Lão Trung lúc này mới được tôi tháo đống khăn nhét trong miệng. Thế nhưng dù có nói thế nào hắn vẫn không chịu khai một lời. Con Yến thì vẫn chưa hết bàng hoàng mồm vẫn lẩm bẩm “không thể nào, không thể nào”. Tôi nhìn nó, cúi xuống nói:
– Yến, tại sao lại không thể nào? Năm mày sáu tuổi mày được bà hai mang về nuôi, khi đó bà ta nói với mày mày chỉ bốn tuổi. Tất nhiên mày cũng làm sao biết tuổi chính xác của mình. Thế nhưng tao nói cho mày nghe này, mày nhìn người phụ nữ kia đi, có phải bà ta bảo với mày đó là mẹ mày, lúc đón mày lên đây bà ta bảo mẹ mày chết rồi đúng không? Lúc mày sáu tuổi, đến giờ cũng mười mấy năm trôi qua có thể mày đã quên mất hình ảnh mẹ mình. Nhưng nhìn kỹ, nhìn kỹ lại đi và nhớ xem đó có phải người từng nuôi mày không?
Con Yến nhìn bu cậu Thành, nó nhìn rất lâu, ký ức của một đứa trẻ sáu tuổi và đến bây giờ đã mười mấy năm rồi. Thế nhưng bằng trực giác và linh cảm tôi nghĩ nó vẫn có thể lờ mờ nhận ra. Bu cậu Thành nhìn con Yến, khẽ giơ bàn tay cụt một ngón rồi nói:
– Yến…
Thế nhưng bà còn chưa kịp nói hết đột nhiên con Yến đã há miệng kinh hãi. Tôi nhìn ông Lý nói tiếp:
– Bẩm thầy. Con đã cho thằng Du xuống dưới làng Liễu, ở xóm bu Hiền để tìm hiểu. Người ta bảo rằng bu ấy có chửa về quê mấy ngày đã đẻ, mà trong khi đó con hỏi mọi người thì lúc bu ấy từ trên này về mới có chửa được hơn sáu tháng. Sáu tháng làm sao đẻ ra một đứa trẻ khoẻ mạnh như cậu Thành? Đã vậy con nghe nói, lúc cậu Thành về nhà đã khá cứng cáp, sáu tháng đến sinh còn không thể mạng đừng nói nuôi được lớn ngần ấy. Huống hồ bu Hiền còn không có chị em thân thích gì, chỉ có hai bu con sống với nhau. Việc Yến được được nuôi dù cho có nói là con của anh chị bu Hiền thì vẫn khá vô lý, bởi hàng xóm chưa từng thấy anh chị bu Hiền mà tự dưng lại xuất hiện một đứa bé như vậy, sau đó ngày bu của bu Hiền mất, bà ấy từng nói rằng có mỗi một mụn con gái mà lại ở xa không về, dù có già, có gần đấy xa trời cũng không thể quên mình có bao nhiêu đứa con một cách dễ dàng như vậy chứ. Từ lúc thầy lấy bu Hiền, ắt hẳn thầy cũng chưa từng được gặp anh chị của bu ấy mà cuối cùng lại đón một đứa bé với danh nghĩa là cháu gái, thầy có thấy điều này có ẩn tình không? Còn cậu Thành chắc con không cần chứng minh thầy cũng biết là máu mủ, cốt nhục của thầy rồi. Cậu ấy và cậu Bảo ngoài nốt ruồi son còn có cả mắt phượng, mày ngài giống thầy. Vậy nên bu cậu Thành không nói dối, người nói dối là bu Hiền.
Tôi càng nói, con Yến càng run rẩy. Lúc này tôi mới hất tay cho thằng Bắc đưa hàng xóm của bà hai vào. Vừa vào đến nơi, bà ta kể lại tường tận những gì thằng Du tìm hiểu. Lão Trung từ nãy chỉ im lặng lắng nghe, có lẽ hình như biết không còn chối cãi được gì khi mọi thứ quá rõ ràng liền lao thẳng về phía con Yến. Thế nhưng con Yến đẩy hắn ra run run nói:
– Không, ông không phải cha của tôi… không thể nào… không thể nào…
Mặc cho con Yến một mực từ chối, khóc lóc, lão Trung vẫn ngồi bên cạnh, khoé mắt đỏ lên. Đột nhiên hắn ta đứng dậy, mặc kệ hai tay bị trói xô đẩy từng người một rồi gào lên:
– Yến, chạy đi con, chạy đi con.
