Lúc đầu Lý Thư Ý cũng đã đoán trước hai đứa trẻ sau khi tách ra nhất thời sẽ không thích ứng được, nhưng y không nghĩ mọi chuyện sẽ nghiêm trọng tới như vậy.
Lý Thư Ý thật sự không có một chút kinh nghiệm của người làm cha, trong nhà cũng chỉ còn một mình y, trước đây cũng chưa từng có cơ hội ở chung với trẻ con, vậy nên y đã nghĩ mọi chuyện quá mức đơn giản.
Lúc ở trên xe, có lẽ dì Từ quá đau lòng cho Lý Niệm, cũng không rảnh để sợ y nữa, lải nhải một hồi nói rất nhiều lời.
Hai đứa trẻ thật sự quá đáng thương.
Sinh ra đã không có mẹ, từ nhỏ là do các dì và Hứa quản gia chăm nom. Bạch Kính rất thương yêu hai đứa, nhưng hắn còn cả một công ty lớn như vậy, lúc Lý Thư Ý hôn mê tinh thần hắn đều đặt tại bệnh viện, thời gian làm bạn với bọn trẻ cũng không nhiều. Mà các dì thì sao, nói trắng ra thì cũng chỉ là người làm công ăn lương, lại không phải con cháu của mình nên cũng không thân thiết lắm.
Nửa năm qua, Lý Thư Ý ở Long Đàm phục hồi chức năng, Bạch Kính không còn mối bận tâm nào ở Kim Hải, cũng không đi xã giao nhiều, xong việc liền trở về nhà, hai đứa trẻ mới xem như thật sự có ba.
Lý Thư Ý trở về, lại gấp như lửa xém lông mày vội vàng mang Lý Niệm đi. Hai đứa còn nhỏ như vậy, không phải cái tuổi có thể nghe hiểu được đạo lý, làm sao biết được những chuyện vướng mắc phức tạp giữa người lớn với nhau. Không hề có chuẩn bị lại đột ngột bị chia cách, làm sao có thể chịu được.
Từ lúc dì Từ đến Bạch gia cho đến nay, chưa từng thấy Lý Niệm khóc đến thương tâm như vậy, càng nói càng thêm khổ sở, lại đưa tay lau đi nước mắt.
Lý Thư Ý nhìn bà ấy, trong lòng thật sự không dễ chịu, y tự giễu bản thân là một người làm cha còn không yêu thương con mình bằng một dì bảo mẫu.
Đến Bạch gia, vừa nhìn thấy Bạch Kính đứng ở cửa, Lý Niệm liền vươn tay về phía hắn, vội vàng đến mức rướn cả nửa thân trên qua. Vừa được ôm, bé con lại giống như lúc trước, nghiêng mặt dán vào gáy của Bạch Kính, chỉ là đuôi mắt cụp xuống, khóe miệng mếu máo, nước mắt cứ không ngừng rơi, khoang mũi thì nức nở, bộ dáng giống như phải chịu thiên đại ủy khuất.
Trong lúc nhất thời Bạch Kính cũng không rảnh để nói chuyện với Lý Thư Ý nữa, hắn ôm Lý Niệm đi vào trong phòng khách.
Bạch Ý ngay cả cơm chiều cũng không chịu ăn, được dì bảo mẫu giữ ở trên sô-pha không cho nhóc con nhảy xuống, nhóc cứ nhất định phải chạy ra ngoài, nó muốn đi tìm Lý Niệm, đêm tháng mười hai lạnh như vậy, ai dám để cho nó đi?
Bạch Ý khóc đến độ hai mắt sưng đỏ, người cũng không còn sức lực, giọng nói tắc nghẹn, chỉ có thể thỉnh thoảng khóc nấc lên một tiếng. Dì Dương ngồi xổm ở bên cạnh, đút nước cho nhóc con uống, lại dùng khăn ấm để lau mặt cho nhóc, nhóc cũng quay đầu tránh đi, bướng bỉnh ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào Bạch Kính.
Bạch Kính cúi thân mình xuống đem Lý Niệm đặt bên cạnh Bạch Ý, dì Dương cười nói: “Niệm Niệm đã quay lại rồi nha, con xem em trai đã về rồi nè.”
Lý Niệm vừa nhìn thấy Bạch Ý, miệng còn nói chưa rõ chữ liền gọi “Anh trai” cùng “Nhất nhất”. Hai đứa tuy rằng còn nhỏ nhưng giống như ở chung rất ăn ý, Bạch Ý nắm lấy bàn tay nhỏ xinh của Lý Niệm, đưa mặt đến gần nói: “Thơm anh.” Lý Niệm liền dùng đôi môi mềm mại của mình dán lên mặt Bạch Ý một cái thực nhẹ.
