Chu Kính Niên tùy ý cùng bọn Di Đào trò chuyện, mắt thấy người đến càng ngày càng nhiều. Chu Kính Niên nhấp một ngụm rượu vang đỏ, tầm mắt chuyển hướng về phía cửa lớn, nơi đó có một chiếc xe chậm rãi ngừng lại, từ bên trong đi ra một vị tuổi tác tương đương với Chu Ung.
Người vừa mới đến là Lưu Hồng là một đại cổ đông của tập đoàn Chu thị, từng cùng Chu Ung là anh em kết bái, từ hắc đạo cùng nhau tẩy trắng.
Chu thị tuy rằng thoát khỏi hắc đạo nhiều năm, Chu Ung cũng càng ngày càng cố gắng chuyển sang thân phận thương nhân đàng hoàng. Lưu Hồng thì lại bất đồng, hắn đã thói quen lấy bạo lực tranh đoạt quyền và tiền hơn nữa còn trầm mê trong đó, muốn hắn từ đen chuyển sang trắng làm một thương nhân thuần túy hắn không đồng ý. Nhưng anh em cùng nhau làm việc người đồng ý hơn một nửa, hắn không thể không thỏa hiệp. Công ty giải trí của Chu thị do hắn quản lý, hắn khống chế nghệ sĩ bằng nhiều phương thức, thành thật thì dùng thủ đoạn bạo lực buộc đối phương gia nhập giao dịch tình sắc, xương cốt cứng một chút hắn dùng tới thuốc phiện, còn theo dõi người nhà, Ứng Hãn Hải cũng chỉ nghe lệnh hắn như một con chó săn mà thôi.
Công ty dần tẩy trắng hắn lại càng ngày càng đen, cho nên nhiều năm như vậy cái khí thế hung thần trên người hắn không thay đổi, ngược lại càng ngày càng sâu. Lúc này miệng tuy cười nhưng có một đôi mắt tam giác hung ác nham hiểm mang đầy tính kế thâm độc.
Lưu Hồng mới vừa đi vào, Chu Kiến Phong lập tức tiếp đón, liên tục mà gọi “ Chú Lưu.. chú Lưu”. Chu Ung lúc này đang cùng người khác nói chuyện, nhìn thấy hắn cười cười đi về phía trước hai bước rồi ngừng lại.
Mấy năm nay Lưu Hồng cùng với Chu Ung là ngoài mặt hợp nhưng tâm không hợp. Những chuyện Lưu Hồng lén lút làm Chu Ung cũng đã phát hiện, cũng đã tỏ thái độ phản đối. Nhưng ông vẫn không biết Lưu Hồng dùng độc phẩm, bằng không cũng không dùng khuôn mặt tươi cười đón chào.
Chờ Lưu Hồng đi lại gần Chu Ung đưa tay ra đón, nói: “Lão Lưu, đã tới trễ phải phạt ba ly.”
Lưu Hồng mới vừa bắt tay Chu Ung, gương mặt âm trầm lúc này mang theo ý cười, làm cặp mắt hắn có vẻ quái dị. Hắn ha ha cười nói: “Ba ly thì ba ly.”
Bên cạnh người phục vụ đúng lúc mà bưng rượu lại đây.
Lưu Hồng mới vừa uống xong ba ly, không khí tiệc rượu chân chính náo nhiệt lên.
Lúc sau Quý Sính Đình cũng lại đây nói chuyện, ở bên cạnh Chu Ung là Chu Kính Viêm luôn thưa gửi nói mấy câu, làm Lưu Hồng phải khen ngợi vài câu.
Lưu Hồng mới là một quân cờ mà ngày sau Chu Kính Niên muốn đẩy ra sử dụng, tất nhiên cũng đi qua thăm hỏi một chút.
Đêm đó Chu Kính Viêm đi theo phía sau Chu Ung gặp không ít người, Quý Sính Đình cùng những quý phu nhân cũng thân thiết. Đối với những người tới đây mà nói, loại tiệc rượu này dù sao cũng là để người lớn giao tế thật sự không hợp với vị thành niên, nhiều nhất là để những con cháu trong nhà tới liên lạc cảm tình, toàn bộ thời gian trong buổi tiệc Chu Kính Niên dùng ánh mắt của một người ngoài đứng nhìn những người này mang theo bộ mặt dối trá tất bật giao lưu.
