Tình bạn của tôi cứ thế trôi đi, chúng tôi đi đâu, làm gì cũng có nhau, rất thân. Vui chơi, tâm sự, buồn tủi đều chia sẻ cho nhau. Có lúc giận hờn vu vơ rồi lại làm lành. Càng ngày tôi nghĩ sẽ như vậy mãi mãi không rời xa. Nhưng nó đã khác khi tôi vào lớp . Tôi đã xác định trước là lên lớp tôi sẽ chia lớp là san đều nên tỉ lệ học chung rất thấp. Tuy nhiên còn đau lòng gấp vạn khi tôi phải sang lớp A và bạn nữa. Không phải là chia lớp chỉ có người sang mà thôi. Tại sao lại là tôi mà không phải người khác? Tại sao?
Lúc nghe được tin tôi nhìn đâu cũng thấy mưa, cũng thấy nhoè và thấy thế giới này đang buồn bã, run rấy khóc. Hôm đó trời không mưa nhưng lòng tôi thấy xám xịt. Tôi muốn nó mưa. Mưa để trôi đi mãi mãi, chút nắng, chút nóng cũng không có,giống như muốn xoá bỏ mọi thứ. Những lúc như vậy nếu là mưa thì tôi rất vui, vui vì tôi đã trút được mọi thứ.
Khi đó tôi thực sự rất buồn, rất đau, đau đến mức đêm nào cũng khóc đêm nào cũng gặp ác mộng mà các cậu khong biết. Suốt những quãng thời gian đó tôi như trầm cảm, không nói chuyện với bất kì ai, mọi thứ hoàn toàn mới lạ đối với tôi, tôi hận thế giới này, tôi hận tại sao tôi lại sinh ra.Và cũng giận các cậu mà không có lí do.
Các cậu cũng đừng trách tại sao tớ lại không nói cho các cậu vì trước đây chuyện gì tớ cũng nói cho các cậu biết, chuyện này tớ chưa thể chấp nhận được chưa thể đối mặt được thì làm sao có thể chấp nhận được,làm sao tớ có thể nói ra được đây khi mà ngay chính bản thân tớ còn thấy sợ còn bị ám ảnh.