Giọng nói của Bạch Ý đã không nghe rõ nữa, dì Dương nghe thấy âm thanh mà đau lòng, thử đút nước lần nữa cho nhóc con, cuối cùng thì lần này nó cũng không trốn tránh nữa.
Hứa quản gia ở bên cạnh thở dài một hơi nhẹ nhõm, cho người nhanh chóng đi chuẩn bị đồ ăn cho Bạch Ý. Dì Từ cũng đi đến ngồi xuống, cùng với dì Dương canh chừng bọn trẻ, lại nói với nhau tình huống sau khi hai đứa bị tách ra, cả hai bà đều nước mắt lưng tròng.
Lý Thư Ý nhìn hai đứa con ở sát bên nhau, bộ dáng vô cùng đáng thương, trong lòng thực chua xót, đi đến bên cạnh Bạch Kính hỏi: “Bạch Ý khóc thành như vậy anh cũng không sớm liên hệ với em?”
Bạch Kính không trả lời, y lại không đè nén được lửa giận trong lòng, nói: “Anh cho rằng em vẫn chưa đủ cảm giác tội lỗi với nó?”
[Hy: Là vì chú Lý ép chú Bạch sinh Bạch Ý nên ổng cảm thấy có lỗi với Bạch Ý, cũng là lí do chú Lý có phần cưng Bạch Ý hơn á, còn chú Bạch thì sủng Lý Niệm lên mây.]
“Anh không muốn…..” Bạch Kính mở miệng, đôi mắt nhìn chằm chằm vào hai đứa trẻ trên ghế sô-pha, “Không muốn để em cảm thấy anh dùng con ra để áp chế em.”
Thật ra ngay từ đầu hắn cũng đã nói có thể đợi thêm mấy ngày nữa, không cần phải gấp gáp như vậy. Nhưng mà Lý Thư Ý còn chưa nghe xong đã cự tuyệt.
Đương nhiên hắn cũng có thể viện tiếp một lí do, chẳng hạn như tại sao hai đứa nhỏ không thể tách ra, rồi phải làm như thế nào để tốt nhất cho cả hai đứa, nhưng hắn không muốn làm cho Lý Thư Ý cảm thấy là hắn đang lợi dụng bọn trẻ. Hơn nữa hắn hy vọng Lý Thư Ý có thể ở lại, là bởi vì hắn yêu Lý Thư Ý, muốn ở bên cạnh Lý Thư Ý, không phải vì con, càng không vì bất kì một nguyên nhân nào khác.
Lý Thư Ý nhất thời không lên tiếng, qua hồi lâu mới nói: “……. Em chưa bao giờ nghĩ đến chuyện này.”
Sau khi bác sĩ đến, ông ấy nói bọn trẻ không sao, nhưng lại bị hoảng sợ. Hai đứa còn quá nhỏ để uống thuốc, dặn dò cho Bạch Ý uống nhiều nước hơn, tạm thời đừng để nhóc con mở miệng nói chuyện, cũng đừng để nó làm loạn nữa, qua hai ba ngày sẽ ổn.
Lý Thư Ý đưa bác sĩ ra cửa, kể sơ qua về chuyện tối nay, không biết nên làm như thế nào mới tốt cho Lý Niệm.
Bác sĩ nghe xong thì giải thích với y, tất cả trẻ em khi được sinh ra đều sẽ vô thức tìm kiếm chỗ dựa dẫm cùng cảm giác an toàn. Mà người nhận trách nhiệm này phần lớn đều là các bà mẹ. Một số đứa trẻ khác, tình huống đặc biệt hơn, có thể nó sẽ đem loại tình cảm này chuyển sang một người nào đó thậm chí là một đồ vật nào đó.
Bạch ý và Lý Niệm từ nhỏ đã sống thân thiết khăng khít với nhau, chơi cùng nhau, nhắm mắt mở mắt đều là đối phương, cho nên sinh ra loại ỷ lại này cũng không có gì kì quái.
“Như vậy bọn trẻ…. Không thể tách ra?”
Bác sĩ có hơi nghi hoặc nhìn y một cái, hỏi: “Tại sao phải một hai tách bọn nhỏ ra cho bằng được vậy?”
Lý Thư Ý mở miệng, không biết nên giải thích như thế nào.
