Nếu bình thường Đỗ Hồng Hồng châm chọc khiêu khích như vậy, hẳn là cô đã sớm không nhịn được, nhưng hôm nay Đỗ Hồng Hồng nói vài câu, cô cũng không lên tiếng, ngược lại lại yên lặng trở về phòng.
Gần đây Giang Sắt hình như có chút thay đổi, nhưng thay đổi chỗ nào, Đỗ Hồng Hồng vì tuổi còn chưa lớn lắm, nên cũng không nói rõ ra được.
Đỗ gia sợ là không có ai chú ý tới sự thay đổi của Giang Sắt, đôi mắt Đỗ Hồng Hồng đảo vòng, chẳng lẽ là thất tình?Trong phòng, Giang Sắt bật đèn lên, từ trong túi lấy ra số tiền mình kiếm được hôm qua ra.
Vốn Giang Sắt có hai mươi đồng, hôm qua ra cửa ngồi xe mất một nửa, từ Thẩm Trang trở về thật sự đã quá muộn, may mà tàu điện ngầm của thành phố vào ngày lễ giờ mới ngừng, cô vội vàng đuổi kịp trước đó, rồi lại bỏ ra hai đồng ngồi xe trở lại Đỗ gia, vốn Giang Sắt có hai mươi đồng nay chỉ còn lại mười đồng.
Hôm qua cô kiếm được ba trăm bảy, nhưng đã chi mất một trăm để thuê phòng, nên bây giờ tổng cộng còn dư hai trăm tám.
Chút tiền này đối với cô trước kia, chỉ là chín trâu mất một sợi lông, nhưng đối với Giang Sắt hiện tại, đã là một khoản tiền lớn khó có được rồi.
Thực sự là quá nghèo!Hai mươi mấy năm trước, cô cũng không biết thế nào là tư vị nghèo khó, bây giờ có thể coi là vì chút tiền, mà lo đến bạc đầu.
Giang Sắt thở dài, cất tiền lại, kẹp vào trong sổ ghi chép đặt dưới gối, vừa mới đặt sổ về vị trí cũ thì cánh cửa đã bị Chu Huệ đẩy ra từ bên ngoài.
Cô nhẹ nhàng nhíu mày, Chu Huệ cũng không chú ý tới động tác nhỏ nhặt này của cô, chỉ nhìn đèn trong phòng đang bật.
"Ban ngày, con bật đèn làm gì? Dượng Đỗ trở về, lại sẽ mắng con đấy.
”Từ khi Chu Huệ gả cho Đỗ Xương Quần mấy năm nay, chưa từng đi làm một ngày, mười mấy năm như một, ngày ngày lo liệu việc nhà.
Những tình huống này không cần Giang Sắt hỏi thăm, trên bàn cơm hàng ngày, mẹ của Đỗ Xương Quần luôn muốn châm chọc khiêu khích vài câu.
Nói Chu Huệ mang theo của nợ đến Đỗ gia hưởng phúc, lúc nào cũng nói đến mức Chu Huệ mặt đỏ tai hồng, nhưng lại không dám phản bác bà Đỗ.
Đỗ gia rất nghiêm ngặt đối với chi phí ăn mặc của Giang Sắt, chi phí hàng tháng do bà Đỗ quản lý, nếu nước trong nhà bị dùng quá nhiều, Giang Sắt sẽ bị Đỗ Xương Quần quát mắng.
Nguyên thân Giang Sắt tuổi cũng không lớn, có lúc Chu Huệ nói cô nàng, cô nàng cũng không tránh khỏi muốn cãi lại mấy câu.
Phòng Giang Sắt ở chỉ là một không gian được ngăn cách ra, lớn chưa tới ba mét vuông, lại không có cửa sổ, ban ngày cho dù mở cửa phòng, cũng tối đen như mực.
Lúc này Chu Huệ vừa nói xong, Giang Sắt đưa tay muốn tắt đèn, Chu Huệ thấy cô như vậy, liền nói:"Trước tiên đừng vội.
"Bà nhìn ra ngoài và đóng cửa lại:"Tối qua con đã ở đâu?Bà đưa tay ra định đánh Giang Sắt"Đêm qua ở đâu? Sáng sớm hôm nay còn biết trở về?”Thân thể Giang Sắt ngửa ra sau một chút, né tránh tay của Chu Huệ, đầu ngón tay bà lướt qua vai Giang Sắt, trên mặt còn mang theo tức giận.
"Hôm qua con đã ở thư viện với các bạn cùng lớp.
" Cô lấy cái cớ Lô Bảo Bảo đưa ra lúc trước, nhìn Chu Huệ một cái, không có nói ra sự thật.
"Tối hôm qua, lúc con về đã gõ cửa, nhưng không có ai ra mở cửa, nên đã đến nhà bạn học ngủ một đêm.
"“Con có biết, buổi tối hôm qua dượng Đỗ trở về, là muốn dẫn con ra ngoài gặp một người bạn, để sắp xếp công việc cho con không?” Bà nói xong lời này, lại trừng mắt nhìn con gái một cái, "Nào biết trời tối con cũng không trở về phòng, làm cho dượng Đỗ lãng phí một phen tâm ý.
”Giang Sắt nghe xong lời này, thì cười một tiếng:"Con không có ý định bỏ học để đi làm.
"Chu Huệ Hiển không ngờ cô lại nói như vậy, trên mặt lộ ra vẻ ngoài ý muốn:"Cái gì?"Trước đó bà đã từng nói chuyện với Giang Sắt rất nhiều lần về chuyện đi làm sau khi tốt nghiệp trung học, lúc đó Giang Sắt cũng không cự tuyệt, còn mơ hồ có ý tứ tán đồng, nói muốn tiến vào giới giải trí, muốn cho người ta nhìn thấy mình trên TV, muốn cho người dân Trung Quốc cả nước biết đến mình là ai.
