Chương : Em là đôi mắt của anh
Cô thao thao bất tuyệt một hồi, sau đó phát hiện mình nói quá nhiều liền câm miệng.
Rất lâu, giọng nói trầm thấp của anh rốt cuộc cũng vang lên: “Tôi chỉ muốn ăn sáng mà thôi…Có cần thiết phải lôi cả Hoàng Kế Quang lẫn Khâu Tiểu Vân ra như vậy không?”
Cô vỗ vỗ vào hộp thức ăn: “Bữa ăn sáng của anh không phải ở chỗ này sao? Mẹ anh còn ở ngoài chờ đút cho anh nữa kìa.”
“Tôi không muốn ăn thứ này.” Dáng vẻ của anh có vẻ cam chịu, chỉ dám nói thầm.
Trong nháy mắt, cô cảm thấy dịu dàng, hiền thục, thiên sứ cái gì cũng vô dụng. Đối với những người như vậy, bạo lực chính là cách tốt nhất để giải quyết vấn đề, sao cô lại có thể quên được.
“Không muốn cũng phải ăn! Chị hôm nay rất bận, không rảnh để chạy loanh quanh mua đồ ăn giúp cậu.” Cô vừa nói vừa đem dịch truyền treo lên giá.
“Chị, vậy tôi ăn.”
Đột nhiên cô hóa đá.
Người này hôm nay uống lộn thuốc rồi? Hay là giả bộ làm con cừu nhỏ? Mới vừa rồi còn nổi trận lôi đình chỉ tội cô đến trễ cơ mà.
Sau khi đút xong bữa sáng rồi thay đổi dịch truyền, cô đang chuẩn bị ra ngoài lấy thuốc cho anh thì nghe giọng nói từ sau lưng truyền tới: “Cô đi đâu vậy?”
“Sang phòng bệnh khác chứ sao. Còn nhiều bệnh nhân đang chờ tôi tiêm thuốc nữa.” Cô cố ý trả lời như vậy.
Anh giả vờ rên rỉ nói: “Không được đi.”
“Sao lại không thể đi?”
“Y tá trưởng không nói cho cô biết sao, bắt đầu từ hôm nay cô là y tá đặc biệt của tôi.” Khóe môi của anh nhàn nhạt ý cười.
Nụ cười kia khiến cho Hạ Vãn Lộ có một cảm giác nguy hiểm đang tới gần. Thảo nào anh ta đột nhiên nghe lời như vậy, hóa ra là anh đã sớm biết còn lên kế hoạch để giày vò cô nữa.
Nụ cười trên khóe môi anh càng ngày càng đậm.
Anh thừa nhận, sau khi biết mình bị mù, anh trở nên nóng nảy lo lắng và thích gây khó dễ cho người khác. Đó là bởi vì anh sợ hãi, sợ nghe thấy giọng điệu bi thương của người thân nên mới xua đuổi họ tránh xa mình. Nhưng mà, khi còn lại một mình ngây ngốc, anh lại sợ sự cô độc, mỗi ngày trôi qua đều dài đằng đẵng, anh không biết đâu là bình minh lúc nào là đêm tối, giống như một mình chờ đợi cái chết.
Những lúc như vậy, anh sẽ nhớ tới cô ý tá nhỏ tràn đầy sức sống ấy, cô không phải người nhà của anh, sẽ không vì anh mà khổ sở, cho nên anh không cần lo nghĩ tới tâm trạng của cô. Anh có thể muốn gì làm nấy, có thể nổi giận, giả vờ ngoan ngoãn, châm chọc thậm chí mắng mỏ cô cũng được, tất cả đều có thể phát tiết ra ngoài. Hơn nữa, anh còn phát hiện thấy nhược điểm của cô gái này, mặc dù ăn nói hết sức chua ngoa nhưng tấm lòng lại mềm như đậu hũ, tóm lại là vô cùng lương thiện. Cho nên, thỉnh thoảng anh giả vờ nũng nịu một chút là có thể tận hưởng cảm giác thích thú khi gạt được người.
Nói đúng ra, có cô ấy ở đây, thời gian sẽ trôi nhanh hơn một chút.
Cho nên, buổi sáng thấy cô còn chậm chạp chưa chịu xuất hiện, sự nóng nảy của anh lại bắt đầu bộc phát. Trong lòng anh cứ nghĩ, chờ cô sắc nữ này tới nhất định phải cho cô bài học mới được.
Nhưng mà anh lại không nghĩ tới, khi giọng nói của cô vừa cất lên ở trong phòng bệnh yên tĩnh thì tất cả lửa giận cũng biến mất không còn tung tích. Anh chỉ có thể giả bộ rống lên một câu “Sao giờ này cô mới đến?!” rồi im bặt, những gợn sóng vui mừng nho nhỏ bỗng dưng tràn tra từ tận đáy lòng anh.
Y tá đặc biệt hai mươi bốn giờ của anh…
Anh có chút mong đợi.
