Convert: ???? Vespertine ????
Edit: Yu
Beta: Sam
Mùa thu đã đến, những đám mây đen bao phủ trên không, rõ ràng mới hai ba giờ, nhưng trời như muốn tối sạm đi.
Quán ăn ở chợ đêm Tây Môn đã mở cửa, mùi thơm đồ ăn lượn lờ khắp nơi, hấp dẫn rất nhiều học sinh tan trường.
Trong khoảng thời gian ngắn, từng dòng người qua lại càng thêm xô bồ.
"Ông chủ, cho cháu hai túi hạt dẻ rang đường."
Đến quán nhỏ, Bùi Yên đi tới, đứng đối diện trước một người đàn ông trung niên, nhẹ giọng nói.
"Có thể giúp cháu gói kỹ được không? Cháu muốn mang đi."
"Được chứ!"
Cô gái nhỏ ngọt ngào lớn lên lại xinh đẹp, ông chủ sảng khoái đáp ứng, hạt dẻ cũng cho nhiều thêm mấy viên.
Mùi thơm trong túi bay ra, Bùi Yên cầm lên ngửi một chút, bước đi cũng trở nên thong thả.
Trong khoảng thời gian này Lâm Dịch Phong rất bận, thường thường vào buổi tối sau khi ôm Bùi Yên ngủ, anh sẽ đến thư phòng họp video hội nghị.
Ban ngày Lâm Dịch Phong ở công ty, công việc nhiều không đếm xuể còn muốn tới trường tìm cô.
Đau lòng cho bạn trai, Bùi Yên liền nhịn không được thừa dịp chiều nay không có tiết học, lén đi tới công ty thăm anh.
Nghĩ đến Lâm Dịch Phong khi nhìn thấy cô sẽ có phản ứng gì, hàng lông mày lá liễu đến ánh mắt của cô không giấu được ý cười.
Nhưng mà.....!
Đứng ở cổng trường nửa ngày cũng chưa bắt được một chiếc taxi nào.
Bùi Yên đứng ở ven đường, hai bàn tay nhỏ cảm nhận được sự lạnh lẽo, đưa tay lên miệng hà hơi một cái, nhón chân nhìn xung quanh.
Đợi đến khi chỉ có đám đông bận rộn cùng nhau lên xe buýt.
Cô bất đắc dĩ thở dài, thật là một ngày không may mà.
Không bao lâu, bên tai đột nhiên vang lên hai tiếng còi xe.
Bùi Yên theo bản năng nhìn lại, chiếc xe màu bạc ngừng ở cách đó không xa chậm rãi hạ cửa sổ xe xuống.
"Đi đâu vậy?" Vệ Diễn nhìn Bùi Yên, khóe miệng cong lên cười nhu hòa.
"Đi gặp Dịch Phong sao?"
Anh về lấy tài liệu bị làm rơi ở ký túc xá, không nghĩ tới trên đường về công ty vô tình nhìn thấy bóng dáng cô.
Trong lòng xao động, chưa kịp nghĩ nhiều đã đi qua chỗ cô gái nhỏ kia.
Sau khi Bùi Yên xác định người đàn ông nói chuyện với mình, cô cười nhạt gật đầu.
"Lên xe, anh đưa em đi."
"Không cần, tôi có thể đi taxi."
Không nên làm phiền, hơn nữa lần trước vì anh ta mà bạn trai đổi tính.
Bùi Yên lễ phép lắc đầu từ chối.
"Anh cũng đi tới công ty, vả lại taxi từ trường học đến đó cũng không nhiều lắm."
Nhìn cô có vẻ do dự, trong lòng Vệ Diễn dâng lên một làn sóng ghen tị.
Là sợ Lâm Dịch Phong ghen sao?
Anh ta có ý tốt khuyên nhủ.
"Đến đó anh ngừng ở trạm xe, em có thể tự mình đi đến công ty, mau lên xe đi, nơi này không cho dừng lâu đâu."
Người ta vì cô mà suy nghĩ như vậy, Bùi Yên hơi bối rối, trên mặt vài phần ngượng ngùng, đành phải mở cửa bước lên.
Vừa lên xe, chiếc Audi bạc màu gào thét chạy thật nhanh.
Hai người trầm mặc, trong xe yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy Bùi Yên đang cố nén hơi thở mình lại.
Vệ Diễn nhận ra cô nhóc xấu hổ, tay phải xoay tròn cái nút mở loa phát thanh, giai điệu du dương phát ra từ tốn.
Anh ngửi được hương thơm đồ ăn, quay đầu nhìn thấy túi trong tay cô, giơ tay lên chỉ:
"Trong tay em đang cầm là hạt dẻ sao?"
