Nhạc Hằng là đối với một việc để tâm thì sẽ gặp nghiêm túc chăm chỉ làm người tốt. Cho nên khi đáp ứng tiểu Lục thật tốt mang bằng hữu cô ấy sau, hắn bình thường chịu trách nhiệm tại mỗi lần chứng kiến Lạc Lạc Thanh Hoan online sau đều mang theo nàng đi làm nhiệm vụ.
Bởi như vậy mà đi, hai người ngược lại dần dần quen thuộc.
Chỉ là Lạc Lạc Thanh Hoan số lần online thực có thể đếm được trên đầu ngón tay cho dù Nhạc Hằng nghĩ kỹ tốt mang đối phương thăng cấp những cũng không đủ điều kiện. Cho nên thân là trên bảng xếp hạng đại thần Nhạc Hằng đối với đồ đệ Lạc Lạc Thanh Hoan cho đến hôm nay vẫn không có đạt tới cấp rất là bất đắc dĩ. (╯﹏╰ )
Giờ khắc này Nhạc Hằng liếc hệ thống nhắc nhở hảo hữu online, con chuột tại danh sách bạn tốt tên là Nước biếc người ta quấn do dự vài giây, cuối cùng lại pm người phía dưới ID Lạc Lạc Thanh Hoan.
[mật ngữ] [Nguyệt Hắc Phong Cao] : ở nơi nào? Tôi dẫn bạn đi thăng cấp
Đối phương rất nhanh nói
[mật ngữ] [Lạc Lạc Thanh Hoan] :… Ta tại Tân Thủ thôn.
Nhạc Hằng …Hắn nhớ rõ nàng qua mức lv có thể ở Tân Thủ thôn đi?
Chờ nhìn thấy vóc người nhỏ nhắn xinh xắn cơ hồ bị quanh người chơi quanh mình bao phủ, Nhạc Hằng nhịn không được ở trong kênh đội ngũ hỏi thăm:
[mật ngữ] [Nguyệt Hắc Phong Cao]“Lúc chọn nhân vật như thế nào không điều chỉnh chiều cao một chút?”
Lạc Lạc Thanh Hoan tựa hồ bị vấn đề của hắn hỏi ngây ngẩn cả người, qua chốc lát mới hỏi ngược lại:
[mật ngữ] [Lạc Lạc Thanh Hoan]: “Ách, thì ra là nhân vật còn có thể điều chỉnh?”
[mật ngữ] [Nguyệt Hắc Phong Cao]: “O__O”…” Nhạc Hằng không nói gì.
Bởi vì Phong vân OL trong hằng ngày Q Chu thường kinh nghiệm rất phong phú đều có đẳng cấp hạn chế, cho nên thân là người mới chơi lv Lạc Lạc Thanh Hoan vẫn chưa thể đón. Nhạc Hằng suy nghĩ một chút cuối cùng quyết định tiếp tục mang nàng đi tới phó bản cấp .
Phó bản này một ngày có thể đi năm lần, hắn mang theo Lạc Lạc Thanh Hoan liên tục năm lần phó bản. Đợi đếnkhi Lạc Lạc Thanh Hoan ra thành công thăng đến lv .
Trùng hợp chính là hai người mới từ phó bản đi ra liền gặp được hông y một mình đi phó bản.
Nhạc Hằng nhíu hạ mi, nắm con chuột nhìn chung quanh một vòng, rõ ràng không có trông thấy người kia?
[mật ngữ] [Nguyệt Hắc Phong Cao]: tiểu Lục? Làm sao một mình tại đây?
[mật ngữ] [nước biếc người ta quấn] : không có, đồ đệ của ta ở phía sau đây!
Nhạc Hằng vốn là còn nghĩ thầm nha đầu kia rốt cục tỉnh ngộ, nhưng mở ra thấy người kia nói sau thiếu chút nữa hộc máu! Quả nhiên hai người còn không có tán dóc, làm cho hắn nghiến răng nghiến lợi đẩy là Cực đêm kiếm khách lv liền xuất hiện trước mặt ba người.
[mật ngữ] [Nguyệt Hắc Phong Cao]: ta đi dạy đồ đệ
[mật ngữ] [nước biếc người ta quấn] : >o
-_- Má. Nhạc Hằng mới vừa vặn nhận được lời chat thì người trước mắt kia đã không thấy.
Lạc Lạc Thanh Hoan nhìn xem người kia nửa ngày không động, suy nghĩ tại kênh đội ngũ nói.
[mật ngữ] [Lạc Lạc Thanh Hoan]: “Bây giờ đi đâu? Còn phó bản sao?”
“…” Nhạc Hằng bị nghẹn. Hắn vừa rồi thật sự có đang suy nghĩ xuống lần nữa một chuyến vốn là…
[trước mặt] [Nguyệt Hắc Phong Cao]: “Đi trước làm Q thầy trò!” Nhạc Hằng đáp.
[mật ngữ] [Lạc Lạc Thanh Hoan]: “A, tốt.”
Hoàn thành nhiệm vụ sau, Nhạc Hằng mang theo đồ đệ đã lên tới đi đón nhiệm vụ cấp cao.
Trên màn hình hắc y thích khách chém quái chém vô cùng ra sức.
Người kia nhìn thi thể khắp nơi cùng với nhiệm vụ mình nhắc nhở giữa hoàn thành sau rất khách quan đối người trước mắt nói:
[mật ngữ] [Lạc Lạc Thanh Hoan]; “Bạn không vui?”
Hắc y kiếm khách không có phản ứng, tiếp tục chém quái.
[mật ngữ] [Lạc Lạc Thanh Hoan]: “Bởi vì… Tiểu Lục?”
Người nào đó chứng kiến hai chữ cuối cùng, rốt cục cảm thấy tay có vẻ mệt mỏi.
[mật ngữ] [Nguyệt Hắc Phong Cao]: “Nhiệm vụ đã xong?”
Lạc Lạc Thanh Hoan nắm con chuột lôi kéo khung nói chuyện phiếm, cuối cùng dừng lại.
[mật ngữ] [Lạc Lạc Thanh Hoan]: “Thì ra là bạn liên tục không có chú ý tới mình nói.”
Thấy nàng lời nói sau, Nhạc Hằng lập tức đi lật nội dung nói chuyện. Chứng kiến đối phương ở trong kênh đội ngũ liên tiếp nói lần nhiệm vụ hoàn thành , hắn bị chính mình …
Khi nào thì bắt đầu, hắn rõ ràng sẽ chém quái chuyên chú đến mức không coi ai ra gì thế này…
[mật ngữ] [Nguyệt Hắc Phong Cao]: “Thực xin lỗi, vừa rồi chỉ lo giết quái, không có chú ý …”
[mật ngữ] [Lạc Lạc Thanh Hoan]: “Không sao.”
[mật ngữ] [Lạc Lạc Thanh Hoan]: “Tôi phát hiện bạn rất giống một người bạn của mình.”
[mật ngữ] [Lạc Lạc Thanh Hoan]: “Hắn nói hắn mỗi lần nếu như không vui mà nói sẽ chơi trò chơi. Nhìn thì chơi game cũng là loại giải tỏa áp lực. Mình trước kia luôn không cách nào nói nên gật bừa, nhưng hôm nay xem ra giống như xác thực.”
Nhạc Hằng có chút kỳ quái mỗi một lần tổ đội làm nhiệm vụ cũng sẽ không nói gì, nàng làm cho người ta cảm giác vừa đứng xa lại gần, giờ phút này rõ ràng nói nhiều như vậy. Xem ra, nàng là đã đem chính mình liệt vào dnah sách bằng hữu…
Nhạc Hằng cười cười, trả lời:
[mật ngữ] [Nguyệt Hắc Phong Cao]: “Bạn cũng rất giống một người bạn của tôi. Bất quá cô ấy chưa bao giờ chơi trò chơi. Trong ký ức của tôi cô ấy tính tình rất tốt, đối với người khác cho tới bây giờ đều là một bộ mặt thanh nhã mỉm cười. Nhưng cuối cùng không có cảm giác làm cho người ta có một loại cảm giác xa cách.”
[mật ngữ] [Lạc Lạc Thanh Hoan]: “Phải không?”
Hai người thật lâu cũng không nói tiếp. Nhưng trong thời gian ngắn ngủi này lại làm cho người cách ngàn vạn trình sơn thủy cùng chung nhớ lại một chút chuyện cũ. Chỉ là lúc đó, bọn họ đều còn không biết theo như lời mình nói kia kỳ thật liền là đối phương.
Bất quá những thứ này đều không phải là trọng điểm, trọng điểm là đối thoại kế tiếp.
[mật ngữ] [Lạc Lạc Thanh Hoan]: “A, bạn cảm thấy tiểu Lục như thế nào?”
[mật ngữ] [Nguyệt Hắc Phong Cao]: “Cô ấy… Một chút cũng không có tự giác con gái. Hơn nữa không đủ ôn nhu tính tình lại xấu, quan trọng là thời khắc mấu chốt thường xuyên ngốc!”
Nói đến cái đề tài này, Nhạc Hằng lời nói rõ ràng nhiều hơn.
[mật ngữ] [Nguyệt Hắc Phong Cao]: “Người này có đôi khi trì độn làm cho người ta muốn quất, nhưng có đôi khi lại tinh ranh, một kẻ có thể giọng nói nói lên ý đồ chọc phá người khác.”
