Phòng họp tối tăm, chỉ có ánh đèn phát ra từ màn hình máy chiếu. Roly- nữ thư ký xinh đẹp đầu tiên ở bên cạnh chủ tịch quá nửa năm đang tích cực phổ biến một số việc. Chủ tịch rất bài xích mấy ả thư ký ỏng ẹo hòng muốn quyến rũ mình, nên trong vòng hai năm gần đây, cứ cách tháng lại có người bị đuổi việc. Tính đến thời điểm này, Roly có lẽ là người lâu nhất. Cô gái châu Á Roly này có vẻ mặt xinh đẹp, đằm thắm và khá dễ thương, đáng chú ý đến là cái tính an phận của cô, chắc đây là lý do cô là người được chủ tịch giữ lại dùng.
Cuộc họp thường kỳ diễn ra đã hơn ba tiếng, tất cả mọi người đều bắt đầu mệt não mà muốn gục xuống bàn, nhưng lại dè dặt trước người đàn ông ngồi đầu bàn, bộ dáng anh tuấn vẫn không có vẻ mệt mỏi mà nghe thư ký phổ biến. Phía bên dưới lại có âm thanh đối thoại khe khẽ.
"Nè, bao giờ mới được nghĩ vậy?"
"Không biết chủ tịch có phải là phần mềm siêu nhiên không, tôi sắp gặp tổ tiên rồi đây."
"Nói bậy một hồi tổ tiên đến thật thì toi."
"Ngành công nghiệp dầu mỏ trong hạng mục của chúng ta đang có xu hướng giảm dần, một phần do sự xung đột của các quốc gia Trung Đông, số còn lại là vì trữ lượng vàng đen đang dần cạn kiệt, vì vậy, mục đích chính của buổi họp hôm nay chính là đẩy "Quách Diệp" vào một hạng mục mới, sáng giá hơn, đó là ngành công nghiệp hóa chất. "- Roly mang khí chất của một cô gái thông tuệ nhìn xung quanh phòng, sau đó lại nhìn về phía chủ tịch.
Giám đốc nhân sự đánh liều lên tiếng:
"Nhưng trong lịch sử của tập đoàn, chúng ta chưa từng khai thác lĩnh vực này, liệu bây giờ làm có ổn không?"
Ngay lặp tức, âm thành đồng tình từ một số nhân viên khác xì xào vang lên. Roly bình tĩnh giải thích: "Bất cứ chuyện gì cũng sẽ có ngoại lệ, bao năm nay, "Quách Diệp" đều tập trung khai thác dầu mỏ, bây giờ vẫn vậy, chỉ là chúng ta có xu hướng đẩy mạnh hạng mục mới này lên thôi. Chắc hẳn mọi người cũng biết, mạng lưới tập đoàn bao phủ trải rộng khắp thế giới, nếu việc khai thác dầu mỏ gặp bất lợi, mà chúng ta chỉ tập trung vào ngành công nghiệp năng lượng, thì tại sao không chọn công nghiệp hóa chất."
Khắp phòng họp lại chìm vào im lặng, Roly nhìn thoáng qua chủ tịch nãy giờ vẫn im lặng, thấy chủ tịch khẽ gật đầu, cô mới tiếp tục nói: "Nếu mọi người vẫn phân vân, mời xem đoạn clip mô phỏng sau đây."
Kế tiếp là hàng loạt thông tin trên đoạn clip được trình chiếu, với sự kỹ càng của Roly thì trên dưới công ty không còn xa lạ, cô cẩn thận đến nổi tự thân làm một đoạn clip ngắn nêu rõ toàn bộ thông số của tập đoàn trong khoảng thời gian năm năm trở lại. Sau khi kết thúc đoạn clip, Roly lại nói: "Trong năm năm gần đây, tổng doanh thu của tập đoàn giảm đáng kể, khoan nói đến phần lãi suất, chỉ trong giữa năm nay, chúng ta đã tuột dốc trên thị trường, tôi nghĩ đây sẽ là cách tốt nhất nhất để nâng "Quách Diệp" lên."
Mọi người bắt đầu bàn tán.
"Cách tốt nhất mà cô nói là dùng hết vốn liếng đầu tư vào một ngành không phổ biến? Tôi nghĩ phương án khai thác thêm lĩnh vực cho tập đoàn của Roly không tệ, nhưng tuyệt đối không phải phung phí tiền vào một hạng mục ít lợi nhuận."- Khắp hội phòng đều im pặt, người im lặng từ nãy giờ - Quách Diệp Thiên Kỳ cũng lên tiếng. Roly hiểu ý im lặng, như đang muốn nghe anh giảng dạy.
Anh đứng lên, bộ âu phục đen lịch lãm, gương mặt tuấn duật không tì vết, đôi mắt lạnh lùng nhìn xung quanh một vòng rồi nói: "Đầu tư hạng mục mới, cũng thuộc lĩnh vực năng lượng, vậy sao không chọn công nghiệp kim hoàn?" Ngừng một chút, anh lại đưa mắt về phía người điều khiển máy chiếu, trên màn hình là hàng loạt các biểu đồ kinh tế: "Thứ nhất chúng ta đang khai thác triệt để thị trường Châu Âu. Thứ hai, tuy đây là ngành công nghiệp trẻ nhưng hiện nay đang có xu hướng trở thành ngành kinh tế mũi nhọn của một số quốc gia phát triển mạnh như EU, thuận lợi cho việc khai thác thị trường mới của chúng ta."
