Lan Tử Tử và Ngôn Chắn mãi mê ngắm nhìn khuôn mặt người top có chút say đắm. Thành tích học tập, thái độ cử chỉ thậm chí đến vẻ xinh đẹp đều sỡ hữu.
Hai người cùng khóa, không thân thiết lại nảy cùng ý tưởng tiếp cận Lan Thanh Hoa. Mọi người trong trường ai cũng đều biết Trạch Tử Tử là lesbian, là con gái hiệu trưởng, đầu năm nàng không kiêng dè tự đứng trên sân khấu công khai giới tính thật. Bàn luận rất sôi nổi. Trạch Tử Tử trực tiếp trở thành trung điểm của trường.
Nam sinh nói nàng là lesbian chỉ là có con trai kém mới không hấp dẫn được nên cả đám kéo nhau lập kế hoạch nắm lấy Tử Tử. Ai biết được trong lòng nàng chứa nhiều thủ đoạn. Làm cho các tên nam sinh không những tốn tâm tư còn hối hận không ngừng khi có ý chạm vào cô.
Tử Tử được nữ sinh hâm mộ, ngoài trừ thủ đoạn có chút tà ác thì mọi thứ đều rất tốt. Ngôn Chắn là thành viên trong đổi bóng của trường. Khí chất ngời ngời, nữ sinh chú ý đếm không xuể nhưng ngoại trừ dồn đầu vào học tập và chơi bóng đá thì không có hứng thú nào khác... cho đến khi biết được sự tồn tại của Lan Thanh Hoa.
Trạch Tử Tử là con gái nên hiểu rõ tâm tình của con gái nhưng ngoại trừ tình đầu thì cô không nghĩ sẽ có ngày yêu đương một ai khác. Ban đầu cô từng chút quan tâm đến Thanh Hoa, rất tỉ mỉ. Lan Thanh Hoa có nghe qua Trạch Tử Tử là lesbian, nhưng nếu là một người đi câu dẫn từng người một hay một chân trụ hai thuyền thì lập tức từ chối. Đằng này nhìn tới nhìn lui mọi người đều nói Thanh Hoa tốt số làm phúc hắc đại nhân lọt vào mắt xanh.
Hễ có người đến gần Thanh Hoa, Tử Tử tự nhiên có cách mang người đó ném ra xa trăm ki-lô-mét.
Bởi vì lần đầu người cuồng việc học có ý định lấy lòng bạn gái tương lai nên tìm người đưa ra lời khuyên giúp. Tìm tới tìm lui vẫn là bị Tử Tử ở sau lưng giở trò đuổi đi. Cho đến một ngày. Lan Thanh Hoa chuyển trường...
Trạch Tử Tử không bỏ bất cứ giờ phút rảnh nào mà đi tìm nàng. Mãi đến năm sau hai người gặp lại nhưng trong tình trạng một người là tổng thanh tra, một người là muốn tìm người. Trạch Tử Tử vẫn muốn tìm Lan Thanh Hoa.
Cả hai cùng nói về chuyện cũ. Lan Thanh Hoa giải thích nàng muốn chuyển trường là vì gia đình không đủ điều kiện để tiếp tục học nên chuyển về quê, chi phí rẻ hơn và có một chú truyền ý tưởng bảo vệ người dân thì nàng cố gắng đạt vào cục trưởng của cảnh sát. Lan Thanh Hoa chưa từng nghĩ mình sẽ kết hôn, càng chưa từng nghĩ có người luôn tìm kiếm mình. Nghe tin Lan Thanh Hoa kết hôn, Trạch Tử Tử nước mắt ào ạt tự trách bản thân không sớm tìm hiểu nàng. Cuộc hôn nhân kéo dài năm nhưng chỉ như vợ chồng trên danh nghĩa, chưa từng xảy ra sinh hoạt vợ chồng. Nhưng tận hôm đó, một chuyện không thể nào đối với Lan Thanh Hoa đã xảy ra. Nàng có thai!
Đêm qua đi họp hội nghị Thanh Hoa bị đồng nghiệp trút rượu có hơi nhiều... Lan Thanh Hoa chẳng còn can đảm nào nói với Trạch Tử Tử. Hai người đã suy nghĩ kĩ càng sẽ ly hôn với Ngôn Chắn mà còn dự định nhận nuôi một người con đã có giấy xác nhận người nuôi dưỡng là Trạch Tử Tử và Lan Thanh Hoa. Hai người cứ như vậy chia xa, dù sao là một sinh mệnh bé nhỏ vừa tồn tại, thật sự không thể phá hủy. Lan Thanh Hoa an phận là một người vợ, một người mẹ của Ngôn Gia. Trạch Tử Tử một tâm nuôi đứa trẻ tuổi vừa nhận này. Một lần nữa trải qua năm. Đủ hai người càng khó chấp nhận việc xa nhau.