Trong khi tiệc rượu đang ở lúc cao trào, thì một phóng viên ở Tứ Cửu Thành nhận được một phong thư nặc danh. Nội dung là tố cáo công ty kiến trúc thuộc tập đoàn Chu thị trong quá trình xây dựng đã dùng bạo lực phá bỏ dời nhà của người dân đi nơi khác, dùng hành vi trái pháp luật dẫn đến ẩu đả khiến chủ nhà phải chết. Phóng viên đọc kỹ nội dung hai lần, sau đó gọi một cú điện thoại ra ngoài sau đó rất nhanh nhận được chỉ thị suốt đêm phải điều tra việc này là thật hay giả.
Đêm nay, vẫn như vậy bình yên trôi qua
——-
Buổi sáng lúc Chu Kính Niên xuống lầu ăn sáng cả nhà đã ngồi ở trước bàn ăn. Chu Ung đang xem báo, Chu Kiến Phong nói chuyện với Chu Kính Viêm ở bên cạnh, Quý Sính Đình giúp đỡ đầu bếp chuẩn bị bữa sáng.
Bữa tiệc rượu hôm qua nhà này trừ bỏ Chu Kính Niên những người khác đều có chút thu hoạch. Đặc biệt là mẹ con Quý Sính Đình, một người dựa vào nhiều năm nỗ lực rốt cuộc đã được đi vào vòng giao tế của các quý phu nhân có thực lực, một người được Chu Ung dẫn theo gặp được không ít người, sáng sớm đã có người gọi điện thoại hẹn hai người bọn họ ra ngoài chơi, có thể nói là xuân phong đắc ý.
Như loại đắc ý này chỉ kéo dài đến ngày hôm sau, Quý Sính Đình nhận một cuộc điện thoại lập tức đã không thấy tăm hơi, lúc Chu Kính Niên chuẩn bị ra cửa thì nhìn thấy Quý Sính Đình sắc mặt tái nhợt cúp điện thoại, lúc ngẩng đầu nhìn thấy mình rõ ràng co rúm người lại một chút, sau đó lập tức chột dạ mà chạy đi.
Chu Kính Niên không thể nhịn được mà cong cong khóe miệng, anh có thể đoán được ai gọi cuộc điện thoại này. Kiếp trước Quý Sính Đình phải trải qua một thời gian nơm nớp lo sợ mới bị bỏ tù.
Chu Kính Niên đi rồi Quý Sính Đình mới đột nhiên lấy lại tinh thần, vội vội vàng vàng mà thay đổi quần áo đi ra ngoài.
Quý Sính Đình không gọi tài xế mà tự mình đi ra ngoài gọi xe tắc xi đi vào một quán cà phê.
Triệu Hữu Phương hoang mang lo sợ ngồi trong một góc, ly cà phê trước mặt đã lạnh ngắt, tóc bà tùy tay cột lên không có chải nên có vẻ rất rối, mái tóc đã bạc làm bà già hơn trước kia rất nhiều. Qua mười mấy năm sinh hoạt như kẻ có tiền vẻ lôi thôi lếch thếch này đã thật lâu không xuất hiện ở trên người Triệu Hữu Phương.
Triệu Hữu Phương cảm thấy chưa từng có ngày nào trôi qua gian nan như vậy, trước kia ăn nói khép nép làm người giúp việc cho người ta cũng tự tại nhẹ nhàng hơn lúc này. Đồ vật của bà bị mất bà đã báo cảnh sát, nhưng bà không có ký hợp đồng bảo hiểm đồ vật cần bảo quản mà bà cũng không dám, lúc trước bà chỉ thuê tủ bảo hiểm mà không ký hợp đồng bảo quản, bà bỏ thứ gì ở trong tủ sắt ngân hàng cũng không biết, ngân hàng cũng mặc kệ. Về phía ngân hàng cũng chỉ thay bà báo cảnh sát, hết thảy đều giao cho cảnh sát tham gia điều tra.
Nói cách khác, bà gửi đồ ngân hàng không phụ trách.
Vì sao lại bị mất? Là ai trộm? Là vô tâm hay cố ý?