Một vài người gật đầu tán đồng, giám đốc nhân sự lại liều mạng hỏi: "Vậy thưa chủ tịch, thị trường mà chúng ta sắp khai thác là nơi nào?"
Quách Diệp Thiên Kỳ nhìn lên sơ đồ phân bố chi nhánh trên màn hình rộng, một lúc sau lại chú tâm vào một điểm: "Pháp tiến."
Fy: EU: viết tắt của cụm từ tiếng anh có nghĩa là liên minh Châu Âu.
Cuối cùng cuộc họp cực hình cũng kết thúc, mọi người lê thân tàn ma dại rời khỏi. Quách Diệp Thiên Kỳ cùng Roly một trước một sau đi vào thang máy riêng. Roly có chút bối rối quay sang anh, như muốn nói lại thôi. Cô chỉ là muốn xin lỗi chủ tịch, trước ngày diễn ra cuộc họp cô đã đứng trước mặt chủ tịch chắt nịch ngài sẽ hài lòng về dự án cô đề ra, lúc đó Roly đã quá tự tin, tới nỗi suýt nhảy cẫng lên mừng khi chủ tịch ngắn gọn nói: "Tôi chờ."
Vậy mà hôm nay... thật bẽ mặt.
Một chút tâm tư đơn giản của cô thư ký nhỏ đương nhiên được Quách Diệp Thiên Kỳ thu hết vào mắt, anh làm lơ, chậm rãi nói: "Bất cứ khi nào, làm việc gì cũng nên chú trọng vào tính thực tế. Phương án cô đề ra không tệ, có đều cách thực hiện đã đi sai hướng."- Cửa thang máy mở ra, bóng dáng cao lớn bước ra ngoài. Chủ tịch là muốn an ủi mình sao? À phải, ngay từ đầu ngài đã làm một bản kế hoạch hoàn hảo như vậy nhưng vẫn ra lệnh cho cô làm một bản khác, không phải là ngài tin tưởng mà là kiểm tra khả năng của cô. Nghĩ đến đây, Roly có chút ớn lạnh, rốt cuộc trong đôi mắt lạnh lùng đó là bao nhiêu toan tính? Cô không dám tìm hiểu.
Bước vào phòng, ánh chiều tà xuyên qua lớp kính thủy tinh hắt vào, bóng lưng cao lớn, uy nghiêm lại có chút cô độc nào đó đứng nhìn ra cửa sổ, trầm tư im lặng. Roly lấy hết can đảm, nuốt một ngụm nước bọt rồi nói: "Chủ tịch, hôm nay tôi có thể nghĩ sớm ba tiếng không?"
"Lý do?" Anh không không quay lưng, lạnh nhạt hỏi.
Roly có chút đỏ mặt, nhưng ánh mắt ngập tràng hạnh phúc đáp: "Hôm nay là tháng , là ngày Valentine, tôi và bạn trai có hẹn..."
Thấy anh trầm ngâm không nói, Roly còn tưởng anh không đồng ý. Cô nhẫn nại chờ, khoảng phút sau khi dằn co tâm lý, khóe môi Quách Diệp Thiên Kỳ nâng lên, cô gái trợ lý này xem như anh không nhìn lầm đi, lâu như vậy mà vẫn còn can đảm đứng đó.
"Ngày mai đi làm đúng giờ."
Roly mừng đến suýt khóc, cuống quýt nói cảm ơn rồi chạy nhanh ra ngoài. Trong căn phòng chủ tịch rộng lớn chỉ còn lại một người. Thật ra đôi mắt ngập tràng hạnh phúc của Roly khi nhắc đến bạn trai hoàn toàn được Quách Diệp Thiên Kỳ thu lại qua lớp kính thủy tinh, giờ phút này anh chợt nghĩ đến một ánh mắt như vậy, nhưng lại không xác định được là ai. Có phải ký ức của anh còn một chỗ trống chưa lắp đầy?
"Kha Hân, đây là món quà Thiên Kỳ bảo anh đưa cho em."- Lý Minh Hoàng đưa tới một hộp quà được bao giấy lòe loẹt. Kha Hân khó hiểu, cô giơ tay muốn tìm món quà, anh liền đặt nó vào tay cô.
"Khi không sao lại tặng em quà?"
Lý Minh Hoàng cười: "Hôm nay là valentine day, chắc Thiên Kỳ muốn gây bất ngờ cho em."
"Valentine day? Là ngày gì vậy?"
"Là lễ tình nhân." Kha Hân ngơ ra một lúc rồi mỉm cười ngọt ngào, mở hộp quà ra, món quà hình như là một tấm thẻ, nhưng cô lại không biết nó là gì. Lý Minh Hoàng bên cạnh liền tận tường giải thích, hóa ra đó là một thẻ vip của một khu mua sắm, anh muốn cô chọn một bộ dạ phục để sánh đôi cùng anh trong bữa party Se Leon sắp tới.