Tình Chiến

chương 2

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Sau khi liên tục vượt qua ba cái đèn đỏ nhưng lại vẫn gặp phải cái đèn đỏ thứ tư, Giang Bắc Thần bực mình kéo kéo cổ áo rồi chửi thề một câu, con mẹ nó thật xui xẻo!

Thật giống như bị trúng tà vậy! Dọc đường đi, trong đầu anh luôn hiện lên câu nói mà Kỷ Hành Đông đã nói với anh lúc ở Sai Giờ.

Anh quẹo xe vào đại viện, đi thẳng vào bên trong mặc kệ lính gác cửa đang chặn lại. Nhưng khi đi đến cửa nhà, Giang Bắc Thần bỗng nhiên dừng bước, quay đầu ngẩn ngơ nhìn căn nhà cách nhà họ Giang một bức tường phía sau lưng anh.

Trong sân, hai gốc cây bạch quả bị gió thổi vang lên tiếng lá xào xạc, chiếc cổng lớn bằng sắt chạm trổ hoa văn cũng đã phủ thêm một lớp gỉ sắt, hai tầng lầu lẽ ra phải có đèn điện sáng trưng, nhưng lúc này lại tối đen như mực, không có một chút ánh sáng.

Giang Bắc Thần từ từ bước tới, nhìn dáng vẻ tiêu điều về đêm của căn nhà kia mà sững sờ hồi lâu.

Hình như là vào năm anh mới sáu tuổi, giữa buổi trưa mùa hè, giàn bầu sau nhà chính là chỗ vui chơi lý tưởng của anh và anh cả, trên giàn bầu là những quả bầu hồ lô treo lủng lẳng, khiến cho con đường lát đá được phủ một màu xanh mát, anh và anh cả thả quả bầu hồ lô xuống dưới hồ nước để đùa giỡn mấy con cá nhỏ. Khi ấy, dxie»n。dٿaxn。l«e。qxu»y。d«oxn có một bé gái chừng ba bốn tuổi luôn đứng ở phía sau giàn bầu, gương mặt trắng trẻo nõn nà, đôi mắt bồ câu đen láy, tóc buộc hai bên, mặc một chiếc váy màu hồng nhạt, xinh đẹp giống như búp bê. Cô bé chỉ nhìn bọn họ mà không dám bước tới, lúc đó Giang Bắc Thần cảm thấy rất tò mò, bèn chỉ tay vào cô bé hỏi: "Anh cả, kia là ai vậy? Tại sao không tới đây chơi cùng chúng ta?"

Khi ấy, anh cả của Giang Bắc Thần đã mười mấy tuổi, cũng từng nghe người lớn trong nhà nói chuyện, đó là con gái của nhà họ Sở, anh cũng rất ít khi chơi cùng cô bé đó.

"Đó là con gái của bác Sở. Nó lúc nào cũng thích gây chuyện, nên mẹ không cho bọn anh chơi cùng nó."

Bạn nhỏ Giang Bắc Thần nhìn bé gái xinh như búp bê đứng đằng sau giàn bầu kia, nhìn thế nào cũng không giống một đứa bé thích đi gây chuyện, vì thế bạn nhỏ Giang Bắc Thần tràn đầy khí thế bước tới nhìn cô bé mắt sáng long lanh kia, rồi chỉ vào hồ nước hỏi.

"Em có muốn chơi cùng không?"

Bé gái nhìn hồ nước, rồi lại nhìn cậu bé trước mặt thật lâu, sau đó đôi mắt bừng sáng, sợ sệt gật đầu.

"Vậy thì đi thôi." Cậu bé giống như một cậu chủ nhỏ dắt tay bé gái xinh đẹp như búp bê ấy đi về phía trước.

"Nhưng mà, anh ấy không cho em tới gần đó, không cho em bước qua giàn bầu này." Bé gái rụt rè rút tay về.

