Chương
“Có cậu kể…Nhưng mà cậu rất bận.”
“Khụ khụ!” Bên cạnh truyền đến tiếng ho nhẹ. Cô ngoảnh đầu nhìn lại, trên khuôn mặt trắng nõn của Tả Thần An đã nổi lên nhàn nhạt phiếm hồng. Cô vừa tưởng tượng tới cảnh một người đàn ông tính tình gàn dở lại nóng nảy phách lối như Tả Thần An đang cầm quyển sách ngồi kể chuyện Nàng công chúa Bạch Tuyết và Cô bé lọ lem lại cảm thấy rất buồn cười.
Một người đàn ông ngang ngược cũng sẽ có lúc hết sức dịu dàng, chỉ là phải xem có gặp được đúng người hay không.
Cô hiểu.
Nhìn thấy ánh mắt tràn ngập mong chờ của Y Thần, cô không có cách nào dứt khoát cự tuyệt. Cô hơi ngồi xuống một chút để mặt mình ngang với Y Thần rồi nói: “Y Thần ngoan, ở bệnh viện còn có rất nhiều bệnh nhân chờ chị tiêm thuốc, nếu như Y Thần muốn chơi với chị, có thể đến bệnh viện tìm chị, được không?”
Vừa dứt lời, cô có cảm giác tựa như ánh mắt đang dính chặt lên mặt mình thoáng chốc tỏa ra một luông nóng rực. Cô ngước mắt nhìn về phía Tả Thần An, lại phát hiện trong mắt anh lúc này không một gợn sóng, một chút dấu vết cũng không có.
Ảo giác, chỉ là ảo giác thôi.
Chỉ thấy anh một thân quần áo ở nhà rất thoải mái, bước tới như không có chuyện gì, mỗi cái nhấc chân, mỗi cái nhíu mày đều rất đẹp, ngay cả động tác ngồi xổm xuống ôm lấy Y Thần cũng đẹp đến khó tả.
Còn có thiên lý hay không đây! Một người đàn ông ôm theo một một đứa bé cũng có thể đẹp trai như vậy sao? Cô hận, cô bất bình! Nhưng mà, trong lòng cô cũng từ từ dâng lên một nỗi bi thương, bởi vì cô cũng từng có một đứa con chưa kịp nhìn thấy mặt thì đã vĩnh viễn rời khỏi thế giới này. Nếu như đứa bé ấy cũng có một người ba như vậy, sẽ hạnh phúc biết chừng nào.
Tả Thần An ôm lấy Y Thần, dịu dàng nói: “Nói hẹn gặp lại với chị đi nào!”
Lời của cậu, Y Thần không thể không nghe, nét mặt cô bé vẫn lưu luyến không rời, bàn tay nhỏ bé giơ lên cùng với một giọng nói vô cùng trong trẻo: “Chị à, hẹn gặp lại!”
Cuối cùng, giống như nghĩ tới cái gì, mặt cô bé hiện lên một nụ cười rất tươi, ngón tay chỉ chỉ vào mũi Tả Thần An nói: “Cậu à, cậu đừng quên, cháu đã đem cậu ra đánh cược với chị ấy rồi, sau này cậu đi gặp chị ấy phải mang cháu theo đấy!”
Tả Thần An bắt được bàn tay nhỏ bé đang quấy rối của cô bé, hơi nhíu mày nói: “ Đừng nháo!”
“Cháu không có nháo! Cô giáo bảo nói lời phải giữ lấy lời, cháu phải làm một đứa trẻ biết giữ lời. Cậu không thể hại cháu thành người không biết giữ lời được.” Y Thần vừa lắc lắc cơ thể nhỏ bé của mình vừa phản bác.
“Chuyện này…Tả tiên sinh, chúng tôi cáo từ trước, anh chú ý đừng để Y Thần ăn thức ăn lạnh.” Cô nói xong, cũng không dám ngẩng đầu mà chạy thẳng ra khỏi Tả gia.
Kỷ Tử Ngang nhìn thấy tất cả, người nhạy bén như anh ta cũng cảm giác được có chuyện gì đó không bình thường. Vì vậy, cô đành nhanh miệng chặn lời anh: “Bác sĩ Kỷ, ở bệnh viện chắc còn rất bận đúng không? Chúng ta phải nhanh chóng quay về bệnh viện thôi.”
Sau khi tới bệnh viện hỏi thăm cô mới biết được, thì ra thầy hướng dẫn của Kỷ Tử Ngang có quan hệ rất tốt với Tả gia, ông ấy vốn là cố vấn sức khỏe của nhà họ Tả. Lần này là bởi vì ông ấy đang ở nước ngoài nên mới bảo Kỷ Tử Ngang qua đó thăm bệnh. Nếu không có chuyện này có lẽ cũng không đến lượt cô đi đến Tả gia làm bảo mẫu.
Chẳng qua là, dù có như vậy thì sao đây? Tất cả vẫn giống như trước kia, cô vẫn là một cô y tá hợp đồng của bệnh viện, buổi tối còn có thể đi hát ở Ám Hương. Cuộc sống bình thường của cô và Tả gia vĩnh viễn không bao giờ nằm chung quỹ đạo.