Mấy vấn đề này Triệu Hữu Phương suy nghĩ rất nhiều, một bên hối hận sao mình lại đem vật quan trọng như vậy để ở một chỗ không an toàn, một bên lại sợ sự việc bại lộ sẽ gặp phải lao ngục tai ương. Bà bôn ba do dự hơn một tháng, tuy rằng mất đi vật có giá trị nhất để ngày sau có thể tiếp tục uy hiếp Quý Sính Đình, nhưng Triệu Hữu Phương đã không còn biện pháp, năng lực của Quý Sính Đình lớn hơn bà nên rốt cuộc bà nhịn không được tìm Quý Sính Đình.
Số điện thoại của Chu gia thì Triệu Hữu Phương có biết đến nay vẫn không thay đổi cho nên bà gọi một điện thoại tới, vừa lúc bị Quý Sính Đình nhận được.
Tin tức đồ vật chứng minh mình phạm tội mất đi như là một đạo thiên lôi bỗng nhiên bổ xuống đầu Quý Sính Đình, chỉ cần tưởng tượng chuyện này bị tiết lộ ra ngoài thì nhiều năm nỗ lực tính toán của bà hết thảy đều hóa thành bọt nước. Vào quán cà phê, bà nhìn thấy Triệu Hữu Phương ngồi ở một góc bà đi qua đi ngồi xuống, bất chấp nhiều năm vất vả rèn luyện ra phong cách của quý phu nhân sang trọng mà phẫn nộ chất vấn Triệu Hữu Phương: “Rốt cuộc sao lại thế này? Loại đồ này mà bà cũng dám làm mất!”
Triệu Hữu Phương khóc không ra nước mắt. Từ khi cất đồ vật ở tủ bảo hiểm mỗi tháng bà phải đi kiểm tra ba lần, nhiều năm như vậy cũng không có việc gì nên bà cũng không đổi chỗ gửi. Nhưng ai có thể nghĩ đến việc nói mất là mất.
Bà đem chuyện này tỉ mỉ kể lại một lần, kể cả chuyện cục cảnh sát điều tra cũng không có tiến triển.
Quý Sính Đình vừa nghe bà nói đã báo cảnh sát cũng không kìm chế nổi nữa, trừng mắt nhìn Triệu Hữu Phương la lớn: “Bà điên rồi!”
Là người có tà tâm tất nhiên sợ báo cảnh sát, vạn nhất đồ đó bị cảnh sát tìm được, người khác trộm nhìn thì làm sao bây giờ?
Hiện tại mọi hy vọng đều phụ thuộc vào Quý Sính Đình, Triệu Hữu Phương mấp máy cái gì cũng không dám nói, giống như mất hết sức lực uể oải ngồi ở nơi đó.
Quý Sính Đình nghe nói đã báo cảnh sát sao có thể ngồi yên được, đứng lên kêu Triệu Hữu Phương đi cùng mình hủy báo án.
Triệu Hữu Phương vội vàng đi theo.
Buổi tối lúc Chu Kính Niên trở về thì Quý Sính Đình đã ở nhà, bà còn ăn mặc quần áo như lúc đi ra ngoài, túi xách còn cầm trong tay, thất thần mà ngồi ở trên sô pha. Hôm nay bà đi đến ngân hàng nhìn camera theo dõi, việc này phát sinh rất đột ngột nhưng trên thực tế đồ vật này hẳn đã mất từ trước, bởi vì lúc Triệu Hữu Phương phát hiện đồ vật bị mất thì mấy ngày hôm trước camera theo dõi của ngân hàng không phát hiện ra chuyện gì bất bình thường. Chỉ có thời gian trước khu này bị một trận sấm chớp mưa bão sét đánh phá hủy đường dây điện, làm cho toàn bộ khu vực này bị cúp điện, khi ngân hàng vận hành được máy phát điện thì đã qua vài phút.
Mà trong vài phút này đối với người có tâm mà nói như vậy cũng là đủ rồi.
Đối với việc làm sao tìm được đồ vật này về Quý Sính Đình cũng không có cách nào, bà có ngày hôm nay nhờ vào lúc còn trẻ đầy thủ đoạn và nhẫn tâm, gia đình không quyền thế, thủ hạ cũng không có người có thể tín nhiệm, bà càng không dám đem việc này nói cho Chu Kiến Phong, trước mắt người duy nhất có thể nhờ cậy chỉ có anh cùng cha khác mẹ của bà là Quý Dũng.