"Đừng sợ, anh sẽ bảo vệ em." Bạn nhỏ Giang Bắc Thần nắm lấy bàn tay mềm mại của cô bé một lần nữa, vẻ mặt vô cùng kiên quyết.

Khi ấy, cô bé con kia và tiểu vương tử nhà họ Giang đã chơi đùa với nhau bên bờ hồ dưới giàn bầu suốt cả một mùa hè.

Khi ấy, Giang Bắc Thần không biết rằng, đó chính là quãng thời gian tuy ngắn ngủi nhưng lại quý giá nhất thời thơ ấu của cô bé, bởi vì khi ấy, anh là người đầu tiên chịu chơi cùng cô bé, cũng là người đầu tiên đã tin tưởng và bảo vệ cô bé.

Khi ấy, Giang Bắc Thần vẫn chưa biết cô tên là Sở Hàm, không biết rằng nhà họ Giang không thích cô, cũng không biết rằng cô là người mà sau này anh đã dùng mọi thủ đoạn để giữ lại bên mình, lại càng không biết rằng, anh, chính là kiếp nạn của cô.

Thoáng một cái mà đã hơn hai mươi năm trôi qua.

Giang Bắc Thần hơi cúi đầu xuống, bật ra một nụ cười tự giễu, nhưng mà anh đã không còn là cậu bé không hiểu sự đời vẫn luôn che chở cho cô như ngày xưa nữa rồi, có lẽ đã không còn như vậy từ rất lâu rồi.

...

Trong căn nhà cũ của một khu chung cư phía đông Tứ Cửu thành, ấm thuốc trên bếp tỏa khói nghi ngút. Sở Hàm cầm chiếc khăn thật dày, cẩn thận nhấc ấm thuốc từ trên bếp xuống. Mái tóc quăn dài được cô buộc lỏng phía sau gáy, chiếc áo lông cao cổ trên người càng làm tôn lên dáng vẻ nhỏ nhắn gầy yếu của cô.

() Nguyên gốc 四九城 nghĩa là Tứ Cửu thành. Chỉ bốn cửa hoàng thành, chín cửa nội thành ở Bắc Kinh. Bốn cửa hoàng thành gồm có Thiên An Môn, Địa An Môn, Đông An Môn, Tây An Môn. Còn chín cửa nội thành gồm có Chính Dương (Tiền môn), Sùng Văn, Tuyên Vũ, Triêu Dương, Phụ Thành, Đông Trực, Tây Trực, An Định, Đức Thắng. Ngày nay Tứ Cửu thành không chỉ đơn thuần chỉ về các cổng thành trên mà mang theo nghĩa rộng chỉ Bắc Kinh, bao hàm văn hóa Bắc Kinh, tình cảm cùng bầu không khí hoài niệm an tĩnh hài hòa. (Nguồn: Puck dđlqd)

Mẹ Sở dựa vào chiếc giường gỗ trong phòng nhìn bóng lưng con gái mình, âm thầm thở dài.

Đã ba năm rồi, kể từ sau khi chuyển ra khỏi đại viện, con gái bà vẫn luôn không được vui. Sau khi lo liệu hậu sự cho ba Sở, con bé đưa bà đi tìm nhà, cố gắng làm việc, tích góp tiền để chữa bệnh cho bà. Nhìn qua thì trông con bé vẫn rất lạc quan hăng hái, nhưng mà mẹ Sở biết, trong ánh mắt của con gái mình đã không còn xuất hiện những tia sáng rực rỡ của ngày xưa nữa.

Sinh mệnh của con bé cũng giống như loài cỏ gai vậy.

Dường như thế giới bên ngoài có màu sắc gì đi nữa thì con bé cũng không cảm thấy hứng thú và quan tâm, tính tình cũng dần dần trở nên lạnh nhạt trầm tĩnh. Ngay cả nói chuyện dường như cũng ít đi.

