Converter: Chestnut Miêu
Editor: An Dĩnh Hy
Bảy giờ tối chuyến bay của Lý Thư Ý về nước. Lần này là anh một mình về trước, mấy tên cấp dưới đi theo không về cùng, bọn họ phải dùng hết cả tuần mới có thể ký kết được thỏa thuận với mấy lão quỷ kia, cho đám người trẻ tuổi bọn họ hưởng thụ biển rộng bờ cát nước ngoài cũng không tồi.
Ở trong nước anh cũng không có báo cho người đến đón, nhưng mà vừa mới xuống máy bay liền thấy Tả Minh Viễn mang theo một đám người đứng ở đó chờ sẵn, bên cạnh còn có vị kiểm soát an ninh sân bay Lưu Siêu, tư thế nghênh đón kia hệt như là đang đón khách quý.
Lý Thư Ý nhướn mày hỏi: “Tại sao anh lại ở đây?” Trong khoảng thời gian này áp lực công việc quá cao làm người anh gầy đi một vòng, đường nét ngũ quan càng thêm sắc bén, mặt mày ẩn ẩn hiện ra vẻ không kiên nhẫn.
Tả Minh Viễn đang muốn mở miệng, Lưu Siêu ở bên cạnh đã đi trước hắn một bước, than khóc nói: “Ôi tổ tông của tôi ơi, không còn mấy năm nữa là tôi phải về hưu, cậu đừng có mà hại tôi!” Vốn dĩ lúc trước đội an ninh sân bay kiểm tra cá nhân, trong hành lý của tên kia cư nhiên lại giấu một khẩu súng dài hơn một mét, người của ông kéo tới bao vây, thiết bị phòng chống bạo lực đều được mang ra, thật vất vả mới đem sự tình khống chế, ông còn chưa kịp hít thở một ngụm khí, bên kia Bạch gia đã gọi điện thoại tới nói Lý Thư Ý một mình về nước, kêu đội an ninh của bọn họ bên này phải chú ý một chút.
Tiếp sau đó, vị trợ lý của Bạch gia này liền mang theo người tới đây.
Lý Thư Ý nhìn vị này tuổi tác cũng cao nhưng mà khí thế bức người vẫn như cũ khiến ông ta cúi rũ đầu, cười cười nói: “Nào có nghiêm trọng như vậy.”
Lưu Siêu quả thực muốn hướng lên trời mà phỉ một cái xem thường, không nghiêm trọng? Số người muốn giết Lý Thư Ý ở Kim Hải này có thể nắm tay nhau đi một vòng quanh thành phố?
Lý Thư Ý như nhìn ra suy nghĩ của ông ta, nụ cười trên khóe môi nhạt đi đôi chút: “Gi/ết chết tôi thật ra rất đơn giản, còn chuyện sau khi tôi chết quả thực không đơn giản.”
Mấy năm nay Bạch gia cùng Tần gia đấu đến thời điểm căng thẳng nhất có chuyện gì anh chưa từng trãi qua, hiện tại trên người còn mang theo lỗ châu mai, sau đó Tần gia thất bại, Bạch gia đem thành phố Kim Hải hoàn toàn nắm trong tay, chẳng lẻ anh còn phải sống trong cảnh rụt rè sợ hãi?
Lưu Siêu nhìn anh nói đến sống chết bản thân vẫn bộ dạng vân đạm phong khinh, sờ sờ cái mũi trong lúc nhất thời cũng không dám nói tiếp.
Tả Minh Viễn vội vàng tiến lên giảng hòa, cười nói: “Ông chủ vốn là muốn đích thân đến đây, đột nhiên lại có người tới, đêm nay còn có bữa tiệc.” Lấy thân phận hiện tại của Bạch Kính, nếu ngay cả hắn cũng phải đích thân ra mặt tiếp đón tất nhiên là một đại nhân vật có tầm ảnh hưởng cực lớn.
Lý Thư Ý “ừ” một tiếng, cũng không có hỏi thêm.
Ra khỏi sân bay lên xe, Tả Minh Viễn mới đem một ít công việc quan trọng trong khoảng thời gian này báo cáo một chút, lại trả lời Lý Thư Ý mấy vấn đề, biểu cảm trên mặt hắn mới thả lỏng, học theo bộ dáng cười khổ của Lưu Siêu: “Sau này ra ngoài vẫn là cố gắng mang theo người đi, nếu cậu xảy ra chuyện gì, tất cả chúng tôi đều phải đi gặp Diêm Vương.”
