Tình Anh Như Nắng Ấm

chương 67: 67: dập dù với sóng biển

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Nhất định phải cầu hôn, dù cho cô ấy có cần hay không cũng phải làm cho thật hoành tráng, bởi thanh xuân người con gái ngắn lắm, phải thật trân trọng từng giấy từng phút trong thanh xuân của cô ấy.

Đó là những gì Phàm Dương nói cho Trịnh Kiệt Luân và Lục Tiến.

Có một nơi ở Thành An được lưu truyền là nàng thơ cõi mộng, Phàm Dương hay Trịnh Kiệt Luân, kể cả Lục Tiến đều chưa từng đi đến đó.

Bọn họ quyết định sẽ đưa cô gái của mình đến nơi xinh đẹp nhất của Thành An, đi đến vùng biển phía nam, đảo Hải Vọng.

Du thuyền rời bến cảnh lúc tám giờ, chỉ có sáu người bọn họ lại đi bằng một chiếc du thuyền lớn có sức chứa cả trăm hành khách, du thuyền có sáu người cùng đoàn thủy thủ khoảng ba mươi người, đoạn đường đến đảo Hải Vọng phải lênh đênh trên biển suốt năm ngày, lựa chọn du thuyền lớn đảm bảo an toàn tuyệt đối, các cô nàng bé bỏng của các anh cũng sẽ không bị say sóng, không gian thuyền rộng rãi cũng sẽ không bị quá nhàm chán hay gò bó.

Bữa ăn chiều đầu tiên trên du thuyền, Lâm Ninh đã cảm thấy bất ổn.

Một bàn tròn đồ ăn chỉ toàn là hải sản, đây đều là hải sản tươi sống mà thủy thủ trên tàu đánh bắt.

Bàn ăn chiều cùng rượu đỏ, ngồi trên thuyền ngắm bầu trời chiều đỏ rực như lòng đỏ trứng gà phía chân trời, bàn ăn ngon bày biện trước mắt, bạn bè tụ họp, còn gì có thể vui hơn nữa.

Thế nhưng mà!

Lâm Ninh dần dần hoá đá bởi người đàn ông ngồi bên cạnh mình, anh xã to bự bên cạnh đang rất hưởng thụ đồ ăn, vấn đề là...

Đầu bếp vừa bưng lên một đĩa to hàu sữa hấp thơm lừng, từng con hàu sữa đều béo ú trắng phao, món hàu hấp sữa mập múp thật ngon, thế nhưng Lục Tiến và Trịnh Kiệt Luân lại chẳng động đến, hoàn toàn nhường cho Phàm Dương chén sạch.

Phàm Dương một mình ăn cả đĩa hàu sữa, anh tập trung ăn, thưởng thức bằng toàn bộ tinh thần ăn uống.

Trịnh Kiệt Luân và Lục Tiến hoàn toàn không động đến, Tinh Lạc và Doãn Linh ban đầu cũng không để ý, thế nhưng Phàm Dương cứ gấp hết chú hàu béo này đến cô hàu mập kia thưởng thức, còn không ngừng cảm thán rằng món ăn vừa tươi vừa ngon.

Phàm Dương ăn hết một đĩa hàu, gọi thêm một đĩa hàu hấp mới, đĩa thứ hai mang lên liền tập trung thưởng thức.

Phàm Dương bào mòn đến khi đĩa hàu chỉ còn mấy con béo mập nằm lại, ăn gần xong hai đĩa thức ăn mới sực nhớ ra, anh ngẩn mặt nhìn Trịnh Kiệt Luân và Lục Tiến.

"Không ăn à?"

Phàm Dương nhìn sang Doãn Linh và Tinh Lạc, sau đó là bà nhỏ bé bỏng bên cạnh, anh tiện tay gắp một bé hàu sữa mập ú u bỏ vào bát của Lâm Ninh.

"Em ăn đi chứ, món ăn ở đây tươi lắm."

Nhìn đến Doãn Linh và Tinh Lạc ngồi bên cạnh Lục Tiến và Trịnh Kiệt Luân, Phàm Dương mới nhận ra những người này từ nãy đến giờ chỉ nhìn anh ăn.

Anh có phải người đang làm mukbang đồ ăn đâu chứ, bọn họ cứ ngớ ra nhìn anh ăn mà chẳng thèm động đũa, anh không có phải food reviewer a.