"Mẹ ơi, uống thuốc thôi ạ" Mẹ Sở đang nghĩ ngợi thì bất chợt nghe thấy giọng nói trong trẻo ngọt ngào của con gái.

"Ừ." Bà vươn tay nhận lấy bát thuốc vừa đủ ấm, vỗ vỗ bên cạnh ý bảo con gái ngồi xuống.

"Niếp Niếp à, đừng cố sức như vậy. Trong khoảng thời gian này ngày nào con cũng chạy tới công trường, mẹ thấy trên đùi con chỗ nào cũng có vết bầm tím. Bệnh của mẹ đã khá hơn nhiều rồi, nếu cảm thấy không ổn thì con bỏ công việc này đi, kiếm chỗ làm mới tiền lương ít đi một chút nhưng không phải làm việc vất vả như thế này nữa." Mẹ Sở đau lòng xoa mấy vết trầy xước trên cổ tay cô.

Sở Hàm kéo ống tay áo che đi mu bàn tay, rồi lấy thìa múc thuốc đưa đến miệng mẹ mình. "Không sao đâu mẹ ạ, ở công trường khó tránh khỏi việc bị đụng độ va chạm. Hiện giờ là giai đoạn quan trọng nhất của công trình, con chỉ chịu trách nhiệm vận hành thử máy móc thiết bị thôi, không vất vả gì đâu. Mẹ cứ yên tâm đi ạ."

"Vậy, con đã suy nghĩ kỹ chuyện dì Trương nói chưa?" Mẹ Sở thử thăm dò con gái mình.

Sở Hàm cụp mí mắt xuống, hai hàng lông mi dài mềm mại khẽ rung rung, nhưng cô không nói gì. Mẹ sở lại nhìn cô một cái rồi nói tiếp: "Con cũng không còn trẻ nữa, dù gì thì đứa con trai đó của dì Trương cũng là quản lý của một ngân hàng, có thu nhập ổn định. Mẹ cũng không cầu mong điều gì khác, chỉ mong con lấy chồng rồi sống một cuộc sống bình yên là đủ. Mấy ngày hôm trước, dì Trương đã cầm tấm ảnh của con về, rồi nói rằng đối phương rất vừa ý con..."

"Mẹ, " Sở Hàm cắt đứt lời nói tiếp theo của mẹ mình, "Bây giờ con chưa muốn nghĩ đến chuyện này, con vẫn còn muốn ở với mẹ thêm vài năm nữa. Chuyện này, cứ tạm gác sang một bên đi ạ."

...

Tiếng máy móc chạy ầm ầm, mười mấy chiếc máy đang liên tục sản xuất ra những thiết bị vật lý, trên sàn chi chít những mạch điện tổ hợp và các loại phụ tùng. Lúc này đang phải tiến hành thí nghiệm sự ảnh hưởng của ánh nắng mặt trời, nên mỗi ngày Sở Hàm đều phải leo lên rất cao, nơi có nhiều ánh nắng mặt trời để chạy thử thiết bị.

"Kỹ sư Sở! Kỹ sư Sở!" Giữa tiếng máy móc ù ù gầm rú, vang lên tiếng gọi rất to của Tiểu Trương ở bộ phận văn phòng.

Sở Hàm dùng một tay khó nhọc đỡ lấy tấm lưới sắt, hơi quay đầu lại, thân hình gầy yếu giống như có thể bị gió thổi bay bất cứ lúc nào. Cô cũng lớn tiếng trả lời:

"Có chuyện gì vậy?"

Ở bên dưới, một công nhân mặc bộ quần áo bảo hộ lao động màu xanh dương và đội mũ bảo hiểm đang cầm di động trong tay, nói: "Trên tổng gọi điện thoại tới, nói cô mau chóng trở về đó một chuyến!"

"Tôi biết rồi!" Cô quay người lại, dùng kìm điện vặn đinh ốc lại cho thật chặt rồi giao cho trợ thủ ở bên cạnh, sau đó từ từ leo xuống bằng chiếc thang.