Thế nhưng hình như hắn điên quá hoá rồ, trong khi còn đống người ở đây hắn lại định làm phản. Tôi thấy vậy liền sai thằng Du lôi cổ hắn ra ngoài. Con Yến đưa hai tay bấu xuống nền đất, nước mắt rơi lã chã. Nó gần như không gắng gượng nổi, khóc nấc lên từng đợt. Dù cho miệng nó nói không thể nào nhưng tinh thần đã suy sụp đến độ kiệt quệ. Tôi đứng trước mặt nó nói:
– Yến, sự thật rõ mười mươi thế này rồi mày có muốn nói gì không?
Nó đưa tay ôm mặt khóc nức nở, tôi liền nhếch mép:
– Tại sao mày khóc? Mày gây ra những tội tày trời rồi giờ mày còn khóc sao? Những chuyện mày làm với tao thì cũng thôi đi, nhưng mày phản lại bu ruột mày, mày đâm bà ta một quả chí mạng đổi lại việc mày được ở lại đây, mày đày đoạ thầy mày vào tù chỉ vì để đạt mục đích gϊếŧ được tao. Mày có còn là con người nữa không? Mày tưởng tao không biết chính mày là người đẩy cái Chi sẩy thai sao? Vì muốn tao ra khỏi cái nhà này, mày không ngại dùng nó làm con tốt thí? Nó là em gái ruột của mày đấy, là em cùng mẹ khác cha với mày đấy, ngày hôm ấy mày đứng ngay sau nó, vị trí của mày chỉ cần đạp một phát nó mới có thể ngã mạnh như vậy. Mày hại cháu ruột chết oan khi còn trong bụng mẹ rồi đổ cho tao, kinh tởm hơn vì trốn tội mày gài chồng của bu mày lên giường cùng mày. Kể cả bà Hiền có là dì mày mày cũng không được phép làm như vậy, huống hồ đây còn là mẹ ruột sinh ra mày, nuôi nấng mày. Chỉ vì muốn bảo vệ mày mà bà ấy mới để cho mày được sống với danh nghĩa cháu gái, vậy mà mày lại có thể bán rẻ thứ lương tâm của mình mà gây ra những chuyện tày trời như vây.
– Dung…
– Tao còn biết chiếc khăn tay thêu chữ cũng là mày lợi dụng nó để đổ oan cho tao, bạch chỉ cũng là mày khiến nó hiểu nhầm. Mày và nó sống cùng nhau bao nhiêu năm, mày coi nó là cái gì vậy? Mày biết thừa vụ bu nó dùng lão Trung đẩy nó xuống ao khiến thần trí nó bất ổn, vậy mà mày tiếp tục đi theo con đường đó, dùng nó đạt mục đích của mày. Yến, mày không xứng đáng sống làm người, lương tâm của mày không đáng làm người.
Tôi vừa nói xong đột nhiên con Chi từ đâu xông tới, nó nhìn tôi, hai mắt long sòng sọc gào lên:
– Chị nói gì? Chị… chị ta… chị ta ngủ với thầy tôi? Đẩy tôi sẩy thai?
Chẳng phải con Chi đang bị cấm túc sao? Sao tự dưng nó mò được ra đây? Nó không đi dép, hai chân trần trắng muốt dẫm trên nền đất, tóc tai bù xù.
– Chi… sao em lại ở đây?
– Chị nói lại đi, chị nói lại mau, chị ta…
– Chi, em bình tĩnh đã.
Thế nhưng lúc này con Chi không còn bình tĩnh nổi lao về phía con Yến nắm chặt tóc rít lên:
– Tại sao? Tại sao chị làm thế với tôi? Tôi đã đứng ngoài kia hơn một canh giờ, đã nghe được hết rồi, tại sao… tại sao? Tại sao?
Con Chi đứng ngoài kia đã một canh giờ? Vậy nó đã nhìn thấy lão Trung? Vậy nó đã biết con Yến là con của lão ta và bu nó, vậy cũng đã nghe hết những lời tôi nói hay sao? Tôi nhìn con Chi, thực sự vẫn không dám tin rằng nó đã nghe hết những lời này. Tại sao nó bị cấm túc rồi còn ra được cơ chứ? Khi tôi chưa kịp hiểu ra mọi chuyện cũng thấy cái Hương bước vào. Hương hơi ghét sát vào tai tôi thì thầm:
– Tôi đưa cái Chi đến đấy, lần này cô được minh oan rồi, không cần sợ nó hiểu nhầm nữa.