Bác sĩ nhìn y khó xử, cũng không hỏi nhiều thêm, nghiêm mặt nói: “Tôi khuyên cậu không nên cưỡng chế mà tách bọn trẻ ra, nếu có thể hãy chờ cho hai đứa lớn thêm một chút, có hành vi và khả năng suy nghĩ độc lập, có thể nghe và hiểu những gì người lớn nói rồi từ từ dạy dỗ. Đương nhiên, nếu một hai phải tách ra….” Bác sĩ ngậm ngùi, “Trong thời gian ngắn, vẫn sẽ khóc nháo mấy ngày, nhưng mà về lâu dài, không thể nói được sẽ có ảnh hưởng gì tới cả hai.” Bác sĩ không khỏi thở dài, “Có lẽ theo ý của cậu, hai đứa nó còn nhỏ, chuyện gì cũng sẽ không nhớ rõ. Nhưng thật ra thì những chuyện phát sinh khi còn thơ ấu, đều sẽ để lại dấu ấn trong ký ức khi chúng trưởng thành.”
Lý Thư Ý á khẩu không trả lời được.
Có lẽ trong tất cả những người ở đây, không ai có thể hiểu được những lời này hơn Lý Thư Ý. Khi bị Giang Mạn Thanh dùng giày cao gót đá văng ra, lúc đó y cũng không lớn hơn Bạch Ý là bao.
Nhưng mà y nhớ rõ, vẫn luôn nhớ rất rõ.
Y nhớ đôi chân mày được kẻ chì của bà ta, nốt ruồi đen nơi khóe mắt, đôi môi tô son,…. Thậm chí ngay cả biểu tình căm ghét của bà ta khi đó, y vẫn còn nhớ rất rất rõ.
Tiễn bác sĩ đi, bữa tối cho Bạch Ý cũng đã được chuẩn bị xong. Nhưng nhóc không muốn đến bàn cơm, cũng không cần người đút, dì Dương chỉ có thể cầm chén đặt trên bàn trà nhỏ dành riêng cho nhóc và Lý niệm, để nhóc tự mình ăn.
Lý Niệm trước khi đi ngủ có thói quen uống sữa, bé con ngồi trên thảm ôm bình sữa, mấy miếng, lại vịn bàn trà đứng lên, dựa vào tay của Bạch Ý, há miệng muốn Bạch Ý đút cho mình ăn.
Bạch Ý chưa bao giờ đút những thứ linh tinh cho Lý Niệm ăn, nhóc con nhìn về phía dì Từ, nghe dì Từ nói có thể cho Lý Niệm ăn một chút, lúc này mới dùng muỗng múc một ít canh trứng, đút cho Lý Niệm.
Thật ra Lý Niệm cũng không đói bụng, chỉ là bé con muốn chơi cùng anh trai, ăn được một miếng, lại dời đi sự chú ý. Lý Niệm vốn là một đứa trẻ gan dạ, quay trở lại môi trường quen thuộc, chuyện đã phát sinh lúc nãy như chưa từng có ảnh hưởng gì tới bé con, thấy Lý Thư Ý ngồi trên sô-pha, còn đi nhặt thú bông cho y chơi.
Nhưng Bạch Ý thì ăn mấy muỗng cơm liền quay đầu nhìn Lý Niệm một cái, xác nhận Lý Niệm vẫn còn ở đây lại quay đầu đi.
Lý Thư Ý nhìn hai đứa trong chốc lát, cúi đầu nhìn con thỏ bông trên tay, trong lòng thật nhiều áy náy.
Y dựa vào cái gì để mang Lý Niệm đi? Từ lúc Lý Niệm được sinh ra cho tới bây giờ, người ở bên cạnh nó chính là Bạch Kính, Bạch Ý, các dì, còn có Hứa quản gia, nơi này mới là ‘nhà’ của Lý Niệm. Y chưa từng chăm sóc cho Lý Niệm một ngày, dựa vào cái gì lại không quan tâm tới ý muốn của nó, dựa vào cái gì muốn đoạt nó về? Y ích kỷ đến như vậy có khác gì Giang Mạn Thanh đâu?
“Nước tắm anh chuẩn bị rồi, em đi tắm đi.” Y thất thần, ngay cả Bạch Kính đến bên cạnh lúc nào cũng không biết.
“Em…” Lý Thư Ý mở miệng, Bạch Kính hiếm khi mạnh mẽ cắt ngang lời của y, “Muộn rồi, hôm nay đừng về nữa.”
Lý Thư Ý nhìn đồng hồ cũng sắp 11 giờ.
