Tôi không biết mình bất tỉnh bao lâu, chỉ biết đến khi mở mắt ra đang thấy đầu gác lên đùi cậu Bảo và vẫn nằm trên xe ngựa.
– Tỉnh rồi sao?
Tôi nhìn cậu Bảo, hoang mang hỏi:
– Tôi vừa bị ngất à? Vẫn chưa về tới nhà nữa hả cậu?
Tên phu xe vừa quất roi vào ngựa vừa lên tiếng:
– Mợ chủ vừa doạ cậu chủ một trận đấy, làm cậu ấy phải cõng mợ đi tìm thầy lang.
– Ơ thế là thầy ý bảo tôi bị sao?
Cậu Bảo nhếch mép đáp:
– Còn sao nữa, hạ đường huyết! Nước đường đây uống chút đi, tôi mua bánh cho cô nữa rồi ấy.
Tôi nhìn mấy cái bánh trên tay cậu Bảo, bụng cũng sôi lên ùng ục thiếu chút nữa là vồ lấy. Nhưng rồi tôi khẽ nuốt nước bọt lắc đầu:
– Tôi không ăn đâu?
– Từ sáng cô không ăn gì nên mới hạ đường huyết, giờ lại không ăn muốn chết hay gì?
– Kệ tôi nhưng tôi không ăn.
– Cô điên à? Ăn đi mau lên
– Đã bảo tôi không ăn mà nị.
Cậu Bảo xem chừng điên tiết lắm rồi, ơ nhưng mà tôi cũng đang điên đây này. Giờ tôi mới nhớ ra nha, tôi vừa bị cậu ta chơi một vố đau đớn thế nào. Tôi liền ngồi dậy đẩy cậu ta ra ai dè chợt thấy đầu óc choáng váng lại thêm xe ngựa đi vào ổ gà khiến tôi ngã vồ về phía cậu Bảo. Cậu liền ấn chai nước đường vào miệng tôi rít lên:
– Uống đi mau lên.
Tôi bị bất ngờ, nên tu đại mấy ngụm nước, đầu óc cũng bắt đầu tỉnh táo lên. Thế nhưng uống xong tôi lại hối hận vô cùng, nước đường ngọt thế này, uống vào lại tăng cân mất thôi, công sức nhịn ăn cả ngày cũng bằng công cốc. Cậu Bảo hươ hươ chiếc bánh trước mặt tôi rồi nói:
– Sao cô lại nhịn ăn? Nhịn đến mức hạ đường huyết thì tôi chịu luôn rồi.
Chiếc bánh toả mùi thơm phức, thơm đến mức nước bọt cũng ứa ra như mưa. Lúc này lý trí thì không cho phép ăn, nhưng miệng chỉ muốn gặm cho đã, chưa hết, cậu Bảo còn cầm thêm một chiếc đùi gà rán dí vào mũi tôi trêu ngươi:
– Thôi, không ăn thì thôi, tôi ăn vậy.
Mùi gà, mùi bánh càng lúc càng khiến tôi thèm đến phát điên. Cậu Bảo cắn một miếng, da gà giòn rụm đánh thức hết tất cả vị giác trong tôi, phần thịt gà trắng phớ lồ lộ được cậu cắn ngập miệng. Tay tôi run lên vì đói, bụng tôi sôi lên vì cồn cào lúc này tôi không còn chịu được nữa vồ lấy miếng đùi gà bên cạnh cho lên miệng. Khi vừa chạm vào tôi cứ ngỡ mình vừa được lên thiên đường, cảm cảm giác gần chết đói được ăn nó suиɠ sướиɠ hơn tất thảy những dư vị đẹp đẽ nhất trên cuộc đời này. Giây phút này tôi không còn cần giảm cân, không ăn thì sẽ chết, chết thì xấu hay đẹp cũng chẳng giải quyết được vấn đề gì. Nghĩ vậy tôi liền xơi hết sạch năm cái đùi gà, ba cái bánh và chai nước đường. Khi ăn xong, bụng tôi cũng căng cả ra, lúc này mới để ý hai con mắt của cậu Bảo đang nhìn mình chằm chằm.
– Sao tưởng không ăn.
– Đói thì phải ăn. Mà tôi nói cho cậu biết tôi vẫn đang rất rất giận cậu đấy. Đừng có bắt chuyện với tôi.
– Tôi làm gì mà giận tôi.
