" Cô giáo Trạch, tuy cô đã dám chắc chuyện đó không đúng sự thật nhưng bây giờ giới trẻ đang làm náo rộn trên mạng, xin cô vì nghĩ cho thanh danh danh của trường mà tìm người làm lắng xuống giúp tôi, tôi không muốn trường bị tổn hại vì cái lời đồn đồng tính lại liên quan đến giáo viên trường này ".
Trạch Tịnh Cơ khom lưng mệt mỏi bước ra căn phòng, đi dọc trên dãy hành lang vài giây thì xuất hiện ánh mắt cùng lời bàn tán của học sinh.
Trạch Tịnh Cơ và Ngôn Thanh Lãng không phải là dân sống ảo tại sao chỉ , tin bậy bạ đã làm người nổi đến vậy? Đúng là có đẹp là có giá trị.
Tùng! Tùng!
Ngôn Thanh Lãng vác cái cặp đi vô hồn, mấy ngày này chỉ vì cái tin đồn đó Ngôn Thanh Lãng ăn không ngon ngủ không yên, làm việc thì bị áp lực, biết được người đăng tải thì sao? Xóa tất cả dữ liệu thì sao? Nhưng còn trí nhớ của con người có xóa được không? Không có cách nào cứu vãn nổi những lời bàn tán tiêu cực này. Ngôn Thanh Lãng có phần sinh ra phiền phức, thật muốn nổi lửa đốt rụi người bây giờ.
Đi ngang qua phòng giáo viên trống vắng, Ngôn Thanh Lãng thấy chỉ hình bóng quen thuộc đang ngồi đôi mắt mệt mỏi hướng ra cửa sổ. Chỉ hành động nhỏ đã gây hiểu lầm làm ảnh hưởng đến Trạch Tịnh Cơ và Ngôn Thanh Lãng nhiều như vậy.
Tiến lại cánh cửa, kéo tay nắm bước vào trong, Ngôn Thanh Lãng đặt nhẹ hai tay lên bả vai Trạch Tịnh Cơ, cảm giác có động chạm, Trạch Tịnh Cơ giật người căng mắt ra ngước đầu nhìn người phía trên. Ngôn Thanh Lãng nở nụ cười trấn áp tinh thần bóp nhẹ vai Trạch Tịnh Cơ, cô nhắm mắt hưởng thụ đôi tay xoa bóp chuyên nghiệp của Ngôn Thanh Lãng.
" Cô hẳn mệt mỏi lắm, em xin lỗi " – Ngôn Thanh Lãng nhẹ giọng nói.
Trạch Tịnh Cơ chậm mở mắt.
" Xin lỗi cái gì đồ ngốc, em cũng mệt mỏi như tôi thôi đấy ".
Trạch Tịnh Cơ giơ tay nắm lấy bàn tay Ngôn Thanh Lãng đứng lên xoay nhìn Ngôn Thanh Lãng.
" Nó rất phiền phức làm cho tôi áp lực nhưng tôi rất vui " – Trạch Tịnh Cơ cười nhìn Ngôn Thanh Lãng bằng ánh mắt đầy yêu thương. Có ngốc mới không nhìn ra trong đó có bao nhiêu nhu tình, hẳn nên đặt Ngôn Thanh Lãng vào loại ngốc đó.
" Tại sao? ".
" Được nổi rần rần trên mạng mà, haha! Nhưng... nếu làm chuyện này lắng xuống có thể sẽ tốt hơn đối với chúng ta ".
Ngôn Thanh Lãng im lặng một hồi.
" Em có cách... chỉ là... "
" Chỉ là? "
" Chúng ta phải livestream trên facebook để giải thích đấy, được không?
Thời đại bây giờ, giới trẻ gặp phải trai đẹp gái xinh thì cứ như nhận được thẻ FBI, dò tìm một hồi thì có thể mang cả dòng họ người đó ra nói. Phải biết những người đẹp thường hay muốn nổi trên mạng xã hội cho nên dựa vào một chút trí nhớ về ấn tượng hoặc đại loại lên google tra, bất luận khó khăn như thế nào lập tức biến thành chuyện nhỏ cỏn con, dễ dàng tra ra được thông tin.
Mặc dù Ngôn Thanh Lãng không thường xuyên dùng mạng xã hội nhưng lúc trước rảnh rổi cũng đem ra nghịch ngợm vài phút, chán như vậy không biết giới trẻ vì sao yêu thích. Nàng đem khuôn mặt tươi tắn để làm ảnh đại diện facebook, nàng nghĩ chắc chắn sẽ có người đã tra ra được trang người dùng của mình nhưng mà trên trang cá nhân của nàng ở nửa năm trước có chụp một tấm nàng ăn bánh kem thì ngoài ra không còn gì để xem nữa, ngay cả thông tin cũng chỉ để ngày tháng năm sinh.
Xem như nàng cược một lần trên mạng xã hội này đi, ít ra một chút hi vọng xoá bỏ vấn đề làm ảnh hưởng xấu đến đời tư này vẫn còn tồn tại.
" Hừm... được, mai giờ em rảnh thì làm luôn ".
" Ok! Mai cô đến nhà em đi ".
" Ừ ".
Ngôn Thanh Lãng lễ phép vẫy tay chào Trạch Tịnh Cơ xong bước ra về.