Nhưng bởi vì mẹ của bà cũng là tiểu tam cho nên quan hệ của bà và Quý Dũng cũng không tốt, chuyện này rốt cuộc phải làm sao mở miệng, Quý Sính Đình thấy mình còn phải suy nghĩ lại.
Buổi tối khi ăn cơm Quý Sính Đình không hề muốn ăn, ăn mấy miếng nhịn không được lo sợ đến phát ngốc làm Chu Ung nhìn bà rất nhiều lần.
“Mẹ? Mẹ không thoải mái sao?” Làm con tất nhiên Chu Kính Viêm phải quan tâm mẹ mình.
Quý Sính Đình tươi cười miễn cưỡng: “Đúng là có chút không thoải mái, có lẽ hôm nay bị cảm lạnh.” Bà buông đũa, nói với Chu Ung và Chu Kiến Phong xin phép về phòng trước.
Rời khỏi bàn ăn Quý Sính Đình nhịn không được nhìn thoáng qua Chu Kính Niên, vẫn thấy anh vĩnh viễn đều trưng gương mặt lạnh lùng mà ngồi một chỗ, giống vô hình trung vạch ra một giới hạn, đem bản thân mình và những người khác trong Chu gia phân chia ra, có vẻ như không hợp nhau vậy.
Quý Sính Đình nhăn mặt, ngăn chặn lo âu trong lòng đi lên lầu.
Nhưng trong lúc Quý Sính Đình do dự có nên nhờ Quý Dũng giúp đỡ hay không, thì ngày mùng sáu trang nhất tờ báo tin tức buổi sáng đăng một tin tức sốt dẻo.
Quý Sính Đình bởi vì lo âu nên buổi tối không ngủ ngon, sáng nay thức dậy trễ một chút. Lúc bà xuống lầu thì nhìn thấy Chu Kiến Phong vẻ mặt đầy phẫn nộ mà đem tờ báo trong tay báo quăng ở trên bàn.
“Thứ gì! Viết gì lung tung!” Chu Kiến Phong sắc mặt đỏ bừng, ngực phập phồng, tức giận không nhẹ.
Tờ báo quăng ở trước mặt Chu Kính Niên anh thuận tay cầm lấy nhìn nhìn.
Bên trong có đăng một tin nội dung nói công ty kiến trúc thuộc tập đoàn Chu thị, nhận một dự án địa ốc ở Châu Thành dùng bạo lực phá bỏ và di dời nhà người ta đi nơi khác đã đánh chết chủ nhà. Việc này phát sinh vào tháng ba năm trước, người phạm án sớm nên bị bắt bồi thường. Nhưng không những không có bồi thường, người phạm án đến nay còn ung dung ngoài vòng pháp luật, hơn nữa vẫn tiến hành quấy rầy người nhà bị hại, dùng bạo lực đe dọa suốt một năm dài.
Công ty kiến trúc này trực thuộc tập đoàn Chu thị, người phụ trách công ty là anh của Quý Sính Đình là Quý Dũng. Nhưng hiện tại xảy ra chuyện người bị liên lụy lại là người phụ trách về mảng địa ốc của tập đoàn Chu thị là Chu Kiến Phong.
Kiếp trước trong trí nhớ của Chu Kính Niên không có phát sinh chuyện này, chứng minh đời trước chuyện này từ đầu tới đuôi đều bị Chu thị dựa vào quyền thế đè ép. Thế nhưng sao chuyện này lại bị báo chí phanh phui, biến hóa này có thể là do anh đem việc mẹ mình bị hại nói cho cậu của mình biết.
Ông cậu nhà mình không tiết lộ ra y sẽ sửa trị Chu Kiến Phong như thế nào, nhưng rất có khả năng chuyện này hẳn là do Liễu Phong an bài.
Hiện tại vẫn chưa đến lúc trở mặt với Chu thị, cho nên cậu sẽ không tự mình ra tay để lại dấu vết, Chu thị mấy năm nay phát triển càng thêm lớn mạnh, loại tin tức này muốn đăng ra thì Chu Kiến Phong không có khả năng một chút tin tức cũng không nhận được, cho nên Chu Kính Niên suy đoán, phía sau lưng không thể thiếu người đối địch với Chu thị thúc đẩy, chỉ có như vậy mới có thể đánh Chu thị trở tay không kịp.