Tôi nhìn cái Hương, đúng là nếu cái Chi nghe được tôi cũng sẽ được minh oan đôi phần. Nhưng… chuyện này tôi lại cảm thấy hơi tàn nhẫn với nó. Nó vẫn đang đứng trước mặt con Yến, gào lên vừa khóc nức nở vừa cào cấu đánh đập. Con Yến để mặc cho nó đánh, con Chi ra tay cũng rất ác, đánh đến mức mặt mũi con Yến tím lịm, máu me chảy thành dòng trên mũi rồi lăn đùng ra đất. Nó vừa đánh vừa gào lên:
– Tại sao chị làm làm thế với tôi.
– Chi… chị… chị…
– Từ lúc chị đứng lên tố cáo bu tôi, tôi đã thấy chị là loại đàn bà xảo trá. Vậy mà chị dám nói với tôi rằng đó là kế sách tạm thời để chị trả thù. Không ngờ… chị sao chị có thể khốn nạn như vậy, sao chị khốn nạn như vậy. Chị là loại người gì vậy? Chị là chó chứ không phải người.
Ông Lý thấy con Chi bị kích động liền giữ chặt nó. Nó ngồi bệt xuống đất khóc nức nở, tôi thở dài nói:
– Thầy, giờ thầy định thế nào.
Ông Lý chưa kịp đáp, cậu Bảo đã nói:
– Chuyện gì thì con không cần biết, nhưng hạ nhục thanh danh của vợ con có tang chứng vật chứng đầy đủ. Cô ta con sẽ phải bị tống vào ngục.
Con Yến đứng lên, đột nhiên ngước mặt lên trời cười lớn. Nó cười rất to rồi quay lại phía cậu Bảo gào lên:
– Cậu Bảo! Tất cả chẳng phải do cậu sao?
– Cô điên rồi. Tôi làm gì cô?
– Đúng vậy, tôi điên. Tôi điên vì tôi yêu cậu. Nhưng tại sao cậu còn cứu tôi, nếu cậu không cứu tôi, tôi đã không phải khổ sở thế này… mà không… không phải do cậu, do cô ta… nếu không có cô ta cậu đã yêu tôi… chúng ta đã hạnh phúc, tôi đã không phải làm ra những chuyện này.
– Hạnh phúc? Cô nghĩ tôi có thể hạnh phúc với một người dám leo lên giường với cả thầy tôi, đánh mất hết danh dự hay sao? Cô nghĩ tôi sẽ lấy một người thất tiết một cách vô liêm sỉ như cô sao?
– Không… tôi…
Con Yến bất chợt lao về phía cậu ôm lấy chân cậu khóc nức nở:
– Cậu cứu tôi đi, cứu tôi đi, tôi vẫn còn trong trắng, tôi làm vợ lẽ cũng được, cứu tôi đi… cứu tôi đi mà… tôi hứa tôi sẽ thay đổi… tôi sẽ không tranh giành… tôi sẽ không làm gì nữa.
– Vẫn còn trong trắng?
– Đúng vậy, tôi chưa hề làm gì ông Lý, tôi… tôi chỉ… chỉ dùng chút máu từ ngón tay thôi. Tôi xin cậu… xin cậu… thực sự tôi chưa hề làm gì. Cậu… có thể kiểm tra, tôi sẽ thay đổi, tôi sẽ thay đổi mà
– Yến, những việc cô đã gây ra rồi làm sao có thể thay đổi được.
– Không… nhất định tôi sẽ thay đổi…
– Phản mẹ, hại em, đày cha đi tù… còn thay đổi cái gì? Bay đâu, lôi cô ta đi.
Cậu Bảo nghe xong liền hất tay ra lệnh cho đám lính lôi con Yến dậy, đến lúc này nó vẫn còn đang mộng tưởng chưa thoát ra nổi. Đám lính lôi xềnh xệch con Yến ra ngoài, nó giãy giụa gào lên “Cậu Bảo, cậu có từng yêu tôi không? Cậu trả lời đi, trả lời đi. Chẳng lẽ… cậu hận tôi nhiều đến vậy chỉ vì cô ta?”. Tôi nhìn cậu Bảo sực hiểu cậu đang để nó tự khai ra việc gài bẫy ông Lý, để đám gia nô biết rằng ông Lý vẫn chưa làm gì nó. Gương mặt ông Lý lúc này mới giãn ra đôi phần. Đợi con Yến đi khuất, cậu Bảo mới ngồi xuống bên cạnh con Chi nói:
– Chi, em về nhà đi. Để anh đưa em đi.