– Cậu, đến giờ vẫn hỏi cậu làm gì? Cậu để tôi mang cái mặt quỷ chạy lòng vòng khắp huyện nhục nhã, xấu hổ thế nào cậu không biết sao?
– Nhưng tôi đâu có ép cô trang điểm như vậy? Là tự cô đấy chứ, với bản thân tôi thấy đẹp nên cô hỏi thì cũng trả lời đẹp thôi.
Tôi không thèm đáp nữa, nhếch mép lùi vào một góc. Cậu Bảo liền tiến lại gần tôi, cái xe ngựa nhỏ bé chật chội tôi có muốn tránh cỡ nào cũng không tránh nổi liền nổi cáu gào lên:
– Tránh xa tôi ra đi, làm tôi quê chưa đủ hay sao còn cứ trêu ngươi tôi nữa. Tôi xấu xí, béo mập nên tốt nhất đừng…
Còn chưa nói hết câu cậu đã ôm chặt lấy tôi, kéo tôi sát vào lòng đặt tay lên môi thì thầm:
– Đã xấu xí, béo mập, lại còn dở hơi, háo sắc, mồm năm miệng mười, hậu đậu, ngốc nghếch.
– Ừ tôi như vậy đấy, bảo thầy bu cho từ hôn đi.
Cậu nghe xong tự dưng gân trên trán khẽ giật giật, hai mắt lộ rõ sự tức giận đáp lại:
– Vớ vẩn! Dám nói ra được cái từ đấy à? Hay cô thích người khác nên muốn từ hôn?
– Ừ đúng rồi, tôi thích người khác, tôi thích người khác đấy. Cậu nghĩ mỗi cậu không thích tôi thôi á? Tôi cũng không thích cậu đâu nha.
– Cô thích ai, đừng nói với tôi là thích thằng Thành đấy nhé.
– Thích ai là việc của tôi. Sao tôi phải khai với cậu?
Cậu Bảo đột nhiên đè mạnh tôi xuống dưới, đôi môi chạm lên môi tôi rồi ngậm chặt. Tôi bị bất ngờ không kịp phản kháng, chỉ thấy như có một luồng sát khí chạy qua. Môi tôi khẽ run lên, cậu lại đẩy nhẹ lưỡi vào trong, lúc này toàn thân tôi chợt có một cảm giác đê mê mãnh liệt. Cậu càng tiến sâu vào, tôi không còn ý thức được bấu chặt hai tay lên vai cậu. Rõ ràng… rõ ràng tôi ghét cậu ta, nhưng sao lúc này tôi lại như điên, như dại đáp trả nhiệt tình. Cậu hôn đến mức tôi tưởng như mình không còn thở nổi mới dừng lại khẽ nói:
– Dung…
Sao ban nãy cậu quát tôi, tôi cũng cứng lắm mà giờ cậu gọi tên tôi lại mềm nhũn ra thế này. Cậu nhìn tôi, đột nhiên cậu lại ôm tôi vào lòng khoé mắt hơi đỏ lên.
– Đừng nhịn ăn, đừng giảm cân nữa.
– Sao… sao cậu biết tôi giảm cân.
– Sao không biết, một người có tâm hồn ăn uống như cô tự dưng giở chứng không ăn ngoài lý do giảm cân thì còn gì nữa.
– Chẳng phải do cậu sao? Lúc nào cũng chê tôi béo, rồi nói tôi ăn nhiều. Cậu nghĩ xem, giờ có ai chê cậu xấu cậu có tủi thân không?
– Không, sao mà tủi thân, người ta thấy tôi xấu thì kệ người ta chứ tôi quan tâm làm gì.
Trời đất quỷ thần ơi, sao trên đời có một gã đàn ông ăn nói phũ phàng như vậy cơ chứ, tôi khẽ đẩy cậu ta ra, mà càng đẩy cậu ta càng siết chặt.
– Cô vì tôi mà giảm cân à? – cậu ta cúi xuống hôn lên trái tôi rồi hỏi.
– Hơ hơ, ai thèm vì cậu.
– Không vì tôi thì vì ai, ngoài tôi ra có ai chê cô béo đâu chứ? Chứng tỏ cô rất thích tôi.
– Ha ha ha, thích cậu á? Cậu điên rồi.
