Hôm sau, Nhạc Hằng vinh quang xuất viện, khi đó gửi cho Mạc Lục cái tin nhắn.
Côn đồ: “Ông đây vừa rồi xuất viện! Buổi tối có bận gì không, gặp trong game? ~ “
Mạc Lục thừa dịp không có người chú ý len lén cầm điện thoại ra, nhắn lại
“Ok”.
Chừng bảy giờ tối về đến nhà, vừa bước vào game Mạc Lục liền phát hiện danh sách hảo hữu đã thấy Nguyệt Hắc Phong Cao online.
Tiếp nhận đối phương phát tới lời mời tổ đội, Mạc Lục bắt đầu ở trong kênh đội ngũ gõ chữ.
[tổ đội] [nước biếc người ta quấn] : ơ, ta nói côn đồ này, bạch y thiên sứ cửa không lưu lại nhà ngươi thêm vài ngày à?
[tổ đội] [Nguyệt Hắc Phong Cao] : đi đi đi, tiểu nha đầu còn không hiểu vì sao? Một giây đồng hồ tiêu hao mấy trăm vạn tại sao có thể lãng phí trong viện như thế?
[tổ đội] [nước biếc người ta quấn]: hứ, bớt thổi phồng đi! Một giây đồng hồ mấy trăm vạn còn lại ở chỗ này cùng lão nương mò mẩm?
Bên kia người kia vẻ mặt cười
[tổ đội] [Nguyệt Hắc Phong Cao]: mi đang ở đây trong mắt ta tại sao có thể cùng những người khác giống? Đối với ta mà nói mi xếp nhất mấy trăm vạn chính là mây bay ~
Dù bất luận lời này là thực là hư tóm lại trước máy tính Mạc Lục thấy tâm tình mình một hồi sung sướng.
[tổ đội] [nước biếc người ta quấn]: vậy thực sự cám ơn ngài coi trọng tiểu nhân ~
[tổ đội] [nước biếc người ta quấn]: tiểu nhân thụ sủng nhược kinh ~~~~~
Lời nói mới vừa gửi đi thành công, hồng y nữ hiệp bên người lập tức đứng cạnh thích khách kia. Xa xa nhìn lại, ngược lại một hồng một đen cực kỳ xứng đôi.
Thích khách nhìn thấy câu nói của hồng y nữ hiệp đầu tiên là:
[tổ đội] [Nguyệt Hắc Phong Cao]: -__-||| tại sao lâu như thế không gặp, mi vẫn lv ? ? ?
[tổ đội] [nước biếc người ta quấn]: việc này phải thuận theo tự nhiên…
Mạc Lục mới vừa nói xong, lập tức bị oanh tạc.
[tổ đội] [Nguyệt Hắc Phong Cao]: -_- kẻ lười, cũng chưa từng thấy qua kẻ nào lười như mi! ! ! ╮ (╯▽╰ )╭ ai, xem hai ta quen như vậy, ông đây lại coi trọng mi như vậy cho nên ta hảo tâm điểm dẫn mi đi thăng cấp…
[tổ đội] [nước biếc người ta quấn]: phốc
[tổ đội] [nước biếc người ta quấn]: tiểu nhân sợ hãi…
[tổ đội] [Nguyệt Hắc Phong Cao]: ha ha, tiểu Lục, vài ngày không gặp, ta là quá mức tưởng niệm mi~
Mạc Lục bởi vì những lời này trái tim đột nhiên lỡ một nhịp, đang không biết nên nói cái gì, thì kẻ kia lại bổ sung:
[tổ đội] [Nguyệt Hắc Phong Cao]: là tưởng niệm nói chuyện với mi~ đừng có nghĩ sai ~
Mạc Lục dùng tay có chút lạnh áp vào hai gò má, không hiểu sao có chút ảo não.
[tổ đội] [nước biếc người ta quấn]: côn đồ, nhà ngươi cũng chớ suy nghĩ quá nhiều ! Loại người như ngươi làm sao có thể vào mắt lão nương ~!
[tổ đội] [Nguyệt Hắc Phong Cao]: ╯_╰… ta đây đúng là trong mắt người khác trân bảo mà tiểu nha đầu mi không phân biệt tốt xấu ngày ngày đem ta thành cọng cỏ thế!
Mạc Lục đang lo không biết nên như thế nào đáp lại, đồ đệ Cực đêm phát tin đến gọi nàng hỗ trợ đi phó bản. Mạc Lục cao hứng nói Ok, sau đó đối với Nguyệt Hắc Phong Cao nói:
[tổ đội] [nước biếc người ta quấn]: lão nương dạy đồ đệ phó bản, lão nhân gia ngài đi dạo đi~
Nàng nói xong, phủi mông một cái làm như muốn đi. Nguyệt Hắc Phong Cao lập tức ngăn cản lại nàng
[tổ đội] [Nguyệt Hắc Phong Cao] : ( ⊙ o ⊙ ) lúc này mới vài ngày không gặp mi lại thay đổi thành ngốc rồi? Ta đây tốt như vậy khổ lực thế, mi rõ ràng không cần? ? ?