Mấy ngày trước, Chu Huệ và Giang Sắt cũng từng nói chuyện qua, con gái cũng không có phản ứng gì, Chu Huệ còn tưởng rằng con gái đã đồng ý ở trong lòng, nào ngờ giờ lại đột nhiên náo loạn ra một màn như vậy, Chu Huệ có chút sốt ruột"Con định làm gì? Con muốn làm gì à?”Bà ngồi lên trên giường của Giang Sắt, động tác này làm cho chiếc giường lò xo lung lay hai lần, phát ra âm thanh “cọt kẹt”.
"Thành tích của con không tốt, đọc sách chỉ là lãng phí thời gian mà thôi.
" Nói đến đây, Chu Huệ lại không nhịn được muốn đưa tay bóp con gái“Con thi đậu đại học hay không còn chưa rõ, nhưng cho dù thi đậu, thì con cũng đào đâu ra tiền học phí?”Giang Sắt đã sớm đoán được nếu mình muốn tiếp tục đi học, thì sớm muộn gì cũng sẽ đối mặt với vấn đề này"Trong kỳ nghỉ hè, con sẽ tìm một công việc để kiếm tiền.
"Trong mắt Chu Huệ lộ ra vẻ thất vọng“Tiền không phải dễ kiếm như trong tưởng tượng của con đâu, con nhìn dượng Đỗ của con đấy, suốt ngày bận rộn không ngừng, một tháng cũng không dám nghỉ ngơi, mới kiếm được ba ngàn đồng, tuổi của con còn nhỏ, làm được cái gì chứ?"Trong lời nói của bà lộ ra nỗi sợ hãi đối với xã hội bên ngoài, Giang Sắt không biết vì sao, trong lòng khẽ động, ngẩng đầu nhìn bà, liền bắt gặp thần sắc rụt rè giữa hai hàng lông mày của bà.
Cô có thể nhìn ra được, Chu Huệ lúc còn trẻ, ngũ quan rất là xinh đẹp, nếu không lúc đó Đỗ Xương Quần sẽ không kết hôn với bà, mặc dù biết bà đã ly hôn, còn mang theo một đứa con gái.
Nhưng lúc này tất cả lo toan của cuộc sống hằng ngày đã hằn lên trên gương mặt của bà, mài mòn vẻ đẹp đó.
Bà giống như một con chim bồ câu gãy cánh được Đỗ Xương Quần nuôi dưỡng, e ngại thế giới bên ngoài, Giang Sắt không khỏi nghĩ đến bản thân mình.
Nếu như không trải qua chuyện trọng sinh, lúc này cô nhất định sẽ làm theo lời người Phùng gia an bài, qua lại với người thừa kế tập đoàn Giang Hoa, rất có khả năng sẽ tiến tới việc đàm luận cưới gả, đến cuối cùng từ Phùng gia nhảy đến Triệu gia, lại bị vây khốn ở một nơi khác, thành đồ trang sức của đàn ông.
Sự khác biệt duy nhất giữa cô và Chu Huệ chính là Đỗ Xương Quần đem sự bất mãn và khinh thường của ông ta biểu lộ trong lời nói, còn chồng tương lai của cô rất có khả năng sẽ đem loại miệt thị này biểu lộ ra ngoài dưới một dạng khác mà thôi.
"Mặc kệ có như thế nào, thử qua mới biết.
"Giang Sắt vốn định nói chuyện với bà, nhưng sau khi nhìn thấy sự mất kiên nhẫn trên mặt Chu Huệ, thì tự nhiên không muốn lên tiếng nữa.
"Tùy con.
"Chu Huệ có chút thất vọng"Con không nghe lời mẹ thì thôi, chỉ là nếu con muốn đọc sách, thì trong nhà không có tiền cho con lãng phí đâu.
"Nói xong lời này, bà đứng dậy đi ra ngoài, thuận tay tắt đèn đi.
Còn ngày nữa là đến kỳ thi tuyển sinh đại học.
Thứ hai lúc đến trường, Lô Bảo Bảo chán nản nằm trên bàn học, nhìn thấy Giang Sắt thì lập tức nước mắt lưng tròng.
"Hôm đó tớ về, bị ba mẹ mắng kinh khủng luôn, điện thoại di động cũng bị tịch thu rồi.
"Cô nàng thường được xưng là “thiếu nữ nghiện thiết bị điện tử”, thậm chí lên lớp học cũng cầm điện thoại di động quét quét, khó trách hôm nay Giang Sắt vừa đến, thì không thấy trên tay cô cầm điện thoại di động.
"Cậu có biết mình làm thế nào để vượt qua ngày hôm qua và ngày hôm nay không"Lô Bảo Bảo ôm tay Giang Sắt"Mặt tớ bị phơi nắng đến mức lột da, ngày đó sau khi bị trói, đến lúc về thì toàn thân đau nhức, cha mẹ tớ đã biết tớ đi Thẩm Trang, nên đã tịch thu đồng mà tớ kiếm được luôn rồi, còn buộc tớ phải dậy lúc sáu giờ để học, học thuộc những từ ngữ quái đản gì đâu.
”Giang Sắt đưa tay đẩy khuôn mặt không ngừng cọ cọ trên mu bàn tay mình, Lô Bảo Bảo lại ôm chặt cô hơn một chút.
"Hiện tại tớ đây không thể phân thân, ban đêm không ngủ được, buổi sáng thì lại dậy không nổi, cha tớ bảo, nếu như tớ thi đại học không tốt, thì đến lúc đó còn muốn lấy mạng của tớ nữa đấy.
".