Convert: ???????????????????????????????????????????? ????
Edit: Cua
Bùi Yên giật thót tim, lập tức đẩy người đàn ông đang ôm mình, quay đầu nhìn lại.
Đứng cách đó không xa chính là một người con trai cao to, cường tráng, vẻ mặt sững sờ ngây ngốc nhìn hai người.
Còn có một người con trai khác vẻ mặt không khác gì, cũng khiếp sợ mà trừng lớn hai mắt, hai tay nhất thời buông lỏng, quả bóng rổ lập tức rơi xuống mặt đất.
Vẫn là Triệu Nam phản ứng nhanh nhạy, anh ta nhìn chằm chằm Lâm Dịch Phong đứng sát bên cô gái nhỏ, ánh mắt đầy vẻ ái muội:
"Phong ca, anh rất là nhanh tay đó nha."
"Mới mấy ngày mà đã đem em gái nhỏ xinh đẹp khóa dưới chiếm lấy cho riêng mình rồi."
Những người khác cũng đứng im lặng mà quan sát đánh giá hai người, ánh mắt liếc thấy Lâm Dịch Phong đang lôi kéo bàn tay của cô gái nhỏ, trong lòng đều thầm nghĩ như thế này có gì mà không rõ, bắt đầu mở lời cười đùa trêu ghẹo:
"Thật là không dễ dàng đó nha, ngay cả một đóa hoa lạnh lùng cấm dục nổi danh như thế vậy mà giờ đây đã bị sa ngã xuống thành thần dân rồi!"
"Đúng vậy, chắc chắn tất cả các nữ sinh trong trường đều thương tâm đến chết đó!"
.....!
Triệu Nam vừa nói vừa đem ánh mắt muốn hóng chuyện liếc về phía người đứng bên cạnh anh ta.
Bùi Yên thấy bọn họ như thế thì cảm thấy ngượng vô cùng, chỉ lễ phép mỉm cười, lặng lẽ thu nhỏ lại cảm giác tồn tại của bản thân.
Mà trong nhóm người lúc này, Vệ Diễn cô đơn đứng một mình, ánh mắt lại không hề chớp, vẻ mặt vô cùng hoảng hốt.
Anh ta nhìn người con gái có khuôn mặt tinh xảo diễm lệ khiến người khác không thể rời mắt được đứng đối diện mình, trong lòng lại ẩn chứa một chút sự ngượng ngùng.
Cũng không rõ là cảm giác gì nữa...!
Ngây người một lúc, lại nghe thấy người đàn ông đứng cạnh cô gái nhỏ cất lên giọng nói: "Các người rảnh thật đấy nhỉ?"
Lâm Dịch Phong cũng lười quan tâm đến phản ứng của bọn họ, anh biết cô gái nhỏ của anh da mặt mỏng, dễ ngại ngùng nên cũng muốn giới thiệu cô với mọi người một cách chính thức mà lịch sự.
Hơn nữa Vệ Diễn lại xuất hiện ở đây, trong lòng Lâm Dịch Phong tràn đầy cảnh giác.
Anh nắm chặt bàn tay nhỏ của Bùi Yên, ngẩng đầu nhìn mấy người còn đứng ở kia, ánh mắt nhàn nhạt, nói:
"Còn không mau đi đánh bóng rổ?"
Mấy người con trai cao lớn cảm thấy được đây chính là bị người ta ghét bỏ đó nha!!!
Tuy rằng họ tưởng Lâm Dịch Phong giới thiệu cô gái nhỏ, nhưng cũng không đủ can đảm ở trên đầu hổ mà rút từng sợi lông, chỉ hi hi ha ha cười đùa vài tiếng rồi chuẩn bị đi đến sân bóng.
Đến khi chuẩn bị rời đi, Bùi Yên cảm thấy ánh mắt của Vệ Diễn đặt trên người mình, cô gật đầu cười nhạt trả lời:
"Không có việc gì."
Ánh mắt Vệ Diễn vừa sáng lên lại tối dần, như sự thay đổi thất thường của mùa hạ lúc nắng lúc mưa, khóe miệng cười dần có chút miễn cưỡng: "Vậy là tốt rồi,"
Vệ Diễn xoay người rời đi, trong khoảnh khắc đó nụ cười trên mặt như hoàn toàn đông cứng.
Trong lòng lại nổi lên từng trận hư không, nhưng trong lòng lại gợn lên một chút dư vị, theo đó mà lan ra ngoài.
( hư không: hoàn toàn không có thật, không có gì cả)
Bọn họ đã ở bên nhau sao? Nhanh như vậy...!
Đúng vậy, họ là một đôi tình nhân lưỡng tình tương duyệt, chính vì như thế mới thật nhanh chóng tiến đến bên nhau..
(lưỡng tình tương duyệt: kiểu đại loại là hai người đều có tình cảm với nhau, chính là mối tình song phương)
Nhưng mà chuyện này có liên quan gì đến bản thân đâu nhỉ?
Khóe môi Vệ Diễn gợi lên nụ cười nhàn nhạt mang chút gì đó khổ sở, một tay anh ta che trước ngực mình.