Đây là cảm giác tới nay anh chưa từng có từ khi biết được đôi mắt đã bị mù.
Chương : Em là đôi mắt của anh
Ở cạnh Tả Thần An tuyệt đối chính là một cơn ác mộng, nếu như không đủ năng lực chịu đựng thì tuyệt đối không thể tiếp tục kiên trì.
Ngày đầu tiên cô troogn chừng anh, hai người cứ nhìn nhau chẳng nói lời nào. Cô và anh có thể có đề tài chung nào được chứ? Chỉ là, hai người cứ ngồi như vậy không nói được một câu lại không cảm thấy thực khó chịu sao? Nếu ngồi cả ngày như vậy thì cái mông cũng bị ê rồi nha.
Cô cảm thấy cuộc sống thế này thật quá bức bối, lấy điện thoại di động ra chơi.
Tiếng tút tút của điện thoại di động chọc giận Tả Tam thiếu, khiến anh bắt đầu nổi giận, “Mau cất cái điện thoại di động rách nát của cô lại cho tôi.”
Cô làm mặt quỷ với anh, bệnh viện có quy định để cho bệnh nhân được an tĩnh, không quấy rầy họ nghỉ ngơi, cô nhịn, tự mình kiểm điểm, sau đó đổi sang đọc sách chuyên ngành.
Chẳng lẽ tiếng lật sách cũng có thể ảnh hưởng đến Tả Tam thiếu nghỉ ngơi? Quả nhiên lại trừng cái mặt lạnh rống giận, “Không cho phép đọc sách.”
Cô giật mình, “Vậy anh muốn tôi làm gì?”
Chẳng lẽ muốn cô ngồi bên cạnh anh cùng anh ngẩn người suốt giờ một ngày?
Có phải quá nhàm chán rồi không? Sẽ buồn bực chết người đó.
“Tôi không muốn để cô làm gì đấy!” Anh khó chịu bực bội.
“Tả , anh thật là quá đáng! Lại nói, anh cứ nằm đấy không nói câu nào, từ sáng đến tối, lại từ tối đến sáng, chẳng lẽ muốn tôi cũng như vậy? Tôi sẽ khó chịu chết mất!” Cô gập sách lại, tinh thần phản kháng từ từ dâng lên, bất quá chỉ là có tiền thôi mà? Có tiền cũng không nên hành hạ người ta như vậy.
Anh mấp máy môi, không nói được gì.
Hạ Vãn Lộ vốn là cô gái thông minh, cô đột nhiên nhìn thấy dáng vẻ thê lương và bất lực ẩn dưới đôi môi trắng bệch của anh.
Đúng vậy, cuộc sống như vậy, cô mới trải qua một ngày đã cảm thấy khó chịu, nhưng mà, anh đã phải trải qua bao lâu rồi nhỉ?
Từ lúc nhập viện tới nay, anh chưa hề rời khỏi phòng bênh này, thậm chí, một ngày có giờ thì anh đã ở trên chiếc giường này mất giờ, không để bất cứ ai đến thăm mình, không để người nhà đến chăm sóc, không có bất cứ trò tiêu khiển nào, không nhìn thấy thứ gì, chuyện duy nhất anh làm mỗi ngày chính là ngồi đó chờ thời gian trôi qua…
Cuộc sống như vậy, sao anh lại không thể nóng này? Sao lại không thể tuyệt vọng?
Còn cô, lại thản nhiên làm những việc mà chỉ có người khỏe mạnh mới làm được trước mặt anh, đối với anh mà nói có phải là quá châm chọc không? Thì ra, đối với cô, việc đọc sách hay chơi điện thoại di động chỉ là những việc rất nhỏ nhặt và đơn giản, nhưng đối với vài người mà nói, đó là những hy vọng xa vời.
Cho đến bây giờ, cô mới hiểu được bệnh nhân một cách sâu sắc, những ví dụ được mọi người truyền tụng ở khắp các phòng bệnh, những bệnh nhân đau đớn đến mức không sống nổi vẫn cố gắng gượng cười, hóa ra cô chỉ nhìn thấy mặt kiên cường của họ, lại không để ý đến đằng sau sự kiên cường ấy là nước mắt và sự đau đớn. Còn cô, lại còn đem họ làm ví dụ để giáo dục Tả Thần An.
Cô cảm thấy hơi xấu hổ…
“Việc đó…Thật xin lỗi…” Cô cảm thấy trước giờ mình đã quá tàn nhẫn với Tả Thần An rồi.
Anh trầm mặc.
“Hay là…Tôi đẩy anh ra ngoài đi dạo, phơi nắng cũng được…Mấy bông hoa trong vườn…” Cô chưa kịp nói hết liền ngậm miệng, đầu óc của cô lại bị ngâm nước nữa rồi. Không mở bình thì sao biết trong bình có gì…Hoa có nở đi chăng nữa thì anh cũng không nhìn thấy được.