[tổ đội] [nước biếc người ta quấn]: hắc hắc, phó bản cấp bây giờ đối với lão nương mà nói là mây bay~! Tiểu case, không cần đại thần ngài này ra tay!
Mạc Lục nói xong lui đội ngũ, triệu hồi ra bạch mã đạp hướng truyền tống thạch chạy tới. Lưu lại tại chỗ anh hùng không có đất dụng võ sớm đã xoa tay, buồn bực nghĩ gặp trở ngại…
Cửa phó bản Mạc Lục nhìn mình đệ tử đích truyền của mình lại nhịn không được mù cảm khái một phen.
[tổ đội] [nước biếc người ta quấn]: ╮ (╯▽╰ )╭ đồ đệ… Trò thật sự là quá chăm chỉ! Lúc này mới một ngày không gặp mi liền lên lv ? ? ? Nhớ năm đó sư phụ đây chính là mất sức của chín trâu hai hổ bị quái giẫm đạp, các loại sát nhân cuồng nháy mắt giết mới vạn phần mạo hiểm lên tới lv …
[tổ đội] [nước biếc người ta quấn]: ta dựa vào (‵o′ )! Người so với người thực đặc biệt tức chết người!
[tổ đội] [cực đêm]:… lúc trước ngài ngày ngày bị người giết sao?
Chứng kiến vấn đề này, Mạc Lục động tác tiến vào phó bản chậm vài giây. Nhớ tới chuyện vô duyên vô cớ bị giết nàng sẽ tức giận! ! !
[tổ đội] [nước biếc người ta quấn]: trong game có quá nhiều biến thái ! Bắt được cấp so với mình thấp liền chém thật là không có nhân tính! ! !
[tổ đội] [nước biếc người ta quấn]: đồ đệ, bản thân đi một mình trong giang hồ phải nhiều cẩn thận, đặc biệt là đêm khuya!
[tổ đội] [nước biếc người ta quấn]: quân tử báo thù mười năm không muộn, về sau chờ chúng ta cấp cao, chúng ta liền đi trả thù xã hội!
[tổ đội] [cực đêm] :…
Cách vài giây, người từ trước đến nay không nhiều, trước sau như một nói ngắn gọn.
[tổ đội] [cực đêm] : tốt
Mạc Lục nhìn xem chữ “Tốt” kia liền cười phun ra.
Nàng đồ đệ này mặc dù không hay nói chuyện, nhưng thực đáng yêu vô cùng! Bất quá trả thù xã hội loại độ khó cao này dù thế nào cũng phải kéo côn đồ đi đệm lưng, đồ đệ này da thịt mềm mịn, phỏng đoán cùng bánh bao đồng dạng, đi liền không về được ~
Mang theo đồ đệ tại phó bản chạy một vòng đi ra, lập tức đụng phải Nguyệt Hắc Phong Cao ngoài cửa.
[trước mặt] [nước biếc người ta quấn] : di…
[trước mặt] [Nguyệt Hắc Phong Cao] : ơ, trùng hợp như vậy? ? ?
[trước mặt] [Nguyệt Hắc Phong Cao]: tiểu nha đầu, hai ta thật đúng là đi đến chỗ nào đều có thể đụng nhau!
[trước mặt] [Nguyệt Hắc Phong Cao]: đây quả là viên phẩn ~
Thân là đội trưởng Mạc Lục khóe miệng khẽ quất, tiếp nhận người nào đó phát tới lời vào đội, sau đó bắt đầu ở trong kênh đội ngũ phát ra nghi vấn:
[tổ đội] [nước biếc người ta quấn]: ta nói côn đồ, nhà ngươi sẽ không phải là thầm mến lão nương đi, cho nên len lén ở sau lưng theo dõi?
[tổ đội] [Nguyệt Hắc Phong Cao]: a phi! Lời này ta liền không thích nghe !
[tổ đội] [Nguyệt Hắc Phong Cao]: như tiểu gia loại người phong lưu phóng khoáng ngọc thụ lâm phong người gặp người thích hoa gặp hoa nở , từ trước đến nay chỉ có bị người khác thầm mến! ! ! Cho nên duy nhất khả năng chính là
[tổ đội] [Nguyệt Hắc Phong Cao]: mi thầm mến ta!
[tổ đội] [nước biếc người ta quấn]: OTL nhà ngươi thắng…
[tổ đội] [Nguyệt Hắc Phong Cao]: nha… Thì ra là mi thật sự thầm mến ta…
… ⊙﹏⊙b đổ mồ hôi! Gặp phải người đạo hạnh cao như thế, Mạc Lục bày tỏ áp lực rất lớn…
Mà lúc này trong đội ngũ người liên tục bị hai người bỏ, có chút bất mãn.