– Đừng có chối nữa, không thích tôi mà lúc tôi hôn đáp trả mãnh liệt thế, nằm cạnh tôi còn hôn trộm tôi nữa chứ, đã vậy chỉ vì một câu nói của tôi mà nhịn ăn đến mức hạ đường huyết. Còn sợ tôi hiểu nhầm thích thằng Thành nên đi đòi khăn về, lúc ở ao cũng vội vàng giải thích vì sợ tôi ghen. Không thích mới lạ.
Ừ thì tôi sợ cậu ta ghen, ừ thì hôn trộm, ừ thì đáp trả mãnh liệt. Nhưng… nhưng đó là thích một người sao? Tôi thích cậu ta thật sao? Cậu ta thấy tôi im lặng lại cười nói:
– Cho tôi xin lỗi nhé.
– Xin… xin lỗi cái gì.
– Xin lỗi vì một câu nói của tôi lại khiến cô phải suy nghĩ rồi nhịn ăn. Cô có biết hôm nay cô ngất đi tôi lo thế nào không, từ nay đừng làm trò ngốc nghếch đấy nữa. Cô không cần phải giảm cân đâu.
– Cậu… cậu xin lỗi tôi sao? Vậy có phải cậu thấy tôi không béo đúng không?
– Không phải, chỉ là tôi thấy cô không nhất thiết phải giảm cân. Vì cô có giảm thì cô vẫn xấu mà.
Còn chưa kịp cảm nhận được vị ngọt đã bị ăn ngay trái đắng. Tôi biết ngay cậu ta không có gì tốt đẹp mà. Lúc này tôi không còn kìm được đẩy mạnh cậu ta ra rồi quay về một góc. Cậu ta cũng không ôm tôi nữa mà nằm xuống, một lúc rất lâu sau mới cất lời:
– Nhưng dù cô xấu hay đẹp… tôi vẫn thích.
Tôi nghe xong, tự dưng thấy tai mình ù đi. Sao tim tôi lại nhảy như thiên nga giãy chết trong lồng ngực thế này. Cậu ta nói thích tôi sao? Tôi còn chưa kịp nghĩ xem giờ phải đáp trả thế nào cậu ta đã kéo tay tôi đặt vào lòng bàn tay mình.
– Dung! Tôi sẽ không nạp thêm thiếp đâu.
Không hiểu sao cậu Bảo nói đến câu này, sống mũi tôi lại cay xè. Tôi quay sang cậu, lắp bắp hỏi:
– Thật… thật không?
– Thật.
– Kể cả cậu đỗ làm quan cậu cũng không nạp thiếp sao?
– Ừ, không nạp. Bu không muốn tôi nạp, vì bu sợ tôi sẽ đi vào vết xe đổ của thầy.
– Chứ… chứ không phải cậu không thích nạp à?
Cậu Bảo bật cười kéo tôi nằm xuống đáp:
– Tôi cũng không muốn nạp.
– Tại sao?
– Không vì sao cả, không thích thôi.
Tôi lại ăn phải dưa bở rồi, còn ngỡ cậu ta sẽ nói “Vì tôi thích cô nên tôi sẽ không nạp thiếp” mà không phải. Có điều cũng không quan trọng lắm, cậu ta không nạp thiếp là tôi vui rồi. Chẳng phải nếu không nạp thiếp tôi vẫn là chính thất của cậu ta sao. Ha ha ha ha. Tôi là chính thất, là chính thất đấy. Nhỡ cậu ta đỗ làm quan, tôi sẽ là vợ cả, vợ duy nhất của ông quan Phạm Bảo rồi. Ha ha ha ha.
– Sao mà cười méo hết miệng đi thế? Hết giận tôi rồi à?
– Ai bảo hết giận, tôi vẫn giận đấy. Nhưng mà cậu sắp lên kinh thành đi thi rồi. Tôi tạm thời không giận nữa, đợi bao giờ cậu về tôi giận tiếp.
– Sao giận dai thế?
– Cậu mang tôi ra làm trò cười cho thiên hạ rồi còn hỏi câu đấy à? Mà xấu tôi thì cậu cũng xấu mặt cơ mà, sao cậu ngốc thế?
– Kệ chứ, tôi xấu đẹp gì trong mắt thiên hạ đâu có quan trọng.
– Trời, cậu vì muốn tôi nhục mà không cần mặt mũi luôn hả?
– Không cần.
– Mà… ban nãy cậu bảo cậu thích tôi hả?
– Nghe thấy rồi hỏi lại làm gì?
– Hỏi lại xem có phải nghe nhầm không?
– Thích nghĩ là nhầm thì đó là nhầm, thích nghĩ là đúng thì đó là đúng.