Trạch Tử Tử một lần nữa tìm đến Lan Thanh Hoa. Vui vẻ. Chần chừ đều có. Ngôn Chắn đối với Thanh Hoa và Thanh Lãng rất tốt. Nhưng người phụ nữ bỏ năm chờ đợi này rốt cuộc có điểm nào thua kém? Chỉ là cô không có cơ hội chăm sóc Thanh Hoa... Rốt cuộc chuyện ngoài ý muốn xảy ra. Ngôn Chắn rốt cục bỏ bao tâm huyết ra lại đổi lấy hoàn cảnh này. Nhận ra Tử Tử là bạn học cũ không khỏi bất ngờ. Cứ tưởng Tử Tử là người vui đùa, nhất thời tiếp cận Thanh Hoa, không ngờ vẫn một lòng. Buông cho hai người đến bên nhau. Ngôn Chắn tự mình quyết giành quyền nuôi dưỡng Ngôn Thanh Lãng là vì muốn ít nhất một Lan Thanh Hoa thứ hai ở bên an ủy. Không ngờ nàng càng ngày càng xa lánh ông, Ngôn Chắn lại vì áp lực công việc thường xuyên trút giận lên người nàng. Khi đó ông cũng chẳng hiểu lí do vì sao không kiềm nén được bản tính. Ngôn Lương Vĩ có quen một người người phụ nữ vừa ly hôn chồng, mặc dù như vậy mặt mũi trên thị trường bất động sản không nhỏ. Tuy đã có con nhưng cùng hoàn cảnh ôm một con nên hai người cũng tái hôn.
Mẹ tốt nhưng con tồi. Lương Cao có thành tích học tập rất kém, tính tình lại cao ngạo, khó dạy dỗ. Ghen tị khi cả hai đều quan tâm Ngôn Thanh Lãng. Lương Cao phun lời phỉ bảng, nhục mạ quá khứ của mẹ nàng và nàng. Ngôn Thanh Lãng muốn tự lập cũng tốt. Ngôn Chắn sẽ ở sau bảo vệ nàng.
- ---------------------
Đã rất nhiều năm trôi qua, phần tình cảm ấp ủ của Ngôn Chắn lẽ nào vẫn không thể hồi đáp sao? Ông luôn tự hỏi rốt cuộc thân phận đàn ông này có chỗ nào không tốt. Nhìn chung quy có lẽ Trạch Tử Tử chỗ nào cũng hơn ông chỉ khác mỗi thân phận nam nữ. Nghĩ nghĩ nếu Trạch Tử Tử thật sự là đàn ông, không phải công khai với ông ngược lại ông sẽ không phải là đối thủ của bà thì thật dám chắc nhưng lòng của Lan Thanh Hoa sớm đã đặt trên thân phận của Trạch Tử Tử dù nam hay nữ đều đã định, cái này ông không thể cứu vãn.
Vẫn là đường nét khuôn mặt quen thuộc đó, vẫn là biểu cảm xa lạ đó...
" Lâu rồi không gặp Ngôn Chắn ".
Hơn năm rồi không gặp...
Ngôn Chắn gật nhẹ đầu. Đưa tay mời hai người vào phòng khách. Tình nghĩa gì đó sớm đã cắt đứt toàn bộ vậy Lan Thanh Hoa cần gì gặp ông. Chắc hẳn là có gì đó liên quan đến Ngôn Thanh Lãng. Ông nghĩ.
" Em quay về là do Thanh Lãng sao? ".
Từng cảnh chiếu sự quan tâm của Ngôn Chắn tua lại trong đầu Lan Thanh Hoa. Nếu như năm xưa không phải kết hôn với ông thì đã không nhìn thấy ánh mắt chua xót của ông rồi. Thật là tạo hóa trêu người, Thanh Hoa cũng có phần nào tự trách, rốt cuộc cũng không trách vấn Ngôn Chắn. Lan Thanh Hoa biết sau lưng Ngôn Thanh Lãng thật ra có ba nàng chống lưng, như vậy bà chỉ đơn giản nói ra những lời bản thân người mẹ cần nói.
" Bấy lâu nay em luôn tự trách bản thân sớm đã không nói cho anh biết chúng em yêu nhau để rồi mọi chuyện xảy ra như vậy xúc phạm đến danh dự của anh nhưng lúc đó em thật cảm ơn anh đã cho em một con đường ra đi nhưng là phải để lại con mình... ".
Nói đến đây Lan Thanh Hoa có hơi xúc động, dẫu sao là vợ chồng đã sai lầm. Có con là ngoài ý muốn nhưng vẫn phải trân quý cốt nhục này.
Trạch Tử Tử ở bên đưa tay chồng lên tay Lan Thanh Hoa vỗ nhẹ ý an ủi. Ngôn Chắn đưa mắt nhìn lại thở dài. Tâm tư Lan Thanh Hoa không đến lượt ông thấu đáo.
" Anh không trách em, chỉ trách năm xưa anh đã thừa lúc em say làm ra việc em không thích, lúc trước anh luôn nghĩ chúng ta có con rồi em sẽ trao tình cảm như của vợ chồng thật sự cho anh... anh xin lỗi...".