Nơi đó dường như có cái gì đang đập rất nhanh, rất mạnh, tựa như nhảy lên, còn có một sự chua xót không thể nói thành lời đang dần xâm nhập và chiếm lấy bản thân anh ta.
Không, bọn họ ở bên nhau, cớ sao anh ta lại cảm thấy đau đớn khổ sở?
Giống như anh ta có được một vật, đang yên lặng ở bên bỗng dưng không một tiếng động mà rời bỏ đi."Dịch Phong?"
Bùi Yên bỗng dưng cảm nhận được tay của cô bị người đàn ông bên cạnh nắm chặt, thậm chí cảm nhận được sự nhàn nhạt đau khổ.
Cô gái nhỏ ngước mắt nghi hoặc nhìn, lại thấy Lâm Dịch Phong nhíu chặt mày nhìn chằm chằm bản thân, đôi mắt thâm trầm nhìn cô, Bùi Yên không hiểu cất lời hỏi:
"Dịch Phong, anh làm sao vậy?"
Lâm Dịch Phong gắt gao quan sát biểu tình trên mặt cô gái nhỏ, một chút ít đều không bỏ qua.
Anh không thể cách nào tưởng tượng được khi Vệ Diễn cất tiếng gọi hai chữ "Bùi Yên", trong lòng không tự chủ được mà có một chút run rẩy.
Thật giống như bản thân anh đang có một giấc mộng thật đẹp, nhưng lập tức đã bị đánh tan, chỉ có sự lạnh lẽo và hiện thực tàn khốc đang nhắc nhở rằng:
Cô gái nhỏ của anh đời trước không thuộc về anh!!!
Đời này cũng có thể tự dưng cô sẽ lại biến mất, xem lại đi, ngay cả Vệ Diễn lặng im không cần ai nhắc nhở, giới thiệu cũng biết cô gái nhỏ của anh là ai!!
Đây chính là không thể nào ngăn cản hay thay đổi vận mệnh sao?
Đáy lòng Lâm Dịch Phong dâng lên một trận khủng hoảng, anh cúi người ôm chặt Bùi Yên, đối thẳng mặt với cô gái nhỏ, thanh âm nghe theo chút hoảng loạn:
"Bảo bối, nói cho anh, sao em quen biết anh ta?"
"Anh nói ai cơ ạ?".
Bùi Yên nghe không hiểu, những sợi lông mi dài cũng cảm thấy khó hiểu mà rung động vài cái, phải mất một hồi cô mới phản ứng lại, thử hỏi:
"Người anh hỏi là Vệ Diễn sao?"
Lâm Dịch Phong nghe tên anh ta phát ra từ miệng nhỏ của cô gái, trong lòng một trận không kiểm soát được, đau âm ỉ..
Anh lại nhớ tới bộ dáng của cô khi đời trước gọi là "A Diễn".
Thanh âm ôn nhu lại dung túng, cô gái nhỏ của anh đời trước đều đem sự ấm áp, sủng ái vô bờ trao cho người kia.
Mà lại không hề cho bản thân anh một nụ cười nào.
Hốc mắt Lâm Dịch Phong đỏ ứng lên, anh ôm càng chặt Bùi Yên, mở miệng phát ra tiếng cũng cảm thấy khó khăn:
"Ừ, chính là anh ta!"
Khuôn mặt Bùi Yên bị tay người đàn ông cầm nắm, bên hông còn có một bàn tay to áp vào, cả người không tự giác liền tiến sát vào lòng anh.
Cô gái gắt gao túm chặt lấy áo sơ mi của người đàn ông để chống đỡ trọng lượng bản thân, không rõ nguyên do nhưng cũng mở miệng giải thích:
"Ngày đó từ sân bóng trở về..."
Nói chuyện xong, Bùi Yên cảm thấy có rất nhiều người đang lặng lẽ đánh giá bọn họ, có vài người che miệng nói khe khẽ nho nhỏ, có người thậm chí còn lấy điện thoại ra chụp ảnh.
Bùi Yên cảm thấy lo sợ, bèn đáng thương mà nhìn người đàn ông: "Dịch Phong, đừng ở chỗ này mà..
a...."
Lời còn chưa dứt, Lâm Dịch Phong đã ôm cô gái nhỏ lên.
Bùi Yên sợ tới mức khẽ kêu một tiếng, tay nhỏ gắt gao bám vào cổ người đàn ông, đầu chôn thật sâu vào hõm cổ.
Lâm Dịch Phong làm lơ không quan tâm những ánh mắt của người khác, ôm cô gái nhỏ trong lồng ngực, nhanh chóng đi đến khu dạy học ở hướng tây sân trường.
Lâm Dịch Phong trực tiếp bước lên tầng năm, liếc đến chỗ quen thuộc ở phía sau cửa, lập tức xuyên qua hành lang mà đi đến.
Anh đẩy cánh cửa ra sau, đem cô gái nhỏ đặt ở trên bàn, hai tay tách đủi nhỏ của cô để xen hai chân vào, tay chống ở hai bên.
Lâm Dịch Phong cúi đầu nhìn Bùi Yên, đôi mắt đỏ ửng đậm đến mức không thể xoa dịu được:
"Ngoan nào, nói cho ông xã biết, làm sao em có thể nhận ra được là anh ta?"
.