"Dạ".
Bùi Yên gật gật đầu.
Cái này Lâm Dịch Phong thích ăn, lúc đi ngang qua Tây Môn thuận tiện mua hai túi cho anh.
"Anh còn chưa ăn cơm trưa, nghe mọi người nói hạt dẻ ở Tây Môn rất nổi tiếng, có thể cho anh nếm thử không?"
Bùi Yên kinh ngạc ngước mắt, Vệ Diễn đang nhìn đăm đăm hạt dẻ trong tay cô, dáng vẻ tìm tòi nghiên cứu rất muốn ăn.
Cô nín thở, ngay sau đó nghĩ đến người ta cất công đưa mình tới trạm xe, cho anh ta coi như là "Phí vất vả" đi.
Vì thế, cô đặt một túi trên xe anh ta, nhiệt tình dặn dò:
"Nên ăn khi còn nóng là ngon nhất."
Không để ý tới đáy mắt Vệ Diễn chợt lóe lên ý cười.
Trong xe lại lần nữa trầm mặc.
"Em xem bộ phim điện ảnh 《Tên của em》chiếu gần đây chưa?"
Trong không gian chật hẹp, giọng nói trầm thấp của Vệ Diễn vang lên.
Bùi Yên gật đầu, "Xem rồi."
Cô và Lâm Dịch Phong đi xem cùng nhau, nội dung chính của bộ phim là nam nữ chính ở trong mơ trao đổi thân thể, sau khi tỉnh lại nam chính không nhớ rõ tên của nữ chính, sau này cậu ấy dựa vào ký ức mơ hồ không ngừng tìm kiếm.
Người xung quanh đều cho rằng nam chính đang nằm mơ, nhưng cậu ấy lại bám riết không bỏ, cuối cùng hồi tưởng về quá khứ, nam chính tìm được nữ chính mà anh mơ ước tha thiết nhất.
Lúc ấy ở rạp chiếu, Bùi Yên phim khóc rối tinh rối mù, còn Lâm Dịch Phong ôm lấy cô, môi dán ở bên tai chê cười cô nhóc mít ướt.
"Nếu ở ngoài đời có chuyện như vậy xảy ra thì làm sao?"
Vệ Diễn nhìn chằm chằm phía trước, thanh âm có chút mờ mịt, giống như bị gió thổi bay.
"Nếu trong đầu em xuất hiện một người mà em không hề quen biết, cùng cô ấy nắm tay đi dạo phố, dáng vẻ cô ấy làm nũng, nhảy múa dưới pháo hoa, thậm chí xuất hiện ở một số đoạn ngắn trong giấc mơ của mình."
"Nếu là em, em sẽ đi tìm cô ấy không?"
Không chỉ như thế, khoảnh khắc Bùi Yên lên xe, bỗng chốc có một thứ gì đó nặng nề đè lên tâm can Vệ Diễn.
Như thể vô số lần ở quá khứ, cô cũng từng cười đùa, từng chạy về phía anh ta, khi lên xe sẽ mỉm cười ngọt ngào với anh ta.
Hơi thở của người bên cạnh rối loạn, trước giờ không quen có sự xuất hiện của cô.
Bùi Yên mẫn cảm nhận thấy giọng nói Vệ Diễn có chút khàn khàn mang theo áp lực, cô liếc mắt nhìn anh ta một cái, không rõ lý do nói:
"Có lẽ là đêm dài lắm mộng dẫn đến suy nghĩ linh tinh."
"Có thể là trước đây là anh còn có một chút nào đó tiếc nuối muốn thông qua giấc mơ để hoàn thành, cuối cùng bởi vì giấc mơ cứ lặp lại nên ảnh hưởng tới hiện tại chăng?"
Bùi Yên nghiêm túc phân tích.
Tay Vệ Diễn đặt trên vô-lăng, ngón tay nhẹ nhàng gõ vài tiếng.
Đôi mắt anh ta thâm thúy, lẩm bẩm một câu:
"Có phải sự thật hay không, nghiệm chứng một chút sẽ biết."
Thanh âm mơ mơ hồ hồ truyền tới tai Bùi Yên, cô không nghe rõ.
Đang cân nhắc có nên hỏi lại anh ta không, Vệ Diễn đã quay xe ngay chỗ đèn đỏ.
"Cùng anh đi tới một nơi được không?"
Tác giả có lời muốn nói: Mặt sau còn có một chương
Yu: Xin chào, rất vui được làm quen với mọi người.
Mình là editor mới.
Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ.????
(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄).