Trịnh Đinh Đinh làm thiết kế tại công ty trách nhiệm hữu hạn Nhã Thú, trong một văn phòng cũ kỹ ở phía Tây thành phố. Diện tích công ty rất nhỏ, thiết kế đơn giản. Cô chỉ là một thành viên trong tổ thiết kế, chủ yếu thiết kế sản phẩm cho trẻ sơ sinh.
Công việc hàng ngày của cô chủ yếu là không ngừng làm mô hình D. Sau khi được quản lý kiểm duyệt thì mới từ mô hình D vẽ lại thành D trên bản vẽ bình thường.
Lúc dầu, Trịnh Đinh Đinh rất nhiệt tình với công việc. Nhưng lâu dần, mới phát hiện danh hiệu nhà thiết kế này chỉ là hữu danh vô thực mà thôi. Cô không được quá sáng tạo. Mỗi lần cô có ý tưởng mới mẻ, độc đáo khác biệt đưa vào trong sản phẩm thiết kế đều bị quản lý bác bỏ không nương tay. Cuối cùng, Trịnh Đinh Đinh cũng hiểu dược bọn họ chỉ cần quy củ, theo phong trào, theo xu thế thị trường, thậm chí còn bắt chước những thiết kế bán chạy của nước ngoài mà không phải những sản phẩm có đặc điểm của Trịnh Đinh Đinh cô.
Dù sao, trên thị trường Trịnh Đinh Đinh cô cũng chỉ là người vô danh. Những đồ mà cô thiết kế liệu có ai mua mãi dâu. Lúc trước khi vào làm, cô rất vô tư, nhiều ý tưởng. Nhưng sau đó chỉ đành gò ép bản thân thiết kế những sản phẩm theo số liệu nghiên cứu thị trường, không thể có ý niệm không an phận.
Công việc đơn điệu, nhàm chán lặp lại với cường độ cao từ từ hao mòn nhiệt tình trong lòng Trịnh Đinh Đinh.
Bây giờ đã gần tới giờ tan ca, Trịnh Đinh Đinh vẫn ngồi hướng về phía máy tính nhưng không để ý chỉnh sửa mô hình. Mà ngồi nhìn đồng nghiệp Từ Vận lôi hộp phấn, bút kẻ lông mày, son nước và gương, tỉ mỉ trang điểm.
Chị Trương ở phòng kế toán đẩy cửa đi vào, giục Từ Vận nhanh chóng nộp phiếu xuất nhập tháng này. Từ Vận mở ngăn kéo, lấy một chồng phiếu xuất nhập đưa buộc chun cẩn thận đưa cho chị Trương.
Chị Trương nhận lấy tập giấy tờ, nhìn Từ Vận một chút, đột nhiên mỉm cười nói: "Ăn diện như vậy, định đi hẹn hò sao?"
Từ Vận gật đầu một cái: "Một cô bạn giới thiệu một đối tượng cho em, bảy giờ tối nay sẽ ăn cơm ở Elizabeth."
Chị Trương hưng phấn, kéo cái ghế cạnh Từ Vận, hỏi thẳng: "Elizabeth cũng không rẻ đâu. Thế nào, điều kiện đối phương rất tốt hay sao?"
Từ Vận dè dặt cười: "Ừ."
"Cậu ta làm gì?"
"Anh ấy a? Bạn em nói rằng anh ấy làm ở bệnh viện, còn là một giáo sư nữa!"
Trịnh Đinh Đinh ngồi đối diện hơi ngẩn ra, lỗ tai dựng lên.
"Giáo sư? Vậy tuổi hắn không còn ít nữa rồi!"
"Vẫn chưa tới ba mươi tuổi!"
"Thật hay giả vậy? Một giáo sư, không tới ba mươi tuổi, chuyện này rất hiếm nha!" Chị Trương cực kỳ hưng phấn, "Khó trách hôm nay em ăn mặc xinh đẹp như vậy. Thì ra là đi gặp mặt giáo sư nha. Lại đây, chị chỉ cho em mấy chiêu. . . . . "
Trong đầu Trịnh Đinh Đinh hiện ra dáng vẻ của Ninh Vi Cẩn. Không biết tại sao, không cần xác nhận cô chắc chắn đối tượng hẹn hò của Từ Vận là Ninh Vi Cẩn. Một giáo sư, không tới ba mươi tuổi, ở thành phố H này không có mấy người. Mà giáo sư hay đi xem mắt, phù hợp yêu cầu này chỉ có Ninh Vi Cẩn mà thôi.
Lần đầu tiên, cô cảm thấy thế giới này thật sự rất nhỏ.
Quả nhiên, giờ nghỉ trưa hôm sau, chị Trương đến phòng thiết kế tìm Từ Vận, hỏi cô ấy hôm qua xem mắt như thế nào.