Cả câu chuyện này, xét kĩ thì sai nhất chính là số phận. Dù có đặt nếu ra vẫn không thể xảy ra được. Dù sao hơn năm trước là tình địch. Bây giờ Trạch Tử Tử đang có được Lan Thanh Hoa, nói gì đi nữa cũng là đáng tiếc cho Ngôn Chắn. Tử Tử thầm lắc đầu người đàn ông này cả phụ nữ của tôi cũng dám giành. Nếu không phải năm xưa Thanh Hoa ngăn cản phỏng chừng tôi đã gϊếŧ anh rồi! Tuy nghĩ như vậy. Tử Tử vẫn nhường một khoảng cách gặp mặt cho hai người.
Chuẩn bị đứng lên lại bị Lan Thanh Hoa ngoắc ngón út với nhau. Tử Tử có chút bất ngờ vào nhìn ánh mắt kiên định của Thanh Hoa thì gật đầu ngồi xuống.
" Em ra đi là nghĩ anh sẽ chăm sóc tốt cho Thanh Lãng. Ít nhất con nó vẫn còn một người cha bên cạnh. Em biết bấy lâu nay Thanh Lãng có anh cung cấp trợ phí nhưng đâu thể như vậy anh không thăm con bé dù chỉ một lần? ".
Giọng Lan Thanh Hoa vẫn bình tĩnh, nhưng trong đó Ngôn Chắn nhận biết được sự thất vọng.
" Thanh Hoa... anh lo cho Thanh Lãng ở trong căn nhà này sẽ bị áp lực, cho nên..." "Cho nên anh để con bé một mình ở trong căn nhà rộng lớn không một tình thân? ".
Ngôn Chắn cảm thấy lúc này mình là một người cha rất tồi tệ và hơn năm từng là vợ chồng, đây là lần đầu Lan Thanh hoa ngắt lời ông.
.
Lan Thanh Hoa thở dài. Im lặng lắng nghe, Trạch Tử Tử đã có chủ ý của mình.
" Ông Ngôn. Chúng ta lúc trước là vì Thanh Hoa mà chờ đợi, đến giờ là tôi thành công nhận được tình yêu của Thanh Hoa. Nếu không phải vì ông thiếu kiên nhẫn và không thật sự hiểu Thanh Hoa thì tôi không tin em ấy sẽ không yêu ông".
Một bước ngoặc lớn nhất chính là nhẫn nại. Thời gian góp nhiều mới thể hiện lòng thành, hoàn thành toàn vẹn cái gọi là yêu thương. Cái điều này Ngôn Chắn không có mà Tử Tử có đầy.
" Thanh Hoa chưa bao giờ hối hận khi sinh ra Thanh Lãng. Tôi tuy ban đầu không thể chịu được người phụ nữ mình yêu có con với người khác nhưng yêu là yêu cả máu thịt, tôi yêu Thanh Hoa cũng như xem Thanh Lãng là con của chính mình mà yêu thương. Nói sự thật, ông Ngôn đây ích kỉ đấy...".
Lan Thanh Hoa nắm chặt tay Trạch Tử Tử hơn, khó hiểu nhìn bà.
" Nếu ông Ngôn không muốn để Thanh Lãng chịu oan ức thì dời đi là việc tốt nhưng ông Ngôn có thể báo cho chúng tôi trực tiếp mang Thanh Lãng dọn qua ở cùng mà? Tại sao ông Ngôn không làm vậy? ".
Ánh mắt Ngôn Chắn chuyển động luôn nhìn xuống mặt đất. Ích kỉ. Thì ra bấy lâu nay ông nghĩ điều ông mang đến cho Thanh Lãng là tốt nhất không ngờ lại là đem cho Thanh Lãng thật nhiều vết thương lòng. Một bước sai, cả đời hối hận. Ngôn Chắn đã biết Thanh Lãng đã nhận lại được Lan Thanh Hoa còn có mối quan hệ với con nuôi Trạch Tử Tử như hai người lí nào còn ở đây nói chuyện xưa với ông. Ông có chút lo lắng vẫn nói ra.
" Thanh Lãng bây giờ sống tốt chứ Thanh Hoa? ".
Nhớ đến tình trạng cấp máu cho Ngôn Thanh Lãng, khuôn mặt Lan Thanh Hoa rầu rỉ xuống. Sống tốt nhưng là bây giờ tình trạng không ổn.
" Anh nên đến thăm con bé đi. Thanh Lãng nhập viện rồi ".
Ngôn Chắn nghe xong lập tức bật ngồi dậy.
" Nhập viện?! ".
Lan Thanh Hoa nhẹ gật đầu.
" Bác sĩ nói Thanh Lãng có chứng ám ảnh ảnh hưởng dây thần kinh, nhưng bây giờ đã tỉnh và đang nằm viện dưỡng thương "
" Bây giờ chỉ đường anh đến bệnh viện được không? ".