Chương : Em gái
Đây là sự thực cô đã nhận ra từ năm năm trước, cô chỉ hận bản thân mình lúc đó trẻ người non dạ, vẫn mơ mộng trở thành cô bé lọ lem của chàng hoàng tử. Chẳng qua là, hiện thực tàn nhẫn đã nói cho cô biết, Cô bé lọ lem vĩnh viễn cũng chỉ là một câu chuyện cổ tích.
May mắn là, khoảng thời gian hai người sống chung bên nhau, anh không nhìn thấy được hình dáng thật của cô, để cô có thể giả vờ mà sống, tiếp tục tồn tại trong thế giới của anh.
Cứ như vậy, không cố tình lẩn tránh, cũng không chủ động đến gần, tất cả cứ thuận theo tự nhiên là được.
Cô không thể không thừa nhận, việc gặp lại Thần An đã khiến tâm hồn tĩnh lặng như nước từ trước tới nay của cô bị đảo lộn, cũng khiến cho thái độ của cô có chút bất thường khi đối mặt với anh. Cô cứ mải suy nghĩ về vấn đề này suốt cả ngày nay, có thể nói, thuận theo tự nhiên chính là cách tốt nhất mà cô có thể nghĩ đến.
Ôm suy nghĩ như vậy, cô tan việc về nhà giống như thường ngày.
Nói nhà, chẳng qua cũng chỉ là một căn phòng nhỏ mà cô thuê được, chỉ có một phòng ngủ và một phòng khách hết sức đơn giản. Căn phòng này tuy nhỏ nhưng thật ra giá thuê phòng cũng rất cao.
Lúc đầu, Hứa Tiểu Soái muốn tặng cô một căn phòng nhưng cô một mực từ chối, sau đó anh lại nói để cho cô thuê lại căn phòng của anh ta, cô vẫn như cũ không tiếp nhận. Cũng vì thế mà Hứa Tiểu Soái từng oán hận gõ gõ đầu cô, mắng cô là đầu gỗ.
Cô chỉ mỉm cười.
Hứa Tiểu Soái đối xử với cô rất tốt, cô biết điều đó, nhưng mà, cô là người biết phân rõ giới hạn. Cô biết, giới hạn giữa bạn bè và người yêu được phân biệt rất rõ, lúc đau khổ có thể mượn bả vai anh, lúc yếu đuối có thể mượn đỡ cánh tay cứng rắn của anh, cũng có thể tiếp nhận sự giúp đỡ của anh ở một mức độ nào đó. Nhưng mà, cô tuyệt đối không thể tiếp nhận những món quà vật chất khác, cũng không thể vĩnh viễn núp dưới bờ vai anh, bờ vai ấy sớm muộn cũng thuộc về một người con gái khác, còn cô, phải tìm được trú ẩn của riêng mình.
Căn phòng nhỏ này chính là nơi trú ẩn tạm thời của cô, chính xác hơn, là nơi ở của cô cùng em gái Hạ Hiểu Thần.
Em gái là người thân duy nhất mà cô có được ở Bắc Kinh này, ba năm trước cô ấy thi đậu vào đại học, cho nên bình thường đều ở trường, chỉ thỉnh thoảng mới trở về đây. Học kỳ này con bé ít khi về nhà, nói là còn một năm nữa đã tốt nghiệp nên phải gấp rút liên lạc tìm nơi thực tập. Nhưng mà, hôm nay con bé đột nhiên gọi điện bảo tối sẽ về ăn cơm, còn bảo cô chuẩn bị mấy món ăn quê nhà nữa.
Cho nên, sau khi tan việc, Hạ Vãn Lộ đi chợ dạo một vòng để mua thức ăn, lúc về đến thì Hiểu Thần cũng đã ở trong nhà rồi. Cô vừa tới cửa đã nhận được cái ôm đầy bất ngờ của Hiểu Thần cùng với giọng nói có vẻ khoa trương: “Chị à, em nhớ chị muốn chết!”
Trong lòng cô cảm thấy vô cùng ấm áp, giả bộ cười mắng: “Nói nhớ chị sao không thấy trở về tìm chị, hại chị đây một mình cô đơn, tịch mịch nha.” Hiểu Thần nhỏ hơn cô năm tuổi, có thể nói, em gái là một tay cô bao bọc mà lớn lên, cho đến khi cô tới Bắc Kinh đi học mới dần dần buông lỏng. Nhớ lại lần đầu tiên cô rời xa con bé để tới đây, con bé khóc đến cạn nước mắt, nói thế nào cũng không chịu để cô đi.
“Không phải em đã về rồi sao? Chị, hôm nay có món gì ngon vậy?” Hiểu Thần nói lỏng tay, nhận lấy túi thức ăn trong tay cô rồi cùng cô vào bếp.
Lúc chỉ có hai chị em với nhau, luôn thích nói chuyện bằng tiếng địa phương. Giọng nói của vùng Chiết Giang, mềm mại, giống như được trở về những ngày còn bé, cuộc sống tuy không giàu có gì nhưng lúc nào cũng yêu thương gắn bó, vui vẻ sống qua từng ngày.