Nó thờ thẫn nhìn ra bên ngoài, đôi mắt trống rỗng vô hồn. Cậu Thành cũng ngồi xuống, vuốt mấy sợi tóc lơ thơ trên gương mặt nó rồi nói:
– Đừng khóc nữa, ngoan.
Nói đến đâu, cậu Thành khẽ xốc nó lên lưng, cậu Bảo cũng đi theo sau. Không hiểu sao nhìn cảnh này sống mũi tôi lại cay xè. Đám gia nô cũng bắt đầu tản hết ra. Ông Lý nhìn tôi, hơi cúi mặt, thực ra chuyện này lỗi cũng không phải do ông, hôm ấy ông uống say khó mà trách được. Ông không nói gì, đi vào buồng của bà cả. Bầu không khí trong nhà đột nhiên lặng xuống như tờ. Lẽ ra khiến con Yến bị đày vào ngục tôi phải vui, nhưng nhìn con Chi bị sốc như vậy tôi lại có cảm giác xót xa. Lẽ ra… lẽ ra không nên để nó biết vẫn tốt hơn, từ từ giải thích với nó sau, chứ đùng một cái nghe những chuyện này nó chẳng biết có vượt qua nổi hay không. Khi đưa con Chi về xong, cậu Thành với cậu Bảo cũng quay lại. Bên trong buồng bà cả với ông Lý có cãi vã qua lại, một lúc sau bà cả mới bước ra ngoài. Cậu Thành với bu cậu vẫn đứng ngoài sân, khi vừa nhìn thấy bà cả cậu Thành liền xin ông bà cho cậu được công khai qua lại chăm sóc cho bu cậu. Tất nhiên bà cả không phải kẻ không hiểu chuyện nên gật đầu đồng ý, chỉ có điều bà vẫn rầu rĩ không nguôi. Chuyện trong nhà cứ rối beng hết lên, bà đang mang thai lại phải chịu bao nhiêu áp lực khiến tôi thấy rất nặng lòng. Cũng may tìm được ra chân tướng sự việc ông Lý bị gài, không thì cũng chẳng biết phải làm thế nào. Thêm một bà hai là con Yến trong nhà nữa chắc tôi cũng ung não mà chết.
Buổi tối hôm ấy ăn cơm xong, tôi suy nghĩ một hồi lâu cuối cùng liền xin cậu Bảo đưa qua chỗ quan viên rồi vào ngục gặp con Yến. Thực ra… sáng nay phần vì đông người, phần vì tôi chưa nghĩ ra nên còn rất nhiều điều muốn hỏi. Con Yến bị nhốt ngay ở buồng giam gần lối đi vào, cậu Bảo đứng ngoài, tôi bước vào trong. Buồng giam toàn những rơm rạ cỏ rác, nó bị xích hai tay, mái tóc rũ rượi ngồi một xó. Tôi cứ ngỡ nhìn thấy tôi nó sẽ lao ra chửi bới, thế nhưng không nó ngồi lặng lẽ. đôi mắt đỏ hoe sưng húp. Có lẽ đến giờ nó mới thấm được cái gì gọi là báo ứng. Tôi đứng ngoài những song gỗ khẽ nói:
– Yến!
Nó không đáp, hai tay ôm gối mặt cúi xuống. Tôi thở dài nói tiếp:
– Tao có mấy điều cần hỏi.
– Những gì tao làm mày cũng biết hết rồi, còn hỏi làm gì? Mày không cần đến đây làm ra vẻ cao cao tại thượng với tao.
– Mày rất yêu cậu Bảo đúng không?
Quả như tôi dự đoán, khi hỏi đến đây nó liền ngước lên nhìn. Tôi khẽ lôi trong túi bức thư và chiếc khăn nó thêu nói tiếp:
– Mày yêu cậu Bảo, tại sao lại hại bu cậu ấy? Có khi mày không hại bu cậu ấy, cậu ấy đã không hận mày như vậy đâu.
Con Yến nhìn tôi, lông mày chau lại hỏi:
– Mày nói gì cơ?
– Thực ra với những việc mày gây ra khó mà tha thứ, nhưng ít nhất nếu mày chưa ngủ với ông Lý cậu Bảo có thể tha cho mày một con đường khác. Cậu ấy hận mày không phải vì tao, mà hận mày vì mày hãm hại cả bu cậu ấy.
– Mày nói dối, tao chưa từng hại bu cậu Bảo. Bu là bu của cậu, sao tao lại hại chứ?
Tôi thấy vậy khẽ ra hiệu cho cậu Bảo vào, vừa nhìn thấy cậu Bảo con Yến liền chạy ra bám tay vào song gỗ nói:
– Cậu Bảo, cậu phải tin tôi, tôi không hề hại bu cậu. Tôi không hề làm chuyện đó.
