Tình Cũ Như Mộng

chương 37: lấy việc công làm việc tư

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Quách Hồng Đồ sắp xếp cho Quan Hiểu ở lại trong biệt thự của ông nghỉ dưỡng, nhưng dù thế nào Quan Hiểu cũng không thích, nhất là đối mặt với tình cảm không chút che đậy của ông ấy khiến cô lại càng thêm ái ngại.

Cô lặng lẽ thu dọn hành lý, chọn một hôm, sau khi ăn tối sau, vào một buổi tối trăng thanh gió mát, cô nói với Quách Hồng Đồ ý định của mình.

Vẻ mặt Quách Hồng Đồ không thay đổi, chỉ là ánh mắt biểu hiện sự tực giận, nhìn xuống túi hành lý nhỏ bên chân cô, bĩu môi: “Em định mang chút đồ này bỏ đi đến thành phố xa xôi khác ư?”

Quan Hiểu cười khổ: “Tôi ở lại thêm, cũng không tiện. Anh có vợ của mình,tôi không muốn quấy rầy cuộc sống hai vợ chồng.”

Nghe lời phiền não của cô, Quách Hồng Đồ chỉ nhún vai: “Không có gì là phiền hay không phiền cả, có lẽ em không biết, tôi và Trần Lam Ni đã làm thủ tục ly dị được một thời gian rồi.”

Quan Hiểu giật mình. Đây là lần thứ sáu ông ấy kết hôn rồi. Có phải ông ấy là người theo đuổi cái quá hoàn mỹ, hay là xem kết hôn như trò đùa.

“Sao đối với vấn đề hôn nhân…anh lại cởi mở thế?” Cô do dự một hồi, cuối cùng lựa chọn những lời nói tế nhị nhất.

Quách Hồng Đồ không mấy để ý, ông chỉ cười: “Tôi biết thật ra em muốn nói gì. Không sao, tôi không ngại người khác nhìn mình thế nào, cho nên khi tôi muốn kết hôn thì sẽ kết hôn, khi tôi cảm thấy rằng không thể nào cùng người phụ nữ đó chung sống được nữa thì sẽ ly hôn. Tôi cũng không ép buộc người khác, nhưng cũng không muốn làm khó chính mình. Cho nên trong mắt người khác, tôi là một kẻ quái dị muốn làm gì thì làm. Thành thật với cảm giác của bản thân có gì là không tốt?”

Quan Hiểu hoảng hốt.

Thành thật với cảm giác của bản thân. Cô không biết mình có còn cơ hội và quyền để làm vậy không nữa?

“Lần này, vì sao anh lại ly hôn?” Quan Hiểu hơi lo lắng, cô không muốn nghe rằng nguyên nhân là vì cô.

“Em không phải tự trách mình, không liên quan gì đến em cả, tuy rằng anh vẫn luôn có cảm tình với em, nhưng vẫn còn chưa đến mức khi không mà bội bạc tình nghĩa.” Quách Hồng Đồ an ủi cô: “Lúc trước, tôi lấy Trần Lam Ni thật sự là vì thích thân hìnhcủa cô ấy, thế nhưng cô ta vì để giữ gìn vóc dáng ấy mà không chịu sinh con.”

Quan Hiểu nhớ đến trước khi cưới Quách Hồng Đồ, Trần Lam Ni là một người mẫu, cô ấy yêu quý vóc dáng mình là điều đương nhiên.

Cô cười tự giễu: “Thật khéo, cô ấy có thể sinh nhưng không muốn sinh, còn tôi muốn sinh nhưng không thể nào sinh được.” Cô bình tĩnh nhìn Quách Hồng Đồ, muốn cho ông ta biết rằng, cho dù ông ấy có ly hôn, cô cũng không phải là lựa chọn của ông ấy, cô căn bản không thể sinh con, không bằng để ông ấy sớm thu hồi những tâm tư của mình đi, cô thật sự nợ phần tình cảm này quá nhiều rồi.

Quách Hồng Đồ vẫn rất ung dung: “Em sai rồi, sinh con được hay không, không phải là điều tôi để tâm nhất. Là cô ta đã chọc giận tôi, tôi vừa mới phát hiện ra một chuyện, khi chúng tôi đang chuẩn bị kết hôn cô ta đã đi phá thai, cô ta cư nhiên âm thầm đi phá thai.” Ông ta đột nhiên ngừng lại, khuôn mặt chuyển sắc: “Đồng thời, cách đây không lâu, cô ta lại mang thai lần thứ hai, và cũng lặng lẽ đi phá.”

“Có lẽ cô ấy có nguyên nhân nào đó?” Quan Hiểu nghĩ rằng người mẹ nào mà chẳng yêu con cái, có lúc nào Trần Lam Ni có nổi khổ tâm nào đó?