Từ Vận nhàn nhạt mím môi nhấp một ngụm cà phê, cười ngọt ngào: "Anh ấy rất tốt, rất đẹp trai, cao lớn, phóng cách cũng rất tốt. Nhưng hơi ít nói, hai tiếng ngồi ăn cơm chỉ có em nói là chính, anh ấy chỉ yên lặng lắng nghe thôi!"
"Sau đó thì sao?"
Từ Vận đặt tách cà phê xuống, nụ cười càng sâu hơn: "Sau đó, anh ấy rất lịch sự đưa em về nhà, trao đổi số điện thoại di động. Em còn chủ động rủ anh ấy chủ nhật này đi xem phim, anh ấy cũng không từ chối."
Chị Trương vui mừng: "Em chủ động sao?"
Từ Vận gật đầu: "Đúng thế! Khó gặp được một người đàn ông ưu tú như vậy. Em không muốn bỏ qua."
"Đúng rồi, cậu ấy là bác sĩ nội khoa hay ngoại khoa?"
"Bác sĩ ngoại khoa!" Nói tới chỗ này, Từ Vận có chút ngượng ngùng, nhẹ nhàng chỉ vào ngực của mình nói, "Chuyên phẫu thuật vú!"
"Khoa vú?" Chị Trương kinh ngạc.
"Vâng ạ!"
"Thật may quá. Dạo gần đây, chị dâu chị cảm thấy ngực tưng tức. Lúc tắm còn thấy trên ngực nổi hạt. Không biết có phải là u sơ không nữa. Chị ấy đang lo lắng muốn chết đi được ý. Đang định đến bệnh viện làm kiểm tra đấy, liệu có thể tìm cậu ta hay không?" Chị Trương hỏi.
Từ Vận lúng túng cười: "Bọn em mới chỉ gặp mặt một lần, cùng ăn một bữa cơm mà thôi. Lúc này mà em mở miệng nói chuyện này hình như không thích hợp cho lắm!"
. . . . . .
Chị Trương cùng Từ Vận nói chuyện, Trịnh Đinh Đinh giả vờ ngủ say nghe lén được hết cuộc đối thoại của hai người. Nghe xong, không tự chủ mà nở nụ cười. Chỉ cần nghĩ đến hình ảnh giáo sư Ninh nghiêm trang ngồi ăn bữa cơm tây, rồi nói lời tán tỉnh với phụ nữ, cô cảm thấy rất thú vị nha.
Chờ đến khi chị Trương đi, Từ Vận lấy một tờ giấy ăn lau lau cái bài không khỏi lầm bầm, "Bà già lắm chuyện, thật phiền phức!"
Thứ sáu, là lúc Ninh Vi Cẩn ở phòng khám. Trịnh Đinh Đinh xin nghỉ nửa ngày để đến bệnh viện khám lại, nhân tiện mang trả lại ô cho Ninh Vi Cẩn.
Ninh Vi Cẩn cầm một chiếc đèn pin nhỏ cẩn thận soi dọc theo vết sẹo bên ngực trái Trịnh Đinh Đinh.
"Vẫn dùng thuốc đúng giờ chứ?" Anh hỏi.
"Vâng." Trịnh Đinh Đinh gật đầu.
"Vết sẹo không lớn thêm nữa, chỉ là bề mặt hơi se lại, hơi nổi lên, màu sắc cũng bình thường." Ninh Vi Cẩn tắt đèn, liếc mắt nhìn Trịnh Đinh Đinh, "Cô đến khoa da liễu khám lại đi."
"Vâng."
Ninh Vi Cẩn tháo găng tay xuống, xoay người lại, Trịnh Đinh Đinh vừa cài khuy vừa nói: "Đúng rồi. . . . . "
Ninh Vi Cẩn xoay người, nói: "Còn có vấn đề gì sao?"
Trịnh Đinh Đinh vẫn chưa cài xong áo lót, tầm mắt Ninh Vi Cẩn tập trung trên bụng và ngực trắng nõn, đầy phong tình của cô. Cô hơi sững sờ một chút, vội vàng kéo áo xuống, bổ sung: "Không có gì, tôi chỉ nhắc bản thân là đừng quên trả lại anh cái ô mà thôi!"
Ninh Vi Cẩn rũ mắt xuống, "Ừ" một tiếng.
Lúc Trịnh Đinh Đinh đi theo Ninh Vi Cẩn ra ngoài. Tiểu Giao và Tiểu Trần đang nhỏ giọng thảo luận vấn đề gì đó, ai cũng không phát hiện sự lúng túng trên mặt Trịnh Đinh Đinh.