[mật ngữ] [Nguyệt Hắc Phong Cao]: “Tôi lần đầu tiên gặp phải nàng là như vậy. Bạn nói xem cô ấy rất tùy tiện đi, nàng có đôi khi lại khiến cho bạn kinh ngạc…”
[mật ngữ] [Nguyệt Hắc Phong Cao]: “Đúng là cùng nàng cùng một chỗ bạn sẽ không tự chủ cảm thấy vui vẻ…”
Nói nói… người nào đó đột nhiên ý thức được chính mình rõ ràng đối với một người vẫn còn rất xa lạ nói chuyện nhiều như vậy…
[mật ngữ] [Nguyệt Hắc Phong Cao]: “Ai, không biết vì cái gì, mỗi lần vừa nói đến cô ấy tôi nói nhảm liền đặc biệt nhiều…”
Này không giải thích thì không sao, càng giải thích giống như giấu đầu hở đuôi Nhạc Hằng vốn là gõ bàn phím còn muốn giải thích, nhưng đối phương cũng đang chứng kiến rất thức thời xóa hết.
[mật ngữ] [Lạc Lạc Thanh Hoan]: “Tôi nhìn ra được, bạn rất thích tiểu Lục.”
[mật ngữ] [Nguyệt Hắc Phong Cao]: “… Đáng tiếc kia đại ngốc kia một chút cảm giác cũng không có…”
Nhạc Hằng bi thống còn có thật sâu bất đắc dĩ.
[mật ngữ] [Lạc Lạc Thanh Hoan]: “Làm sao bạn biết cô ấy không có cảm giác?”
[mật ngữ] [Nguyệt Hắc Phong Cao]: “…”
Hình như là…
Hết thảy đều là hắn bản thân vớ vẫn phỏng đoán… Người trong cuộc hoàn toàn không biết chuyện… Nhưng lần nữa nghĩ đến tiểu Lục nói “Bằng hữu so với tình nhân vĩnh hằng”, Nhạc Hằng vốn là tâm tình tung tăng như chim sẻ giờ phút này lại trở nên xuống thấp.
[mật ngữ] [Nguyệt Hắc Phong Cao]: “╮ (╯▽╰ )╭ có cảm giác thì như thế nào? Ai biết cô ấy có thể hay không đem quan hệ tình yêu hôm nay thay đổi vì bạn bè ngày mai?”
Ngồi trước máy tính Lạc Lạc Thanh Hoan lúc này ngược lại nở nụ cười, trong ngôn ngữ cũng mang theo trêu chọc:
[mật ngữ] [Lạc Lạc Thanh Hoan]: “Bạn thoạt nhìn không giống như là người sẽ dễ dàng như vậy lùi bước.”
Nguyệt Hắc Phong Cao: “Bạn nói đúng, ông đây không thiếu nhất đúng là dũng khí. Bất quá liên tục thiếu một cái cơ hội…”
[mật ngữ] [Lạc Lạc Thanh Hoan]: “Kỳ thật mình liên tục không tán thành yêu qua mạng.”
Nhạc Hằng không có chen vào nói, lẳng lặng.
[mật ngữ] [Lạc Lạc Thanh Hoan]: “Đúng là mình chơi trò chơi những ngày qua bắt đầu, tôi nghĩ tôi nên đổi quan niệm bảo thủ này. Trò chơi kỳ thật chính là thu nhỏ của thực tế xã hội, trong hiện thực phát sinh qua hết thảy, nơi này cũng có thể sẽ phát sinh. Mà trong tình yêu trong game cũng cùng thực tế không sai biệt lắm, có người ôm trong lòng mục đích tìm một nửa kia, đương nhiên cũng có người thật lòng mà đợi.”
[mật ngữ] [Lạc Lạc Thanh Hoan]: “Thật tốt cố gắng lên đi! Xem một chút bạn khi nào mới có thể đả động đến tâm hồn thiếu nữ nhà chúng ta.”
Kỳ thật từ nàng trong khoảng thời gian này quan sát, nàng cuối cùng phát hiện nguyên nhân tâm trạng tiểu Lục phập phồng. nhưng là nàng cũng không tính nói rõ bởi vì mọi người luôn sẽ đối với thứ dễ dàng có được dễ vứt . Có lẽ còn không có nghiêm trọng như thế, nhưng ít ra sẽ không coi trọng như vậy.
[mật ngữ] [Lạc Lạc Thanh Hoan]: “Tôi nhìn người nhất định chuẩn, bạn cũng đừng làm cho tôi thất vọng.”
Nhạc Hằng nhìn chằm chằm nội dung nói chuyện phiếm trong chốc lát, cuối cùng hạ quyết tâm buổi tối thật tốt lập kế hoạch đeo đuổi bạn gái! Dọn sạch chướng ngại vật trên đường!
Đầu tiên người thứ nhất muốn quét chính là kẻ làm cho hắn thấy thế nào cũng khó chịu kia!
Chỉ tiếc kế hoạch vĩnh viễn biến hóa khó lường.
Hắn tốn suốt một thời gian định ra kế hoạch tác chiến, kết quả sửng sốt một cái đều không dùng…