Lý Thư Ý dựa vào ghế nhắm mắt dưỡng thần, nghe xong lời này, mở to mắt nhìn Tả Minh Viễn, cười như có như không mà kêu: “Trợ lý Tả.”
Nháy mắt thân thể Tả Minh Viễn cứng đờ.
“Người bên ngoài làm ầm ĩ không tính, anh còn diễn theo họ làm cái gì?” Trên mặt Lý Thư Ý nhàn nhạt, nụ cười ban đầu cũng dần biến mất.
Tả Minh Viễn thở dài trong lòng, ngậm chặt miệng không tiếp tục nói đến chuyện này.
Lý Thư Ý cũng không muốn đem lời nói quá rõ ràng khiến cho mọi người khó xử, thay vào đó lại hỏi: “Cận Ngôn đâu?” Nhãi ranh kia từ trước đến nay rất biết cách nịnh nọt, biết anh về nước sao có thể không tới.
Tả Minh Viễn vừa nghe đến cái tên này liền muốn đau đầu.
Lý Thư Ý cũng biết tính tình của Cận Ngôn, xem bộ dạng này của Tả Minh Viễn liền hiểu được, nhíu mày hỏi: “Nó lại làm cái chuyện ngu xuẩn gì rồi?”
Tả Minh Viễn biết không giấu được Lý Thư Ý, liền đem chân tướng sự việc nói rõ. Lần này Lý Thư Ý ra nước ngoài không mang theo Cận Ngôn, anh đi rồi Cận Ngôn liền quay trở về bên người Bạch Hạo.
Bạch Hạo cùng vị tiểu thiếu gia của Tống gia là bạn bè thân thiết, hiện tại Tống gia xảy ra chuyện, Cận Ngôn bị Bạch Hạo điều đi bảo vệ Tống Tư Nhạc, mấy ngày hôm trước hai người cùng nhau mắc mưu bị bắt, tuy rằng cuối cùng cũng được cứu ra, nhưng mà Cận Ngôn cũng bị thương, hiện tại còn nằm trong bệnh viện.
Lý Thư Ý nghe Tả Minh Viễn kể xong mới hỏi: “Địa vị của những người kia?”
Tả Minh Viễn sặc một tiếng: “Còn có thể là địa vị gì, vị Tống thiếu gia kia trên đầu không phải còn có ba người chị đang lo lắng sản nghiệp không chia tới tay mình sao?”
Khóe miệng Lý Thư Ý nở một nụ cười nghiền ngẫm, Tống lão gia còn chưa có chết, ba người con gái đã trở mặt, nếu lão ta chết rồi, không biết Tống gia còn có thể loạn thành cái dạng gì. Anh cũng không hỏi thêm nữa, chỉ yêu cầu tài xế lái xe đến bệnh viện.
Lúc tới bệnh viện, nhìn người trên giường bị bọc như một cái xác ướp Lý Thư Ý nở nụ cười, chỉ đơn giản kéo chiếc ghế dựa ngồi cạnh mép giường chờ đợi ai đó tỉnh lại.
Tả Minh Viễn nhìn dáng vẻ của anh chắc là muốn ở lâu, đi tới hỏi: “Tôi cho gọi người đi chuẩn bị chút đồ ăn?”
Lý Thư Ý lắc đầu: “Không cần.” Nói xong lại làm cho bọn họ đi trước, lát nữa anh tự mình lái xe trở về. Tả Minh Viễn biết tính tình của anh, cũng không dám khuyên nữa, cũng không dám để anh ở lại một mình, an bài vệ sĩ canh gác dưới lầu.
Lý Thư Ý ngồi một chút thì Cận Ngôn tỉnh lại, lần này cậu bị thương không nhẹ, trên người giống như bị băm, cử động nhẹ cũng đau đớn xuyên tim. Cậu vừa tỉnh lại cũng không phát hiện ở mép giường có người, nằm trên giường bệnh không ngừng lẩm bẩm.
Lý Thư Ý nghe được âm thanh, tầm mắt cũng không rời khỏi chiếc di động, chỉ nhàn nhạt hỏi một câu: “Tỉnh rồi?”
Cận Ngôn vừa nghe được là giọng của Lý Thư Ý, lông tơ trên lưng đều dựng lên. Cậu sợ muốn chết, lại khát nước muốn chết, rốt cuộc vẫn đè nén sợ hãi trong lòng giọng khàn khàn mà kêu: “Em muốn.... Em muốn......”
