mắt của hắn đen như mực, tất cả cảm xúc dường như đã được thu lại. Có điều Văn Kha vẫn hiểu rõ đáp án Hàn Giang Khuyết không nói ra miệng.

Thời cấp ba anh là học sinh xuất sắc nhất trong trường, dù thi thoảng thành tích có thất thường đi chăng nữa cũng chưa bao giờ rơi khỏi top .

Anh không muốn ra nước ngoài, mặc dù hẳn anh có thể xin được học bổng, chủ yếu là vì anh không muốn rời khỏi Hàn Giang Khuyết.

Cho nên anh đã từng lập kế hoạch tỉ mỉ. Bản thân anh sẽ đăng kí vào trường đại học N thuộc top các trường đại học tốt. Lực học của Hàn Giang Khuyết theo không kịp, nhưng sau hơn hai năm bị anh bắt học hành chăm chỉ cũng có thể đăng kí vào trường T, như vậy họ vẫn có thể học chung đại học trong cùng một thành phố.

Bởi vậy khi đó ngay cả một học sinh vừa kém vừa bướng như Hàn Giang Khuyết cũng bị Văn Kha ép cặm cụi giải đề.

Khi ấy hai người họ chưa từng nghĩ đến việc phải nói cho rõ ràng tại sao nhất định lại muốn học cùng một thành phố, chỉ nghĩ phải cố gắng, bởi vì chỉ có vậy mới luôn ở bên nhau – Đến thành phố lớn, đến thế giới rộng lớn hơn.

Văn Kha đã từng là người cầm tay dẫn Hàn Giang Khuyết tiến lên.

Nếu sớm biết kết cục cuối cùng là thế này, Văn Kha thà rằng cho đến giờ mình chưa từng cố gắng, chưa từng xuất sắc, càng chưa từng nghĩ đến tiền đồ sáng rực như vậy.

Nếu chưa từng mơ ước, ít nhất khi ước mơ vỡ nát cũng chẳng đau khổ nhường này.

"Có lẽ cậu cảm thấy thất vọng lắm nhỉ, cái kẻ tên Văn Kha giờ lại có tình cảnh thế này. Không học đại học, chẳng có nghề ngỗng gì, hiện giờ ngay cả hôn nhân cũng không giữ nổi, thật là một kẻ vô tích sự. Tôi biết cậu không muốn nhìn thấy tôi trong bộ dạng như vậy..." Văn Kha càng run dữ dội hơn: "Tôi cũng không muốn nhìn thấy, tôi đâu có muốn."

Cơn giận của anh nhỏ bé dần theo giọng nói, cuối cùng chỉ còn thì thầm yếu ớt: "Tại sao cậu còn muốn đến giúp tôi hả Hàn Giang Khuyết. Thực sự tôi thà rằng cậu đừng tới, tôi không muốn tìm cậu, cậu còn không rõ điều đó sao? Khi ở câu lạc bộ LM tôi đã nói là mình chỉ cần chút xíu trấn an chứ không cần pheromone cấp S tốt đến vậy. Tại sao cuối cùng... Lại là cậu hết lần này đến lần khác cơ chứ."

Nói xong câu cuối cùng, Văn Kha cũng cạn sức. Anh buông cổ áo Hàn Giang Khuyết ra, sau đó uể oải dùng ngón tay vuốt phẳng nếp nhăn trên lớp vải nhìn qua là biết rất cao cấp.

Hàn Giang Khuyết cúi đầu nhìn anh, nói: "Bởi vì chính tôi đã bảo cô Du gọi điện thoại tới."

Văn Kha kinh ngạc ngước lên nhìn.

"Văn Kha, tôi không thất vọng, việc anh ly hôn với Trác Viễn khiến tôi rất vui."

Không nên nói kiểu này mới đúng chứ nhỉ.

Văn Kha hơi mờ mịt nghĩ. Theo phép lịch sự, chúc mừng người khác ly hôn thực sự quá kỳ quặc, nhưng khi Hàn Giang Khuyết nói như vậy lại khiến chuyện này có vẻ đương nhiên.

"Ngày đó khi thấy anh, sắc mặt của anh kém lắm, mà tôi cảm thấy Trác Viễn cũng chẳng quá để tâm đến anh. Tôi rất lo lắng."