"Cô Doãn và cô Tinh cũng mau ăn đi, chuyện gì mà mọi người cứ ngồi im thế?"

Bọn họ cứ ngồi nhìn ăn từ nãy giờ nha, bàn cơm mà lại chỉ có mình anh hưởng thụ.

Trịnh Kiệt Luân nhìn đĩa hàu còn vài con nằm lại, khoé môi co co giật giật muốn cười, anh gật gù cầm đũa lên, lia sang món mực nướng ăn.

Sinh lực của Trịnh Kiệt Luân đã đủ tốt rồi nha, tiểu Tinh Lạc đang ở giai đoạn thai kỳ đầu tiên, anh không dám làm bừa, ăn loại thức ăn hỗ trợ tinh lực như vậy, Trịnh Kiệt Luân thật không dám.

Lục Tiến cũng từ chối nhìn đĩa hàu sữa mập ú kia, cầm đũa ăn món khác, ánh mắt vô cùng kì thị đĩa hàu hấp.

Anh chỉ mới được ôm ấp, hôn hấp bà Doãn một tí thôi cũng đã đủ nghẹn chết anh rồi, ăn cái thứ hỗ trợ tinh lực đó, anh sẽ bị nghẹn mà lăn đùng ra chết thật đấy, cho nên Lục Tiến cũng từ chối.

Món hàu xin phép nhường cho người đàn ông kia.

Doãn Linh ngồi bên kia của Lâm Ninh, nhìn bà Ninh đang ngồi im như tượng, sắc mặt bà Ninh đơ ra hết rồi.

Ấy da, Doãn Linh phải chọc một chút.

Doãn Linh nghiêng người, tay che miệng, thì thầm nói nhỏ vào tai Lâm Ninh.

"Không biết ông Phàm nhà cậu có biết rằng thịt hàu rất tốt cho sinh lực đàn ông không nha."

Doãn Linh còn hề hề cười.

"Chết chết, tối nay bà Ninh dập dù với sóng biển."

Lâm Ninh đưa ánh mắt đỡ đẫn nhìn sang Doãn Linh, nghĩ đến cảnh tượng "Dập dù với sóng biển" trong lời nói của Doãn Linh, cần số trần trụi hiển thị trong đầu cùng một loạt hình ảnh không ngay thẳng, hai gò má lập tức xì xèo đỏ bừng, đẩy gương mặt Doãn Linh ra xa, thẹn quá hoá giận kêu lên.

"Cậu thôi đi, im miệng im miệng!"

Doãn Linh phá lên cười nham nhở.

"Hớ hớ hớ, í ơi í ơi, dập dù với sóng biển."

Tiếng cười thu hút chú ý của Phàm Dương, anh còn đang nhai trong miệng một con hàu mập mạp, nhìn thấy Doãn Linh thì thầm gì đó vào tai bà nhỏ bé bỏng của anh, bà nhỏ nghe xong thì xấu hổ vô cùng, còn Doãn Linh lại rất vui vẻ.

Nuốt xuống đồ ăn, Phàm Dương nâng ly rượu đỏ uống một ngụm, đặt ly rượu đỏ xuống, anh nhìn Doãn Linh dò hỏi.

"Chuyện gì thế?"

Doãn Linh nhìn dáng vẻ xấu hổ đến chín mặt của Lâm Ninh, thậm chí cô còn nhìn thấy khói lửa đang nổ bùm bùm trên đỉnh đầu bà Ninh, Doãn Linh cũng không giấu giếm gì nói toẹc ra.

"Tôi đang chọc bà Ninh đó mà, hỏi cậu ấy là anh có biết thịt hàu rất tốt cho sinh lực đàn ông không, anh ăn như thế tối nay có người không được ngủ rồi."

Phàm Dương hạ mắt nhìn bà nhỏ xấu hổ cúi gầm mặt xuống, khói xì xèo bốc trên đỉnh đầu, anh nhàn nhã gật gật đầu, bằng một thái độ rất thản nhiên đối đáp lại với Doãn Linh.

"Dù sao cô ấy cũng quen thức đêm rồi."

Câu nói của Phàm Dương chặt đứt tiếng cười của Doãn Linh, cô đang hớ hớ cười liền nín lại, ngu ngốc chớp chớp mắt.

"Hả?"

Lâm Ninh đang xì xèo khói cũng ngẩn mặt há hốc, nhìn qua anh xã to bự với gương mặt đỏ bừng, Phàm Dương lại chẳng kiên dè nhếch miệng cười cười đầy nham hiểm.

"Cô ấy giống như gấu mèo ấy, làm việc ban đêm ngủ ban ngày."

Ban đêm làm việc gì thì bá quan văn võ ở đây đều hiểu rõ, mặt Lâm Ninh đỏ bừng giống như một núi lửa phung trào.

Bùm!

Phàm Dương nói xong cầm tờ khăn giấy lau miệng, nhanh chóng đứng bật dậy chạy vèo đi.

"Phàm Dương anh!"

Lâm Ninh nổi đoá phun trào lửa giận, thẹn quá hoá giận đứng bật dậy vung lên nấm đấm đuổi theo Phàm Dương.

Hai người kẻ đuổi người chạy, âm thanh la hét in ỏi của Lâm Ninh hoà cùng tiếng cười rom rả của Phàm Dương, nhộn nhịp ở phía trước, bàn ăn còn lại bốn người, Tinh Lạc từ đầu buổi chỉ ôm cốc sữa, miệng ngậm ống hút uống sữa, cô cứ gặm chiếc ống hút mãi, nhâm nhi cốc sữa mãi không hết.

Trịnh Kiệt Luân liền cầm lấy cốc sữa trên tay cô để qua một bên.

"Này cô nhỏ, em lớn rồi không phải con nít nữa mà ăn ống hút nha."

Trịnh Kiệt Luân đã cắt sẵn đĩa thịt, anh sắn vào một mẩu thịt nhỏ đưa lên miệng Tinh Lạc.

"Nào há miệng."

Tinh Lạc chép chép cái miệng còn vị sữa, nuốt hết vị sữa trong miệng liền há miệng ăn miếng thịt.

Tinh Lạc cầm vội lên chiếc thìa khác, cố ý sắn vào mẩu thịt to hơn đưa lên miệng ăn, vì trong miệng còn mẩu thịt, cô chỉ có thể ậm ự ám chỉ.

"Anh...!Ăn."

Bởi vì đã hứa rằng cô sẽ không mập một mình.

Trịnh Kiệt Luân phì cười, ánh mắt đắm chìm ngắm nhìn cái miệng nhỏ chúm chím đang nhai đồ ăn, anh ngoan ngoam tuân thủ, há miệng ăn miếng thịt cô đút.

"Ồ."

Doãn Linh nhìn màn đút đồ ăn cho nhau kia, trầm trồ hô lên, bắt đầu trêu ghẹo Tinh Lạc.

"Chà chà ưi, tình cảm quá ta ưi, phải mà hõng có em bé bỏng là tối nay chị Lạc cũng dập dù cùng sóng biển như bà Ninh rồi."

Tinh Lạc nhai chưa xong mẩu thịt, lời Doãn Linh trêu ghẹo, cô hình dung ra cảnh tưởng dập dù cùng sóng biển kia, mặt mũi liền xì xèo đỏ hoe.

Lục Tiến nhìn cái mỏ nhọn hoắc của Doãn Linh đang lia lịa trêu ghẹo người, anh xoay người nghiêng sang Doãn Linh, tay bỗng nhiên đập một cái.

Bộp.

Đập tay xuống bàn ăn, Lục Tiến nhếch nhếch miệng, đầu lông màu màu xám kiêu ngạo nhếch lên, mái tóc trắng xám phất phơ bay trong gió, nụ cười tuấn tú nhưng lại có phần ngáo ngơ vì quả tóc trắng bạc, anh nham nhở hỏi.

"Thế bà Lục đây có muốn dập dù với sóng biển không, anh đây rất sẵn lòng."

Dập dù với sóng biển hiện lên gương mặt nham nhở của anh, Doãn Linh đang hí hí sảng khoái trêu chọc người khác, nụ cười trên môi cô liền tắt điện, bàn tay giơ lên hướng gò má của anh đánh một cái.

Bép!

Doãn Linh bĩu môi, bàn tay năm ngón in lên gương mặt anh đẩy ra.

"Anh về mà nằm mơ đi ha ông Lục."

"Ứ..."

Lục Tiến kêu lên một tiếng, lao đao ủy khuất.

"Ứ chịu đâu."

Khi nào mới đến lượt anh được dập dù a, dập dù!

Dập dù đi! Anh cũng muốn được dập dù mà!

Anh sắp nghẹn chết rồi!

Còn tiếp...

Truyện Chữ Hay