Lý Thư Ý cất di động, lạnh lùng trả lời: “Không cần vừa mới tỉnh lại đã nằm ở trên giường nói với đàn ông là mình muốn.”
Cận Ngôn thiếu chút nữa hụt hơi không thở nỗi, cắn răng hít sâu, lồng ngực đều muốn bùng nổ, mới nghẹn ngào nói câu kế tiếp: “Uống.... Nước........”
Lý Thư Ý trừng cậu một cái, đứng dậy rót cho cậu ly nước, sau đó không dịu dàng chút nào đem ống hút cắm vào trong miệng Cận Ngôn.
Cận Ngôn bị anh hành đến độ muốn khóc, rõ ràng cậu đang là người bệnh, tại sao lại đối xử với cậu tàn nhẫn như là trừng phạt kẻ thù vậy? Nhưng cậu lại không dám nói với Lý Thư Ý, chỉ có thể từng chút từng chút hút ống hút, bộ dạng đáng thương vô cùng.
Uống nước xong Cận Ngôn cảm thấy sảng khoái hơn rất nhiều, lại liếm liếm cánh môi khô nức, mới nhìn Lý Thư Ý hỏi: “Chú Lý, chú trở về lúc nào vậy?”
Lý Thư Ý lười trả lời câu hỏi vô nghĩa này của cậu, đem ly nước đặt lên bàn, xoay người nhìn chằm chằm vào cậu.
Trên mặt Cận Ngôn còn vết bầm xanh, trên người còn có thương tích, tay trái còn bị gãy. Lý Thư Ý trở lại ghế ngồi, không chút để ý hỏi: “Nói xem, tại sao lại bị thương thành như vậy?”.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Hôm Nay Tiêu Tiền Chưa?
2. Tôi Là Tổng Tài Và Gần Đầy Đây Tôi Cảm Thấy Rất Kỳ Lạ
3. Sau Khi Kết Hôn Với Luật Sư Mạnh
4. Chú! Xin Ký Đơn!
=====================================
Thân thủ của Cận Ngôn thật sự rất tốt, những người đó cũng là nhắm vào Tống Tư Nhạc, Cận Ngôn nói thẳng ra thì chỉ là một vệ sĩ nhỏ bé, không có lý do đặc biệt gì để bọn họ phải ‘chăm sóc" cậu.
Cận Ngôn khẽ run, nhìn ánh mắt Lý Thư Ý giống như là băng đao cậu lại không dám trả lời, hồi lâu mới dùng âm thanh nhỏ như ruồi bọ rầm rì giải thích.
Kỳ thật chính là những người đó động thủ với Tống Tư Nhạc cậu lại xung phong đi làm bao cát, lại nói thêm vài câu khiêu khích, người bị tẩn đương nhiên chính là cậu.
Nếu không phải bên kia cố kỵ cậu là người của Bạch gia, một vệ sĩ nhỏ nhoi như cậu làm gì có khả năng sống đến bây giờ. Nhưng mà Cận Ngôn căn bản không có nghĩ nhiều như vậy, cậu chỉ cảm thấy mình da dày thịt béo, bị đánh mấy cái không tính là gì, Tống Tư Nhạc từ nhỏ đã là cẩm y ngọc thực quý công tử, có thể làm hắn cầu xin ai sao?
Bên này cậu nói năng lý lẽ hùng hồn, chờ phục hồi tinh thần lại mới phát hiện sắc mặt Lý Thư Ý có thể đông chết người, nháy mắt cả người liền héo lại, giống như một quả bóng bị xì hơi.
Lý Thư Ý tức giận đến độ muốn đá cái tên ngốc này một cái, nhưng nhìn cậu nằm ở trên giường bộ dạng không sống không chết lại nhịn xuống, duỗi tay bóp chặt thịt trên mặt cậu hung hăng mà kéo, mắng mỏ: “Thân chó còn lo chưa xong.”
Anh không hề tỏ ra thương xót, làm Cận Ngôn đau đến bật khóc, nước mắt trào ra, miệng rên rĩ: “Chú Lý, em sai rồi!”
Lý Thư Ý vẫn không buông tay, mãi cho đến khi bác sĩ canh giữ bên ngoài thấy không ổn, mới tiến vào khéo léo mà khuyên can một chút, Lý Thư Ý mới buông tha cho cậu.