Ninh Vi Cẩn ngồi xuống, viết xong sổ khám bệnh đưa trả lại cho Trịnh Đinh Đinh. Trịnh Đinh Đinh nhận lấy bỏ lại vào trong túi, thuận tiện đưa trả chiếc ô cho Ninh Vi Cẩn.
Vì bày tỏ sự tôn trọng, Trịnh Đinh Đinh đã mặc áo có in hình logo công ty cho chiếc ô của anh.
"Cảm ơn." Trịnh Đinh Đinh nhỏ giọng nói.
Ninh Vi Cẩn nhận lấy ô ánh mắt dừng lại trên dòng chữ in trên vỏ "Công ty TNHH thiết kế đồ chơi Nhã Thú." Sau đó nhìn lại Trịnh Đinh Đinh, tựa như đang hỏi, đây là đồ quỷ gì thế này?
"Đây là áo khoác dành cho ô của công ty chúng tôi." Trịnh Đinh Đinh mỉm cười. "Hôm nay thời tiết không tốt, khá nhiều bụi. Tôi sợ làm bẩn ô của anh."
"Cảm ơn." Ninh Vi Cẩn nói.
Mặc dù miệng nói cảm ơn nhưng trong giọng nói không hề có ý cảm ơn nào cả.
Ra khỏi khoa vú, Trịnh Đinh Đinh lại đến khoa da liễu khám lại. Lúc xếp hàng chờ đến lượt nghe thấy hai y tá đứng ở quầy tiếp tân tám chuyện.
"Đúng rồi, cậu có biết không. . . . . hình như Ninh giáo sư lần này xem mắt dường như. . . . . ok rồi."
"Thật hay giả?"
"Trưa qua ở căng tin, chính tai Mỹ Ni nghe được. Chủ nhiệm u khoa hỏi giáo sư Ninh là hôm thứ tư xem mặt như thế nào. Lần đầu tiên, giáo sư Ninh nói có thể, không bài xích tiếp tục gặp mặt, muốn hiểu rõ về nhau hơn."
"Trời ơi, bác sĩ Thư đã biết chưa? Nếu cô ta biết chuyện chẳng phải tức giận như bị táo bón sao?"
"Mình đánh cuộc là cô ta biết rồi. Toàn bộ nữ y tá trong viện đều quan tâm đến chuyện lớn cả đời của giáo sư Ninh. Chỉ gió thổi cỏ lay một chút thôi thì mọi người đều biết cả rồi ý chứ. Từ Phó viện trưởng cho tới chị dọn vệ sinh, ai mà không biết cơ chứ?"
"Nói thật, mình còn khiếp sợ mà. Với tính cách kén chọn của giáo sư Ninh sao lần này lại tìm được rồi chứ? Rốt cuộc đối tượng là ai đây?"
"Hình như là nhà thiết kế. . . . . Đúng rồi, thiết kế đồ chơi. Chính tai Mỹ Ni nghe giáo sư Ninh nói với chủ nhiệm Phương thế mà. Nghề nghiệp này rất sáng tạo, chắc anh ấy cảm thấy hứng thú."
Trịnh Đinh Đinh đang uống nước, nghe được lời đó ngụm nước bị nghẹn lại trong cổ họng.
Giờ nghỉ trưa thứ hai, chị Trương sốt ruột đến hỏi thăm hôm chủ nhật vừa rồi Từ Vận đi xem phim giáo sư Ninh có vui vẻ hay không.
Từ Vận vừa chỉnh sửa lại tài liệu, vừa cười cười trả lời qua loa: "Bọn em không đi xem phim!"
"Không phải đã hẹn rồi sao?" Chị Trương nghi ngờ hỏi, "Sao lại không đi nữa chứ?"
"Tối thứ sau, anh ấy gửi cho em một tin nhắn kỳ quái. Hỏi tên đầy đủ của công ty, em trả lời." Từ Vận dừng lại một chút rồi nói tiếp, "Sau đó, thái độ của anh ấy lập tức thay đổi độ, nói rằng em với anh ấy không hợp nhau, không cần gặp lại."
"Không thể nào? Không phải hôm trước nói chuyện còn vui vẻ sao? Chẳng lẽ cậu ấy không thích nghề nghiệp của em?"
"Không phải, anh ấy đã biết em làm thiết kế đồ chơi rồi. Chỉ là em không nói rõ tên công ty với anh ấy thôi." Đôi mắt Từ Vận ửng đỏ, giọng nói rõ ràng không cam lòng, "Em nhận được tin nhắn thì cực kỳ bối rối, gọi điện thoại lại cho anh ấy thì thái độ trong điện thoại của anh ấy rất lạnh lùng. Anh ấy chỉ nói là đã cẩn thận suy nghĩ hai ngày liền, cảm thấy bọn em không hợp nhau, không nên tiếp tục lãng phí thời gian. . . . . Em không hiểu là rốt cuộc em làm sai chuyện gì mà sao thái độ của anh ấy lại thay đổi như vậy. Chẳng lẽ anh ấy ghét bỏ công ty chúng ta không có danh tiếng gì, không có tiền đồ, không xứng với anh ấy sao?"