– Mày không hại vậy ma hoàng chẳng lẽ từ trên trời rơi xuống. Mày hiểu về y thuật, việc mày biết uống nhiều ma hoàng gây hại là điều bình thường. Mày lợi dụng con Mít để đưa ma hoàng vào chạn được thuốc, nó ngốc nghếch nên cứ thế sắc cho bu cậu Bảo uống.
Con Yến nhìn tôi, gương mặt lộ rõ sự kinh ngạc đáp lại:
– Tao không hề biết ma hoàng nào… mày lại dựng chuyện đúng không?
Nhìn thái độ của nó, tôi bỗng thấy có chút nghi hoặc. Sao nó lại sửng sốt kinh ngạc như vậy? Tôi nắm chặt chiếc khăn lụa còn chưa kịp nói nó đã thanh minh:
– Cậu Bảo, đúng là tôi tôi làm rất nhiều điều sai trái, đúng là tôi vì muốn cô ta bị đuổi khỏi nhà mà đã đẩy cái Chi, giả vờ lên giường với thầy cậu. Nhưng tôi xin thề với trời với đất tôi chưa từng hại bu cậu, tôi yêu cậu nhiều như vậy sao tôi nỡ làm tổn thương người cậu thương nhất cơ chứ. Tôi không hề biết ma hoàng nào hết, cậu nhất định phải tin tôi. Tôi có thể làm ra bất cứ mọi chuyện, nhưng tôi chưa từng có ý định chứ đừng nói ra tay với bu cậu.
Tôi cũng từng nghi vấn không biết lý do gì con Yến lại mua ma hoàng hại bà cả. Bởi người nó muốn hại là tôi chứ nó hại bà cả làm gì, thế nhưng khi ấy tôi không nghĩ ra ai làm, chỉ có nó là đối tượng đáng nghi nhất. Có điều nhìn thái độ này của nó, tôi lại hoang mang tột cùng. Ma hoàng nếu như không phải nó làm thì có thể là ai được đây? Tôi nhìn nó hỏi lại:
– Mày lấy gì chứng minh mày không làm?
– Vậy mày lấy gì chứng mình tao làm?
– Chẳng phải mày giỏi y thuật sao?
– Đúng vậy! Tao biết ma hoàng uống lâu ngày sẽ gây ra nhiều tác dụng phụ, nhưng mày nghĩ xem, có lý do gì để tao hại bà cả? Mày có thấy tao bị bà cả cấm lên dinh không? Mày nghĩ tao có thể dễ dàng lết xác lên đó để cầm ma hoàng cho vào trong tủ sao? Dinh của tao có mỗi tao với con Bầu. Con Bầu thì cũng ngu độn như con Mít, chẳng lẽ tao nhờ nó sao? Có bạch chỉ thì là tao giả vờ vứt ở dưới bếp chỗ tao, con Chi nó ghét mày nên dựng chuyện thôi.
Tôi nhìn con Yến, định nói rằng có thể nhờ con Chi mang lên. Thế nhưng ngẫm đi ngẫm lại cũng không đúng. Hơn ba mươi thang ma hoàng, con Chi mang lên thì lộ liễu quá, vả lại thái độ này của con Yến cũng khó mà giả được. Chẳng phải con Yến đi ra đồng thì cũng có người để mắt tới sao, vậy nên nó không thể ra ngoài đi mua ma hoàng được, nếu có mua thì cũng phải nhờ con Chi mang đến. Hôm đó con Chi đi tay không tôi nhìn thấy rõ, nhưng để chắc chắn lát tôi cần hỏi con Chi thêm một lần nữa. Con Yến nhìn cậu Bảo, bỗng dưng bật khóc tức tưởi nói:
– Cậu Bảo, tôi biết lúc này có nói gì cũng khó lòng mà tha thứ. Nhưng… tôi chỉ xin cậu thực sự tôi không hề hại bu cậu. Tội tôi gây ra tôi chịu, có điều chuyện này tôi không làm, tôi không hại bu cậu đâu. Tôi… tôi thích cậu nhiều như vậy sao có thể hại bu cậu chứ?
Cậu Bảo nhìn nó đáp lại:
– Cô không hại bu tôi nhưng cô hại em gái ruột của cô cũng là em ruột của tôi, hại vợ tôi, hại thầy tôi. Bấy nhiêu thôi cũng đủ để cô cả đời này sám hối không hết rồi.
– Cậu Bảo!