Ánh mắt của Hàn Giang Khuyết vẫn một mực dừng trên mặt Văn Kha: "Đêm đó tôi bảo cô Du gọi điện cho anh. Biết tình trạng bên anh không tốt, ban đầu cô ấy muốn tìm một Alpha khác trong câu lạc bộ đến theo ý anh trước đó, nhưng tôi đã chủ động nói muốn đến."

"Vì... vì sao?"

"Tôi là Alpha cấp S, toàn bộ LM không có pheromone nào xuất sắc hơn tôi. Vì thế tôi làm bầu bạn với anh sẽ thích hợp hơn những người khác."

Hàn Giang Khuyết nghiêm túc giải thích, nhưng có lẽ đến hắn cũng biết đáp án này của mình không thực sự trả lời vấn đề của Văn Kha, nên nói đến đây hắn trầm mặc thật lâu, cuối cùng nhẹ nhàng nói: "Văn Kha, em nhớ anh."

Tim Văn Kha như hụt đi một nhịp. Có một giây anh cứ nghĩ mình đã nghe nhầm rồi.

Đôi mắt đen láy của Hàn Giang Khuyết lóe lên một tia bối rối. Hắn cúi người lại gần, hình như muốn hôn Văn Kha, nhưng lại ngây ngô không biết phải bắt đầu thế nào, cuối cùng chỉ ngần ngừ nghiêng đầu thơm nhẹ lên má Văn Kha một cái: "Em vẫn luôn luôn nhớ anh."

Hết thảy mọi chuyện đều xảy ra quá nhanh. Văn Kha cảm thấy đầu mình đang xoay tròn với tốc độ cao, thậm chí mất đi năng lực phản ứng.

Hàn Giang Khuyết hôn mình.

Nhưng, điều này sao có thể.

"Hàn Giang Khuyết, cậu..." Văn Kha ngây ngẩn, nhưng nhất thời không biết nên nói tiếp cái gì.

"Sau khi anh nghỉ học, em không thi vào đại học T."

Hàn Giang Khuyết rũ mi, rèm mi dài cong hơi phe phẩy theo câu nói: "Có một khoảng thời gian rất dài em luôn phẫn nộ, cũng rất cô độc, nên đã biến bản thân mình trở nên hỗn loạn. Cha em quyết định đưa em ra nước ngoài đi học, em đang nói đến người cha Alpha ấy. Mấy năm ở nước ngoài em cảm thấy ổn hơn, sinh hoạt cũng dần dần trở lại quỹ đạo. Về sau em mới biết được tung tích của anh, hóa ra anh theo nhà họ Trác đến thành phố B. Nên sau này khi tốt nghiệp đại học em cũng quyết định về thành phố B phát triển. Văn Kha, em không nghĩ đến việc tới làm phiền anh, càng không ngờ được có ngày anh sẽ ly hôn. Thực ra nhiều năm như vậy, em chỉ luôn ôm một suy nghĩ rất đơn giản..."

"Em muốn cùng sống trong một thành phố với anh, giống như lời ước hẹn thời cấp ba của chúng ta."

Nói đến đây hắn ngẩng đầu lên chăm chú nhìn Văn Kha: "Thành phố B rất lớn, nếu như không cố gắng gặp nhau thì cả đời này cũng chẳng có cơ hội chạm mặt. Nhưng ít nhất em biết anh cũng ở đây, cùng xem một dự báo thời tiết giống em, cùng dầm một cơn mưa. Như vậy là tốt rồi, em vẫn giữ được ước hẹn ngày ấy của chúng ta."

Văn Kha gắng sức mở to mắt, nhưng vẫn cay xè đến mức muốn ứa nước mắt.

Anh không nhịn được nghĩ, Hàn Giang Khuyết, cậu có ý gì vậy.

Mười năm trước, cậu căm ghét vì tôi không phải là Beta, mà là một Omega sẽ phát tình, sẽ mang thai. Thế thì tại sao cậu lại muốn giữ một hứa hẹn thuở thiếu thời chẳng chút ý nghĩa cơ chứ.

Anh thật sự không rõ.

_____________

Vì Hàn Giang Khuyết nhỏ hơn Văn Kha hai tuổi nên mình để cậu ấy xưng em gọi Văn Kha là anh nhé. Nghe tình thú mà nhỉ, một chiếc niên hạ tuy tuổi tác không cách nhau là bao nhưng vẫn là niên hạ ٩( ᐛ)و

Người post: Yến Nhi

Truyện Chữ Hay