Trải qua một đêm đầy sóng gió, thật ra y cũng rất mệt, liền buông con thỏ bông trong tay xuống, đi qua sờ đầu Bạch Ý cùng Lý Niệm rồi bước lên lầu.
Tới phòng ngủ của y và Bạch Kính, đã bao lâu không tới căn phòng này, y cũng không nhớ rõ. Chỉ là lúc này hoàn toàn không có tâm tình để cảm khái, vào phòng, ngâm mình trong bồn tắm, mới xem như nhẹ nhõm thở dài một hơi.
Lý Thư Ý nhắm mắt, véo véo sống mũi, muốn giảm bớt cảm xúc bực bội trong lòng, thậm chí nghe thấy tiếng mở cửa y cũng không thèm ngẩng đầu lên.
Có người bước vào bồn tắm, ngồi xuống bên cạnh y.
“Đau đầu à?” Bạch Kính vừa hỏi, tay đã vói qua xoa ấn huyệt thái dương cho y.
Lý Thư Ý xê dịch mông, ngồi vào giữa chân của Bạch Kính, ngả người ra sau, lưng tựa vào ngực hắn, gối đầu lên vai hắn, hoàn toàn thả lỏng cơ thể.
Tóc của Lý Thư Ý còn chưa kịp khô, tóc ướt rơi xuống trán, khiến cho y không mấy thoải mái. Lý Thư Ý giơ tay đem tóc ướt hất ra sau đầu, ngũ quan như làn sương mờ ảo thẩm thấu qua hơi nước.
Lý Thư Ý mở to mắt nhìn chằm chằm lên trần nhà, trong giọng nói mang theo chút tự trách cùng tức giận, còn có thất vọng sâu sắc: “Sao em lại cứ đem chuyện làm cho phức tạp lên chứ.”
Động tác trên tay Bạch Kính vẫn không ngừng lại, trầm giọng nói: “Em không sai, không trách em được.”
“Sao lại không trách em?” Y cười nhạo một tiếng, “Tật xấu này của em cũng đâu phải ngày một ngày hai, làm cái gì đều chỉ làm theo ý của mình.”
Nếu đổi lại là mấy năm trước, lúc Lý Thư Ý còn kiêu căng khinh cuồng, tuyệt đối không có khả năng nói ra những lời như thế này. Lúc ấy dường như y luôn ở trong trạng thái không coi ai ra gì, muốn làm gì thì làm, chưa bao giờ quản đến đúng sai. Nhưng mấy năm trở lại đây đã trải qua nhiều chuyện như vậy, ít nhiều vẫn có chút thay đổi, trong lòng cũng có thêm vài phần bao dung, sẽ đứng ở góc độ của người khác mà suy xét, thật không dễ dàng chút nào.
Ngày đầu tiên y gặp lại hai đứa trẻ đã khiến cho chúng thương tâm đến như vậy, càng nghĩ càng thấy khó chịu, không nhịn được dùng khuỷu tay huých ra sau, bất mãn nói: “Anh cũng không ngăn cản em?”
Bạch Kính thích những hành động nhỏ nhặt phóng túng thân mật như thế này của Lý Thư Ý, ôm lấy y từ phía sau, nghiêng đầu hôn lên tai và trán của y, cười nói: “Phải phải, đều do anh, đều do anh sai.”
Lý Thư Ý cạn lời không muốn nói chuyện với hắn nữa. Y phát hiện từ sau cái lần hai người cãi nhau ở viện điều dưỡng, y và Bạch Kính không có cách nào để cãi nhau được nữa. Bất luận y nói cái gì, người này đều nghe theo, cho dù là lời nói khiêu khích hay tổn thương người này cũng chỉ im lặng, hoặc là giả vờ ra vẻ đáng thương với y, không bao giờ đôi co với y như trước đây nữa.
Lý Thư Ý cảm thấy nhàm chán vô cùng. Nhưng mà chính bản thân y cũng chưa phát hiện, những bất an cùng kháng cự ở sâu trong đáy lòng của mình, tưởng chừng chỉ cần một chút gió thổi cỏ lay liền muốn bỏ chạy, đã dần dần bị trấn an xuống.
“Hay là em ở đây với con thêm một thời gian, lâu dần sẽ ổn hơn.”
“Không được.”
“Anh đem con qua đó, em tiếp nhận bọn anh?”
Lý Thư Ý thích thú cười, ngồi dậy định nói nhà em không nhận nổi một vị Phật lớn như anh, y quay đầu nhìn thấy dưới ánh đèn vàng nhạt của phòng tắm, người này lại càng đẹp trai hơn, nhất thời không nói nên lời.