Tôi nhìn con Yến, những giọt nước mắt đang chảy dài trên gương mặt nó tự dưng lại không biết phải nói gì. Khi đến đây còn nghĩ sẽ chửi nó, nhưng giờ lại chỉ biết im lặng. Cậu Bảo cũng thở dài, bên ngoài trời đã chập tôi, cậu Bảo khẽ nắm tay tôi rồi nói:
– Thôi, đi về thôi em.
Con Yến đứng ở song gỗ, nhìn theo tức tưởi nói:
– Cậu Bảo, cậu có thích tôi một chút nào không?
Cậu Bảo không nhìn nó nhưng vẫn đáp lại:
– Không!
Tôi không biết con Yến nói gì nữa, chỉ nghe được tiếng nấc lên nghẹn ngào bên trong. Cậu Bảo không nói gì với tôi, chỉ lặng lẽ siết chặt tay rồi cùng đi sang nhà xã trưởng. Thế nhưng tôi không vào, sợ gặp tôi con Chi lại khó chịu, chỉ mình cậu Bảo vào hỏi. Một lúc sau cậu bước ra khẽ nói:
– Cái Chi nó cũng không biết vụ ma hoàng, nó kể với tôi nhiều chuyện độc ác của Yến nhưng tuyệt nhiên không có chuyện ma hoàng ở đó. Còn bạch chỉ là do nó tìm hiểu được có tác dụng tránh thai, lại bị Yến mô kích vào nên mới đổ oan cho em.
Con Chi cũng không biết vụ ma hoàng? Nó kể hết với cậu Bảo tội ác của con Yến mà lại không nhắc đến ma hoàng. Vậy thì khả năng rất cao con Yến vô tội trong chuyện này thật. Thế nhưng… đến giây phút hiện tại tôi vẫn chưa nghĩ ra là ai. Tôi cố day trán, ma hoàng cái Hương xin là cho em gái của người tình, vậy ai là người cho ma hoàng xuống bếp? Rốt cuộc trong nhà này vẫn còn một kẻ chưa lộ mặt sao? Tôi với cậu Bảo đi trên đường mà vẫn thấy rối như tơ vò, mỗi người đều có một suy nghĩ riêng. Cứ ngỡ xong việc của con Yến là xong, ai dè vụ ma hoàng vẫn chưa đâu đến đâu.
Trăng hôm nay lên hơi sớm, tự dưng tôi không kìm được nắm tay cậu Bảo nói:
– Mình đi ra ao ngắm trăng đi cậu.
– Ngắm trăng?
– Vâng, em thấy đau não quá muốn ngắm trăng một chút nhỡ đâu tìm ra được cái gì hay hay.
Cậu Bảo bật cười gật đầu không đáp, kéo tôi theo lối tắt đi ra ao. Thế nhưng khi mới đi được một đoạn chợt thấy cái Hương đứng ở góc bụi rậm. Hình như nó đang nôn, tôi cố căng mắt nhìn, chợt thấy nó móc họng cho thức ăn trào hết ra ngoài. Tôi kinh hãi nhìn nó, liền kéo cậu Bảo vào bụi cây gần đó ra hiệu im lặng. Cái Hương móc họng nôn xong ngó trước nhìn sau rồi mới đi vào nhà. Nếu nó tự nôn, tôi còn nghĩ nó có bầu, thế nhưng lúc này không hiểu nổi tại sao nó làm như vậy? Bảo sao càng ngày tôi càng thấy nó gầy, trước kia còn nghĩ con Yến giở trò khiến bà cả ốm và cái Hương teo tóp héo mòn đi. Hôm nay nhìn thấy hành động kỳ quặc này tự dưng… tôi hơi rùng mình.
Cậu Bảo nhìn tôi khẽ nói:
– Đây là cách giảm cân của phụ nữ sao? Thôi, em đừng làm như vậy nhé, nhìn kinh chết đi được, em béo tý, xấu tý cũng được chứ giảm cân thế kia tôi hãi lắm.
– Ý cậu là gì? Là em béo em xấu à?
– Đâu, đó đâu phải ý tôi, đó là sự thật mà.
Tôi nghiến răng ken két vì tức giận, lúc này tự dưng không còn hứng thú ngắm trăng nữa liền lôi cậu Bảo về nhà. Khi vừa vào đến buồng tôi liền thở dài lẩm bẩm “sao cái Hương lại tự móc họng ra nôn nhỉ? Em thấy nó cũng gầy mà”. Thế nhưng còn chưa nghe được đáp án từ cậu Bảo cậu đã lôi tôi giường rồi nói:
– Có gì để mai nghĩ, em định không ngủ à?