Tổng giám Triệu cảm thấy vô cùng khó hiểu đối với yêu cầu của đối phương trong lần hợp tác này. Trước kia, những công ty khác chỉ yêu cầu về thành quả mà không chỉ định người nào hoàn thành. Nhưng mà lần này hợp tác cùng công ty An Đạt, họ lại chỉ đích danh Sở Hàm tới hỗ trợ kỹ thuật cho công trình cho đến khi công trình hoàn thiện.

Mặc dù từ trước đến nay chưa bao giờ có quy định như vậy, nhưng mà ai bảo người ta là ông lớn An Đạt chứ, có thể hợp tác cùng bọn họ là chuyện vừa mừng lại vừa lo. Hơn nữa, nếu đàm phán thành công thì công ty sẽ thu được một khoản lợi nhuận vô cùng lớn. Sở Hàm tốt nghiệp ở nước ngoài nên về kỹ thuật hay trình độ lý luận đều rất xuất sắc, ở trong ngành danh tiếng của cô cũng không nhỏ, vậy nên người ta đến chỉ đích danh cô cũng không có gì là khó hiểu.

Cốc, cốc, cốc. Tiếng gõ cửa vang lên.

"Vào đi." Tổng giám Triệu cất văn kiện thật cẩn thận rồi nhìn người vừa đi vào.

"Tổng giám Triệu, anh tìm tôi ạ?" Sở Hàm đã thay bộ quần áo bảo hộ lao động, cả người bây giờ gọn gàng sạch sẽ.

"Tiểu Sở à, lại đây nào, ngồi xuống đây." Tổng giám tươi cười, vươn tay chỉ vào chỗ ngồi trước mặt, "Hiện giờ, chúng ta đang đàm phán một hợp đồng với An Đạt, đây là lần đầu tiên bọn họ thực hiện loại công trình này, cho nên công ty quyết định cử cô đi theo."

Sở Hàm cầm lấy bản hợp đồng, suy nghĩ một chút rồi cuối cùng vẫn từ chối.

"Tổng giám Triệu, tôi vẫn chưa hoàn thành hạng mục hợp tác cùng công ty Thái Dương, bây giờ đang là giai đoạn quan trọng, nếu bàn giao cho người khác thì sẽ bị chậm tiến độ. Dự án hợp tác cùng An Đạt này, chi bằng anh hãy cử người khác đi."

"Aiz, việc kia không vội, bây giờ cũng đã đủ người rồi, vả lại một cô gái như cô suốt ngày phải làm việc ở chỗ đó thì sao có thể chịu được. Cứ quyết định như vậy đi, dự án lần này rất quan trọng với chúng ta. d∞đ∞l∞q∞đ. Cô phải biết bên nào nặng bên nào nhẹ." Tổng giám Triệu khoát tay rồi đưa qua cho cô một tập tài liệu, ý tứ trong lời nói quá rõ ràng, cô đừng có mà không biết điều.

Cô nhận lấy rồi đọc qua hai trang, quả là đãi ngộ tốt. Nếu cô tiếp nhận phần công việc này thì mẹ có thể được hưởng mức điều trị tốt nhất trong thời gian phẫu thuật ba tháng rồi.

Do dự một lúc lâu, cô mới ngẩng đầu lên nhìn vẻ mặt đầy mong đợi của Tổng giám Triệu, nói: "Vậy được rồi, tôi sẽ cố gắng hoàn thành sớm công việc hiện tại để nhận dự án này."

Nhưng mà Sở Hàm không biết rằng, phía sau dự án này có không biết bao nhiêu lợi ích và âm mưu cá nhân. Cô lại càng không biết rằng, kể từ giây phút này, cô sẽ từng bước từng bước đi vào tâm một trận cuồng phong.

Truyện Chữ Hay