“Hửm?” Bạch Kính không biết tại sao Lý Thư Ý lại đột nhiên sửng sốt như thế, nghi hoặc nhìn y.
Lý Thư Ý cau mày, tiến lại gần nâng cằm người ta lên, nhìn ngó trái phải một lượt, đưa tay sờ lên sống mũi của người nọ, bộ dáng nói chuyện thật là thiếu đòn: “Sang năm anh cũng đã 35 tuổi rồi phải không, sao lại không thấy già nhở?”
Y cảm thấy mình không cần tiền của Bạch Kính, có lẽ chỉ cần một khuôn mặt này thôi, chờ cho người này nhanh chóng già nua xấu xí, y sẽ thay lòng đổi dạ đi tìm một tiểu thịt tươi. Nếu không chờ đến lúc mình già rồi mới đi tìm, y sẽ trở thành ‘lão già không đứng đắn.’
Trong mắt Bạch Kính hiện lên ý cười nhàn nhạt, nắm lấy bàn tay đang làm loạn của Lý Thư Ý, cúi mắt hôn lên đầu ngón tay của y, lại theo lòng bàn tay hôn đến vết sẹo thon dài kia.
Lý Thư Ý bị Bạch Kính hôn đến mức trong lòng tê ngứa, nhưng thật sự không có tâm tình để làm, không muốn cùng hắn lau súng cướp cò, thế nên thô lỗ rút tay về, một lần nữa xoay người dựa vào Bạch Kính.
Bạch Kính ôm Lý Thư Ý từ phía sau, nhìn thấy mái tóc ướt không che được vết sẹo trên đầu y, thầm nghĩ may mắn là lúc đó hộ lý xử lý miệng vết thương rất khéo, vết sẹo rất mờ, cũng không nhìn thấy quá rõ ràng.
Hắn đặt môi hôn lên từng chút từng chút vào nơi đó.
Lý Thư Ý ngâm mình trong bồn nước ấm áp, sau khi thả lỏng lại cảm thấy rất buồn ngủ. Dùng khuỷu tay chạm nhẹ vào Bạch Kính, không kiên nhẫn cau mày: “Đừng hôn nữa, ngứa lắm.”
Lúc này Bạch Kính mới ngừng lại động tác, điều chỉnh nhiệt độ nước, để cho y dựa vào lòng của mình ngủ gật.
Hai người bọn họ trước đây chưa từng thân mật như vậy.
Trong cái bồn tắm to lớn này có rất nhiều ký ức làm xằng làm bậy của hai người.
Nhưng sau khi chia tay trái tim liền nguội lạnh. Nhiệt độ nước có ấm áp cũng chỉ lưu lại trên da thịt vài giây ngắn ngủi.
Bạch Kính sờ tay của Lý Thư Ý trong nước, phủ lên mu bàn tay của y, từng ngón tay xuyên qua kẽ tay của y rồi siết chặt.
Hắn nhìn mặt nước khẽ khàng rung động, bất tri bất giác thất thần, tự hỏi có phải lúc trước mình bị điên rồi, mới đành lòng không yêu cái người đang nằm trong vòng tay của mình, mới đành lòng khiến cho y phải khổ sở, đành lòng để lại trên cơ thể của y nhiều vết sẹo tới như vậy.
Mà hiện tại chỉ cần gọi tên của người này, trái tim hắn lại bỏng rát. Hóa ra một người có thể yêu một người nhiều tới như vậy, yêu đến mức không biết phải làm thế nào mới tốt, yêu đến mức ngay cả khi ôm người đó trong lòng, cũng cảm thấy kinh thố hoảng loạn.
Tác giả có lời muốn nói:
Hiện tại Tấn Giang xét duyệt siêu nghiêm, một chút từ ngữ để diễn tả hành động thân mật cũng không được. Mỗi chương đều phải xóa vài câu, cứ như ‘thiếu cái tay mất cái chân’, thật sự rất phiền.
Cô Hy: Chú Bạch chiều chú Lý quá nên chú Lý hư rồi. Nhưng mà không phải chú Bạch không có uy đâu, giữa hai người nếu có một người có tiếng nói hơn thì chính là chú Bạch, ổng mà giận là chú Lý xếp sòng thôi à, kiểu như hai người ngầm sủng lẫn nhau ó… hihi … Một chút bình yên trước giông não nè, đường trộn thủy tinh ăn cũng ngon chứ nhở….!