Quách Hồng Đồ rót cho mình một ly rượu, hỏi Quan Hiểu có uống không, Quan Hiểu chỉ lên vết thương trên trán còn chưa lành, lắc đầu. Quách Hồng Đồ chậm rãi nhâm nhi ly rượu vừa nói: “Nguyên nhân ư? Cô ta đúng thật là có nguyên nhân. Khi tôi hỏi cô ta chuyện này, cô ta than vãn khóc lóc nói rằng, tất cả đều do tôi mà ra, cô ta sợ cô ta sinh con ra, vóc dáng sẽ không còn đẹp như thời trước nữa, tôi sẽ vì thế mà không thích cô ta nữa.”

Ông ta uống cạn ly rượu, rồi lại rót thêm một ly: “Tôi cảm thấy nguyên nhân này không đủ để tôi có thể tin, vì thế tôi cho người đi điều tra, kết quả hóa ra trong giới người mẫu, có người dùng chất nghiện để giữ gìn vóc dáng. Mà tôi rất vinh hạnh, lấy một trong số cô người mẫu đó.” Ông ta nhìn Quan Hiểu, chậm rãi nói: “Cô hiểu chưa? Cô ta thật ra là không phải không muốn sinh, mà là không dám sinh, cô ta sợ sẽ sinh ra một quái thai.”

Quan Hiểu không nói gì. Cô nhớ lại lúc Trần Lam Ni đi đến tìm mình, kiêu căng ngạo mạn, cuối cùng cũng có thể kiên định mà kết luận: Trần Lam Ni đích thực là loại phụ nữ ngực to não phẳng. Có nhiều phương pháp giữ dáng như vậy, thế mà cô ta lại đi chọn phương pháp ngu xuẩn nhất, phương pháp gây hại bản thân nhất.

“Nhưng hai người dù sao cũng là vợ chồng, có lẽ anh nên cho cô ấy một cơ hội. Nếu anh cứ như vậy mà buông tay, không sợ cô ấy sẽ càng thêm sa ngã sao?” Quan Hiểu đành khuyên Quách Hồng Đồ.

Quách Hồng Đồ nhấp ly rượu: “Nếu cô ta muốn sa ngã, vậy cứ mặc cô ta đi mà sa ngã, không ai có nghĩa vụ phải chịu trách nhiệm cho một người, trừ khi là anh ta tình nguyện. Bản thân người đó còn không yêu lấy chính mình, thế thì dựa vào cái gì đòi yêu cầu người khác yêu thương cô ta.”

Lời nói của ông ta như chạm vào nỗi lòng của Quan Hiểu. Cô nghĩ đến bản thân mình.

Đúng vậy, một người, ngay cả bản thân mình cũng không yêu thương, dựa vào đâu lại yêu cầu kẻ khác yêu thương mình?

Cô quyết định về sau sẽ học cách yêu thương chính bản thân mình.

Quách Hồng Đồ nhìn Quan Hiểu, cười lắc đầu: “Quan Hiểu, tôi không ngờ rằng qua nhiều năm, tính cách vui vẻ của em đã đổi thành đức mẹ Maria.” Ông lắc ly rượu trong tay, cười tươi: “Nhưng tôi vẫn không thay đổi, tôi là một người mà không ai có thể chạm vào.”

Quan Hiểu nhớ lại, quả thật ông ta là một người như thế.

Trước đây khi còn ở Úc, mỗi lúc cưỡi ngựa xong, ông ta luôn mời cô và bạn của mình cùng đi ăn. Con người ông ta rất tốt, ở bên cạnh ông ấy có thể không kiêng kỵ gì, mặc kệ là làm gì nói gì, cho dù là những chuyện cuồng sã nhất, ông ấy cũng không giận, chỉ cần miễn là đừng làm những chuyện mà ông ta đã nói là ông không thích.

Khi đó ông ta quả thật đã nói rõ với mọi người, ông ta không thích ăn sầu riêng, thế nhưng có một cô gái đẹp, bởi vì thường ngày nhìn quen ông cười, lại tự tin về nhan sắc của mình, có một lần chơi đùa, nhỏ giọt sầu riêng vào ly rượu ông ta. Kết quả là, ông ta vứt hết cái vẻ ngoài phong độ ga lăng, dữ dằn mắng cô ta như tát nước, đồng thời từ đó cô ta cũng miễn được tham gia cùng mọi người.

Ngày trước ông thích nhất là trò chuyện cùng những cô gái đẹp, đối với các cô ông luôn vô cùng nhẫn nại. Nhưng lần đó, các bạn của cô cũng bị dọa sợ chết khiếp. Mọi người đều nói ông hơi quá đáng. Chỉ có cô, thầm tán thành cách làm của ông. Bởi vì ông ta đã nói rõ ràng rằng ông ta không thích rồi, vậy mà còn cố tình đùa dai, chơi như vậy chẳng những chả có gì đáng yêu, thậm chí còn có phần ngu ngốc.

Nhớ đến chuyện cũ, trong lòng cô lại trào dâng niềm chua chát.

Đúng vậy, trước đây cô cũng từng có cá tính riêng, thế nhưng cuôc sống này đã làm mờ nhạt đi chính con người của cô.

“Như vậy, cô ấy lét hít thuốc phiện nên đã chạm vào giới hạn của anh?”