[tổ đội] [cực đêm]: tự mình đa tình
Mạc Lục chứng kiến những lời này lần nữa cảm giác sâu sắc vui mừng.
[tổ đội] [nước biếc người ta quấn]: ﹏ a ha ha ha ha ha, có đồ đệ thật sự là quá tốt ! ! ! ! !
[tổ đội] [nước biếc người ta quấn]: côn đồ! Mi thấy đó? Nếu là lại khi dễ lão nương coi chừng về sau bọn ta xử lí nhà ngươi!
Nguyệt Hắc Phong Cao cười cười, lúc này mới đem sự chú ý chuyển đến bên cạnh kiếm khách cấp thấp không chút thu hút nào. Toàn thân trang bị tất cả đều là lính mới ngược lại không có đặc biệt gì chỗ.
[tổ đội] [Nguyệt Hắc Phong Cao]: hừ, tiểu tử đi về luyện vài năm hãy nói sau ~
[tổ đội] [nước biếc người ta quấn]:… Quá kiêu ngạo !
Nguyệt Hắc Phong Cao cười đến vẻ mặt lên mặt
[tổ đội] [Nguyệt Hắc Phong Cao]: vậy cũng phải tư sản mới lớn lối thế được ~
[tổ đội] [nước biếc người ta quấn]:…
[tổ đội] [cực đêm] : ngày này sẽ không quá xa
[tổ đội] [Nguyệt Hắc Phong Cao]: ơ a, tiểu tử khẩu khí rất lớn! Có thể ngàn vạn lần đừng làm cho ta chờ lâu ~
Nguyệt Hắc Phong Cao mới vừa gửi đi thành công, đột nhiên nhận được hệ thống nhắc nhở: Bạn đã bị đội trưởng Nước biếc người ta quấn mời ra khỏi đội…
-__-||| Nguyệt Hắc Phong Cao
Nha đầu kia cũng quá tàn nhẫn đi… Ngay cả cười giỡn đều không cho nói!!!
Bởi vì vài ngày rỗi lên game, đột nhiên cảm thấy có chút nhàn rỗi, Nguyệt Hắc Phong Cao bên ngoài dạo qua vài vòng, sau đó đụng phải Quân tử ái tài.
Hắn lúc ấy liền chấn tĩnh… Tại chỗ nghiêng đầu sang chỗ khác đối với bạn cùng phòng nói:
“A tài ca, ngài lúc nào cũng thành tốt rồi?”
Không được đáp lại sau hắn tại chỗ quyết định tại game một lần nữa phát lại. Bất quá bởi vì tâm tình quá mức kích động tại chỗ phát sai kênh.
[trước mặt] [Nguyệt Hắc Phong Cao]: a tài ca, ngài lúc nào cũng thành tốt rồi?
Quân Thiếu Liễm thao tác kiếm khách đệ nhất bảng xếp hạng trước mắt kẻ kia đi qua, cho đến khi tiến vào phó bản mới trả lời một câu
[mật ngữ ] [Quân tử ái tài]: a Hằng, sự kiện kia cậu suy tính như thế nào? Trần truồng chạy hay là theo đuổi?
Người nào đó sắp bật thốt ra những lời chế nhạo trêu ghẹo, trong khoảnh khắc ở cổ họng cứng lại…
Nhìn xem khung chat im lặng hồi lâu Quân Thiếu Liễm cực kỳ hài lòng. Tâm tình của hắn cực kì vui mừng đối với người tên An tiểu bạch nói:
[tổ đội] [Quân tử ái tài]: “Hôm nay biểu hiện không tệ, đợi lát nữa dẫn em xoát phó bản cấp .”
Sau lưng tiểu người hầu, sung sướng đưa mặt hôn gió.
“A tài ca ca, ngài là thần tượng của em !”
Người nào đó nhíu mày, gõ bàn phím bất động thanh sắc nói.
[tổ đội] [Quân tử ái tài]: “… cái gì a Tài ca ca?”
Tiểu người hầu: “Di, chẳng lẽ gọi sai? Nhưng là vừa rồi Nhạc Hằng học trưởng xác thực gọi như vậy…”
Người nào đó: “Em nhìn lầm rồi.”
Tiểu người hầu: “Không thể nào? Vừa rồi chỗ đó chỉ có chúng ta người! Nhạc Hằng học trưởng nhất định là đang gọi anh!”
Không lời dứt khoát không để ý tới tiểu người hầu. Bất quá, có người đã có thể thảm.
[mật ngữ ] [Quân tử ái tài]: Nhạc Hằng đồng chí, trong hôm nay cậu nếu chưa cho đáp án, sẽ chờ ngày mai BBS trường sẽ xuất hiện thông báo trang đầu vụ chạy trần truồng này đi.