– Có chứ. Cả ngày hôm nay đi mệt chết luôn ý.
– Sáng nay em đi, tại sao cứ nằng nặc không cho tôi đi cùng?
– Thì tại cậu làm quan, tự dưng đi cùng tôi với lũ thằng Du như đầu đường xó chợ có phải người ta cười cho không?
– Có thật là sợ người ta cười không, hay có lý do gì khác?
– Trời, lý do gì được chứ?
– Lý do tự do, tự tại không ai quản, một mình đi cùng bốn năm gã đàn ông. Đã vậy… tôi nghe nói em còn nói chuyện với thằng Thành riêng ở dưới nhà bu nó đúng không?
Ây cha, hoá ra cậu ghen, ha ha ha ha. Chê tôi nái sề sao? Nái sề cũng có cái giá của nái sề nhé. Tôi bật cười khanh khách đáp lại:
– Cậu ghen à?
– Ai thèm ghen, em bớt ảo tưởng lại giúp tôi được không?
– Không ghen? Vậy em hỏi cậu nhé, tại sao cậu ném sỏi vào đầu thằng Du…
– Tôi… ai bảo tôi ném.
– Cậu hèn! Dám làm mà không dám nhận. Tưởng em không biết chắc.
Cậu nghe xong tức giận đè tôi xuống, hai tay cậu bấu lên vai tôi rít lên:
– Tôi hèn, em dám nói tôi hèn sao? Đường đường là mệnh quan triều đình để em sỉ nhục như thế à? Còn em nữa, đàn bà con gái một thân một mình đi với bốn năm tên đàn ông, còn ra cái thể thống gì nữa không?
Tôi bị cậu đè không thở nổi, cố lắp bắp đáp:
– Trước nay trong mắt cậu em vẫn là đứa con gái không có thể thống, không liêm sỉ mà.
Cậu không thèm nói nữa, ấn chặt môi lên môi tôi. Tôi bị cậu hôn đến mức toàn thân nóng rực, tay cậu chạm khẽ lên chiếc áo mỏng không thèm cởi nhẹ nhàng mà xé tan ra. Dưới ánh đèn, tôi thấy gương mặt cậu gần như không chịu nổi nữa, cậu buông tay trên vai, trườn người xuống hôn nhẹ núm hoa hồng trên bầu ngực. Lần đầu tiên tôi cảm nhận được sự ướŧ áŧ, đê mê như vậy, không kìm được mà thở gấp gấp. Cậu cũng vậy, cởi phăng nốt những thứ vải vóc trên người đè chặt lên tôi. Thân thể cậu cường tráng, nhưng bàn tay lại rất mềm. Bàn tay ấy chạm khẽ lên từng thớ da thịt rồi cuối cùng dừng ngay tại nơi sâu thẳm nhất. Miệng cậu vẫn ngậm chặt núm hoa, thi thoảng còn cắn nhẹ. Tôi bị cậu kíƈɦ ŧɦíƈɦ đến tê dại, bấu chặt lên tấm lưng rộng rãi mà kêu nhỏ. Một lúc sau cậu mới trườn lại lên cao, bàn tay vuốt nhẹ mái tóc rồi đi sâu vào trong cơ thể tôi. Thế nhưng khi mới đi được một nửa tôi đau như chết đi sống lại suýt bật khóc. Cậu thấy vậy liền kéo tôi sát vào ngực mình thì thầm:
– Cố gắng lên… tôi cũng đau… nhưng… sẽ qua nhanh thôi.
Tôi mím chặt môi, gật đầu, đột nhiên một cảm giác như xé da xé thịt cuộn lên bên dưới, nước mắt tôi cũng rơi ra rớt lên chiếc gối. Cậu lúc này mới buông tôi ngón tay thon dài chạm lên khoé mắt áy náy nói:
– Xin lỗi em…
Nói rồi cậu đưa đẩy phần thân dưới vào rất nhẹ nhàng. Tôi nhìn cậu, một cảm giác thiêng liêng đến tột cùng đang dâng trào. Tôi đã trao cho cậu thứ quý giá của mình… tôi với cậu đã hoà vào làm một. Qua cơn đau ban nãy, giờ chỉ thấy khoái lạc đến không chịu nổi. Dưới ánh đèn dầu hai cơ thể cứ bám lấy nhau mãi chẳng rời. Đến khi cảm nhận được có thứ nước ấm áp đang lấp đầy tôi mới biết tôi và cậu đã chính thức động phòng. Cậu kéo tôi nằm trên bờ vai vững chắc nói nhỏ:
– Em có còn đau không?