– Cậu nói lại tôi nghe đi
– Không nói!
– Nói đi mà cậu. Cậu thích tôi hở.
– Không biết.
Tôi ngồi năn nỉ gãy lưỡi cậu Bảo vẫn không thèm đáp lại. Con người thô lỗ, ngoài được mỗi cái đẹp trai, học giỏi, cao to, nhà giàu thì chẳng được cái nước gì nữa. Nhưng mà nói mới nhớ nha… tôi vẫn đang phân vân tôi có thích cậu Bảo không này. Thích một người là như thế nào? Tôi cũng không biết tôi thích cậu ta không, nhưng quả thực tôi rất sợ cậu ta ghen, lúc cậu ta đến nhà nhìn chị Hạnh tôi cũng thấy buồn buồn, lúc cậu ta bị thương tôi rất lo lắng, lúc cậu ta ở cạnh tim lại đập nhanh. Đó có coi là thích không nhỉ?
Nhưng mà… chẳng phải cậu Bảo thích chị Hạnh tôi sao? Tôi thực sự vẫn không dám nghĩ cậu ta thích tôi. Cậu ta cho tôi ăn mấy nồi dưa bở siêu to khổng lồ rồi nên giờ tôi sợ lắm. Cậu ta không nạp thiếp, cậu ta không bán tôi đi, cậu ta vẫn để tôi làm chính thất thì tôi cũng vui thật đấy, nhưng nếu như… người trong lòng cậu ta yêu vẫn là chị Hạnh… thì tôi cũng có chút đau lòng. Tôi xoay người lại lí nhí hỏi:
– Cậu Bảo… cậu còn thích chị Hạnh nhà tôi không?
Còn chưa kịp nghe được câu trả lời tên phu xe đã nói:
– Cậu mợ, đến nhà rồi ạ.
Cậu Bảo liền ngồi dậy, đỡ tôi xuống, khi vào đến sân tôi nghe tiếng cậu đáp lại:
– Không.
Không, là cậu không thích chị Hạnh hay là thế nào? Không! Rốt cuộc không là ý gì? Nhưng mà giờ hai đứa đã đi vào đến sân nên tôi không còn tiện hỏi. Lúc này tôi mới sực nhớ ra cái mặt quỷ nên định chạy đi rửa ai dè cậu Bảo giữ tay tôi lại nói nhỏ:
– Hôm nay ngồi trên xe tôi lau sạch rồi.
Tôi không tin chạy vào buồng soi thử, đúng là mặt không còn vết tích son phấn nào nữa. Bà cả nhìn thấy hai đứa tôi thì gọi vào ăn cơm, đột nhiên tôi thấy ở dinh bà hai, con Yến đang đứng nhìn chằm chằm, đến khi thấy tôi quay lại, nó cũng cúi đầu đi vào trong. Chẳng cần đoán cũng biết nó đang ghen tức. Con này ông Lý còn giữ nó lại ngày nào là tôi lo lắng không yên ngày ấy.
Tối hôm ấy vì mệt quá tôi với cậu Bảo về buồng là nằm vật ra ngủ. Đến sáng hôm sau khi ngủ dậy tôi thấy mình đang gối lên tay cậu. Cậu chưa thức, hơi thở vẫn đều đều, tay còn lại ôm xuống hông tôi. Tự dưng tôi thấy cũng thinh thích, kể ra có thằng cu hay con hĩm nữa thì ngon lành cành đào, một gia đình hạnh phúc. Chỉ tội cậu Bảo hơi ki bo, tôi biết cậu lo nếu có con cậu không ở nhà sợ nhỡ có gì xảy ra cậu lại ân hận. Nhưng mà… sao tôi vẫn muốn có con ghê luôn ý. Có điều tôi biết mình cũng không nên mạo hiểm, sau khi cậu Bảo đỗ đạt làm quan, lúc ấy dù có thế nào cũng an toàn hơn bây giờ rất nhiều.
Khi tôi còn đang chống tay lên ngắm cậu đột nhiên mở to mắt nói khẽ:
– Tôi đẹp trai quá à? Mê quá rồi đúng không?
– Sặc! Cậu tự tin thật đấy.
– Tôi tự tin bình thường, nhưng mà cô là người khiến tôi cảm thấy giá trị của mình được nâng lên rất nhiều. Đồ háo sắc.