Quách Hồng Đồ nhìn cô, ánh mắt thâm trầm: “Nếu như tôi nói với em, nguyên nhân chính cũng không phải là vì chuyện này, em có bị dọa sợ không? Tôi, Quách Hồng Đồ cũng chẳng phải là dân lương thiện gì, kẻ hít thuốc phiện tôi cũng đã gặp qua nhiều, chuyện này có gì đáng kinh ngạc cơ chứ, hứa từ bỏ từ nay về sau vui vẻ chung sống là được. Hít thuốc phiện phá thai cũng chỉ là ngòi lửa cho việc ly dị mà thôi, thật ra, chuyện cô ta chạm vào giới hạn của tôi đó là tôi biết rõ cô ta và Trương Lộ muốn điều tra quá khứ của em và Doãn Gia Hoa, mà tôi đã từng cảnh cáo cô ta rằng tôi không thích cô ta làm những chuyện này, đáng tiếc là cô ta lại coi thường lời tôi, lén lút làm sau lưng tôi.”

Quan Hiểu sửng sờ: “Anh biết chuyện cô ấy đến tìm tôi? Nhưng làm sao anh biết được?”

Quách Hồng Đồ đưa tay lên, tựa như muốn chạm vào khuôn mặt cô, nhưng cuối cùng cũng dừng lại: “Ngồi ở vị trí này, có rất nhiều chuyện tôi không muốn biết, nhưng rồi cũng sẽ có người chạy đến nói cho tôi. Chỉ là những người này cũng chẳng tốt lành gì, chỉ là mấy cô gái trong lòng ghen ghét đố kỵ. Bọn họ cho rằng, chỉ cần mình đẹp hơn Trần Lam Ni là có tư cách trở thành vợ của tôi.” Khi anh nói những lời này, trên môi mang theo nụ cười mỉa mai.

Quan Hiểu cảm thấy, con người nếu như quá thông minh, không hẳn sẽ hạnh phúc.

Cô không nói gì, cô không biết loại cuộc sống này, cô cũng cảm thấy mệt thay cho ông ta.

Song cô lại tự cười bản thân, không phải cuộc sống của cô lại càng mệt mỏi hơn ư.Cuối cùng Quách Hồng Đồ vẫn không để cho cô đi. Cô nghĩ sức khỏe mình vẫn chưa khỏe hẳn, Quách Hồng Đồ đối xử với cô không có chỗ nào là quá hạn, cô mà cứ nhất quyết bỏ đi, nói thế nào cũng có vẻ không hay lắm.

Chuyện trước mắt cô có thể làm không nhiều, cũng may trước đây có mở nhà hàng, cơm Tây cơm tàu đều có thể nấu được. Mỗi chiều Quách Hồng Đồ đều đến thăm cô, cô ra tay làm mấy món ăn cho ông ta. Hôm đầu tiên, Quách Hồng Đồ cười nói, trước đây cô vô tư, mỏng manh yếu đuối, vừa nhìn qua đã biết mười ngón tay chẳng bao giờ đụng chút dầu mỡ, không ngờ rằng có một ngày anh lại có thể thưởng thức món ăn do chính cô làm.

Ông ấy đúng là một người đàn ông phong độ, không che giấu tình cảm bản thân, cũng không ép cô phải bày tỏ thái độ, mỗi chiều lại đến, ăn xong bữa tối lại về, chưa bao giờ làm khó cô.

Cô luôn tự ti nghĩ rằng, với quá khứ của mình, thật sự không xứng với một người đàn ông tốt như thế, cho nên chỉ biết làm ngơ trước tình cảm của ông.

Sức khỏe cô dần hồi phục, thế nhưng vết thương trên trán đã để lại một vết sẹo rất xấu xí.

Cô cũng không buồn bã vì vết sẹo kia, nhưng Quách Hồng Đồ lại khăng khăng đòi đưa cô ra nước ngoài để làm phẩu thuật.

Cô không thể lay chuyển được người cố chấp như ông ta, không còn cách nào khác là đành theo ông ta ra nước ngoài.

Khoảng thời gian đó cô dường như đoạn tuyệt với thế gian, không nghe được tin tức gì từ thành phố A, con người như thoát khỏi những chuyện vụn vặt ở phàm trần, đã lâu lắm rồi cô chưa từng cảm thấy nhẹ nhõm thanh thản thế này. Đôi khi cô như có ảo giác, cô cảm tưởng mình đang quay về thời gian của nhiều năm trước.

Từ nước ngoài trở về, tâm tình cô dần trở nên thoải mái, không còn khăng khăng muốn rời khỏi thành phố A nữa. Quách Hồng Đồ nhìn thấy trong hành lý của cô vẫn còn sách vở, biết chuyên ngành của cô ngày trước nên kêu cô vào làm việc trong công ty.

Quan Hiểu cười ông: “Đây có phải là anh lợi dụng việc công làm việc tư không?”

Quách Hồng Đồ nhíu mày cười: “Vậy thì đã sao, ai quản được tôi nào?”

Và rồi, Quan Hiểu trở thành trợ lý tài vụ của ông ta.

Truyện Chữ Hay