– Em không?
– Vậy có thích không?
Tôi không biết trả lời thế nào… chỉ cười ngượng ngùng dụi đầu vào da thịt cậu. Đêm ấy trời yên gió lặng, thế nhưng trong căn buồng nhỏ bão tình lại cuồn cuồn mãi không dứt. Đến sáng hôm sau ngủ dậy, đầu óc tôi cũng minh mẫn thoải mái vô cùng. Tôi chạy sang buồng bà cả chào hỏi ríu rít, đột nhiên khi bước đến bậc thềm tôi bất chợt loé lên một ý nghĩ liền nhào xuống bếp. Con Mít đang thái hành liền hỏi:
– Mợ sao thế?
– Ma hoàng lần trước đâu Mít?
– Con không sắc nữa nhưng vẫn để dưới chạn đó mợ.
Tôi gật đầu liền lấy ra xem, nhưng thang thuốc nhìn đã cũ đi, bọc giấy nào cũng bị bạc đi đôi phần. Thấy vậy tôi liền chạy lên nhà, định gọi cậu Bảo dậy nhưng nghĩ đi nghĩ lại lại đi một mình. Ở làng này chỉ có hai người làm thầy thuốc, nhưng ông lang Đỗ đã bị cấm hành nghề và chuyển đi nơi khác từ lâu nên còn một người nữa đó là ông lang Bùi. Thầy lang Nguyễn ở trên huyện, thuốc không sẵn như dưới này nên nếu không cắt chỗ thầy lang Nguyễn rất có thể chỉ cắt bên ông lang Bùi. Ở những nơi bán thuốc thường có sổ ghi chép lại, tôi nhanh chân chạy ra đầu ngõ thế nhưng khi mới đi đến gốc cây đa đã nghe có tiếng gọi phía sau:
– Dung, cô đi đâu vậy?
Tôi quay lại, là tiếng cái Hương, nó đang thồ thóc đi xát. Tôi nhìn nó ngạc nhiên hỏi:
– Sao cô lại phải đi xát thóc? Gia nô đâu?
– À, chúng nó đi trước rồ còn một xe này tôi đẩy đi luôn.
– Nặng thế này mà, để tôi đẩy cùng cô.
Cái Hương nhìn tôi bật cười đáp:
– Không cần đâu, tôi tự đi được. Cô đi đâu có việc cứ đi đi.
Tôi thấy nó từ chối cũng không muốn mất thời gian liền gật đầu, thế nhưng tôi lại không đi nữa mà quay về. Không phải tôi không muốn điều tra, chỉ là có một chút linh cảm bất an, nếu tôi đi lộ liễu như vậy e rằng có người lại nghi ngờ. Cuối cùng tôi liền đánh một lá thư cho thằng Du, sai nó nhờ cái Liên hỏi thử ở hiệu thuốc ông lang Bùi. Có điều… gần trưa tôi nhận được kết quả không như ý lắm. Không có ai mua một lượng ma hoàng nhiều như vậy trong hai ba tháng gần đây hết.
Hôm ấy tôi nằm dài trên nhà suy nghĩ mãi, chẳng lẽ kẻ đó mua lẻ tẻ? Nhưng hôm nay rõ ràng tôi đã thấy những thang thuốc kia đều bạc một màu như nhau, chỉ có thể mua cùng đợt thôi mà. Rốt cuộc làm sao để tìm ra kẻ đó, rốt cuộc phải tìm từ đâu? Đột nhiên tôi sực nhớ ra, đúng là làng Vân chỉ còn hiệu thuốc của ông lang Bùi, nhưng chẳng phải làng Liễu còn hiệu thuốc ông lang Mười hay sao? Kẻ đó có thể không mua thuốc của ông lang Bùi, vậy biết đâu lại mua của ông lang Mười thì sao nhỉ? Ma hoàng không phải vị thuốc dễ kiếm, thường không phải thầy lang sẽ không có được nhất là còn có một lượng lớn như vậy nếu không phải mua thì lấy ở đâu? Tôi nghĩ xong, liền bật dậy chạy ra ngoài sân, cậu Bảo thấy vậy liền nói:
– Đi đâu đấy?
– Em… cậu đi cùng em không? Về làng Liễu thăm thầy bu.
Cậu Bảo nhìn tôi, khẽ gật đầu. Tôi thở dài, không biết liệu rằng có tìm được manh mối gì không nữa, ma hoàng… đến hiện tại vẫn là dấu hỏi bí ẩn!