Nói xong cậu lại kéo tôi vào, nhưng lần này tôi không dễ dãi nữa đẩy cậu ra, cậu ta mỗi lần ở gần tôi đều đè tôi ra hôn, lần này thì tôi tỉnh lắm không để cho cậu ta được thoải mái vậy đâu. Cậu tỏ vẻ ngạc nhiên hỏi lại:
– Sao vậy? Cho hôn phát.
– Không! Cậu có thích tôi hay yêu tôi đâu mà tôi phải cho.
– Ơ kìa! Cô định chống đối lại chồng sao? Tôi là chồng cô, tôi thích thế nào cô phải chiều thế ấy.
– Cậu nói cậu thích tôi đi thì tôi cho hôn.
– Cô! Còn ra điều kiện nữa sao?
Tôi không thèm đáp, đứng dậy đi xuống giường. Bên sau chợt cất tiếng:
– Quay lại mau.
– Không!
– Thôi được… tôi thích cô. Được chưa?
– Nói to lên.
– Tôi thích cô.
Tôi bật cười quay lại kéo tay cậu ra rồi hôn chụt một phát lên trán rồi nói:
– Thưởng cho cậu cái hôn từ tôi.
Nói xong tôi chạy thẳng ra ngoài. Cậu ta cuối cùng cũng nói thích tôi, hơi miễn cưỡng nhưng thôi tạm chấp nhận được. Chẳng biết cậu ta thích thật hay giả, nhưng mà… thế tôi cũng vui rồi. Khi ra đến sân giếng tôi thấy bà cả đang rửa mặt liền nói:
– Dạ, con chào bu.
– Ừ. Rửa mặt xong gọi thằng Bảo dậy ăn sáng đi.
– Vâng, bẩm bu, con hỏi bu cái này được không?
– Có chuyện gì?
– Thích một người là như thế nào hả bu?
– Thích một người? Sao con hỏi vậy? Hay là…
– Ấy, bu đừng hiểu nhầm, chả là… chả là từ nhỏ tới giờ con chưa từng yêu ai nên không biết thích một người cảm giác sẽ ra sao. Mà… mà ở bên cạnh cậu Bảo con cứ thấy là lạ không biết đó gọi là thích không?
– Cảm giác gì, kể cho bu nghe.
– Thì… thì là lúc con nghe nói cậu Bảo hồi nhỏ thích chị Hạnh nhà con thì con thấy buồn, lúc cậu ấy sang đàng ngoại, nhìn chị Hạnh tim con cũng nhói nhói lên. Lúc ở bên cạnh cậu ấy thì con chỉ muốn cãi nhau, nhưng mà xa một cái con cứ thấy trống vắng, đã vậy lúc cậu ấy đỡ cho con nhát dao xong bị thương thì con đau lòng, con còn sợ cậu ấy ghen nữa…
Bà cả nhìn tôi, bật cười khanh khách đáp:
– Thế là con vẫn chưa biết mình thích thằng Bảo hay chưa à?
– Dạ… vâng ạ.
– Đấy không gọi là thích.
– Ơ…
– Đấy gọi là yêu cô nương ngốc ạ. Con mười sáu tuổi rồi mà sao ngây thơ quá. Đúng là phụ nữ, thông minh cỡ nào yêu vào vẫn ngu.
Tôi không biết bà cả đang khen hay chửi tôi ngu, hoá ra… hoá ra đó là yêu sao? Là yêu đấy.
– Là yêu thật sao bu?
– Ừ, chứ con nghĩ đó là gì? Hai đứa ở với nhau hơn một năm nay, ăn qua hai cái Tết, bu còn tưởng chúng bay phải thắm thiết lắm rồi chứ. Con không nhận ra thằng Bảo nó cũng thích con à?
– Cậu ấy thích con sao bu? Chẳng phải…
– Chẳng phải con đang nghĩ nó thích cái Hạnh chứ gì? Đúng là một cô nương ngốc mà, người ngoài cuộc còn nhìn thấy, mà trong cuộc vẫn ngô nghê như vậy đấy. Thôi, vào gọi nó dậy ăn sáng đi. Ăn xong hai đứa đi lên chùa cùng bu, bu cầu cho lá bùa bình an, với cầu cho thằng Bảo đi thi đỗ đạt.
Tôi gật đầu chạy vào trong nhà gọi cậu Bảo dậy. Cả ngày hôm ấy đầu óc tôi cứ luẩn quẩn hai chứ “yêu” và “thích”. Rốt cuộc, yêu một người cảm giác như vậy sao…