"Haiz, được rồi được rồi. Chuyện này cũng không giải thích được. Đàn ông mà thích đùa giỡn với tình cảm của phụ nữ thì không đáng để lưu luyến đâu." Chị Trương an ủi Từ Vận, nhỏ giọng nói, "Hơn nữa, nghề nghiệp của cậu ta cũng không tốt cho lắm. Suốt ngày nhìn ngực của bệnh nhân nữ, không nghiêm chỉnh. Sau này nhất định sẽ xảy ra chuyện!"
. . . . . .
Vừa chập chờn ngủ chưa vừa nghe hai người nói chuyện, Trịnh Đinh Đinh cũng cảm thấy khó có thể tưởng tượng nổi. Sao giáo sư Ninh lại thay đổi thái độ nhanh như thế chứ?
Buổi tối, Trịnh Đinh Đinh online QQ, thì Ninh Vi Tuyền lại chủ động vào nick cô nói chuyện phiếm.
Tuyền Tuyền không phải toàn toàn: Đúng rồi, thân ái, mình thật sự rất tò mò bạn làm nghề gì vậy?
Trịnh Đinh Đinh chần chừ một chút rồi gõ lại: Mình làm thiết kế đồ chơi.
Tuyền Tuyền không phải toàn toàn: Thật sao? Thảo nào trong shop của bạn bán nhiều đồ thú vị như thế. À, cái đó, làm nhà thiết kế đồ chơi tiền lương có cao không?
Nước chảy đinh đinh: Mình chỉ nhập ít hàng. Hơn nữa, ở công ty nhỏ công việc cũng không đòi hỏi quá nhiều, cho nên tiền lương không cao.
Tuyền Tuyền không phải toàn toàn: A, là như vậy sao? Cho mình mạo muội hỏi một chút, bạn đang làm ở đâu thế?
Trịnh Đinh Đinh suy nghĩ một chút rồi nói thẳng.
Ninh Vi Tuyền thấy câu trả lời trên màn hình, xoay người nhìn về Ninh Vi Cẩn đang nằm trên ghế salon đọc sách, nói: "Cô ấy làm thiết kế đồ chơi, làm ở công ty Nhã Thú ở phía Tây thành phố."
Ninh Vi Cẩn bình tĩnh giở một trang sách, mí mắt cũng không buồn nhướng lên.
"Đúng rồi, sao anh không tự mình đi hỏi mà bắt em phải đi dò xét là sao?" Ninh Vi Tuyền vừa gõ bàn phím, tức giận nói.
"Anh đâu bảo em hỏi, là em tự mình nhiều chuyện đó chứ?" Ninh Vi Cẩn khép sách lại, đứng dậy đi lên lầu. Tiểu Mật đang nằm ở chân cầu thang lim dim vội mở mắt, "Meo" một tiếng dán sát vào bắp chân của Ninh Vi Cẩn.
Ninh Vi Cẩn cúi đầu, lạnh lẽo nhìn về phía Tiểu Mật. Giơ chân kia lên, vô tinh giẫm lên đuôi Tiểu Mật. Tiểu Mật đau đớn, ủy khuất buông lỏng móng vuốt ra, Ninh Vi Cẩn cũng không thèm quay đầu lại mà đi lên.
Ninh Vi Tuyền lầm bầm: "Rõ ràng là muốn biết còn làm như đến tháng vậy."
Vừa rồi, Ninh Vi Tuyền lượn lờ trong shop online Manh Manh đát của Trịnh Đinh Đinh, lẩm bẩm: "Không biết Trịnh Đinh Đinh làm gì nhỉ? Đồ của cô ấy cũng khá sáng tạo đó chứ, rốt cuộc làm gì nha?..."
Bên tai thình lình vang lên âm thanh —
"Nếu muốn biết thì em hỏi là được mà!"
Ninh Vi Tuyền quay đầu, nhìn thấy Ninh Vi Cẩn mang bộ dạng "Dù ai nói ngược nói xuôi thì ta vẫn vững như kiềng ba chân" vẫn thản nhiên đọc sách. Cũng hiểu được hàm ý trong câu nói của anh trai, cô lập tức mở QQ hỏi Trịnh Đinh Đinh. Hơn nữa, còn hỏi rất cặn kẽ. Đợi đến khi xong xuôi cô mới ý thức được: Tại sao khi theo đuổi con gái mình lại là người làm hộ anh trai còn anh ấy chỉ cần đưng chỉ huy nha?