Satoru: ” Nghĩ lại thì mày thật sự khác biệt nhỉ.”
Trong giờ nghỉ trưa, cái khoảng thời gian mà bất kì học sinh nào đều mong đợi, tôi đang ngồi tại chỗ và cắn vào miếng bánh dưa[note63660] của mình thì có người bắt chuyện với tôi.
Đã khoảng một tháng trôi qua kể từ ngày khai giảng, những cánh hoa anh đào mỏng manh chao lượn trong tiết gió mùa xuân dịu dàng, giờ đây đã nhường chỗ cho những mầm cây mơn mởn đâm chồi báo hiệu cho mùa hè sắp tới.
Hướng ánh mắt của mình về phía giọng nói, tôi nhận ra một khuôn mặt ngớ ngẩn đang cắm đầu vào hộp bento với đầy cơm trắng.
Arai Satoru. Người mà tôi đã kết bạn khi tôi lên cao trung đơn giản là vì chúng tôi ngồi gần nhau.
Akira: “ Sao tự nhiên lại nói vậy?”
Satoru: “ Không có gì, chỉ là khi mà tao đang đi qua hành lang tao vô tình nghe được mấy lời bàn tán về mày nên tao đã nghe lỏm luôn.”
Akira: “ Thật là, nổi tiếng quá cũng khổ nhỉ~”
Satoru: “ Không, chủ yếu mấy cái chuyện về mày, Akira, là mấy cái tin đồn và nói xấu sau lưng thôi.”
Người vừa xen vào cuộc trò chuyện của chúng tôi, kéo ghế ra ngồi xuống, là đứa bạn khác của tôi Miyazawa Tomoki. Tên này đã học với tôi hồi sơ trung nên chúng tôi là bạn kiểu gắn bó lâu dài nhỉ.
Từ từ đã, cậu ta vừa nói cái gì cơ? Không lẽ tôi bị nói xấu nhiều thế sao?
Akira: “ Có người nói xấu tao thật à?”
Satoru: “ Nhiều là đằng khác, ngay cả cuộc trò chuyện ngoài hành lang khi nãy cũng là nói xấu.”
Tomoki: “ Akira bị nói xấu chắc còn nhiều hơn cả chính trị gia nữa nhể.”
Akira: “ Thế có quá đáng quá không?”
Tôi không tin lắm nhưng cũng bắt đầu hơi lo lắng nên hỏi thêm.
Akira: “ Thế bọn nó nói xấu tao cái gì?”
Satoru: “ Thì mày biết rồi còn gì, chúng nó nói mày suốt ngày đi theo Ninomiya-san như một thằng bám đuôi.”
Tomoki: “ Dù tốt hay xấu gì thì mày với Ninomiya-san cũng quá nổi bật còn gì.”
Tôi đưa ánh mắt của mình tới người đang ngồi giữa lớp và đang nói chuyện vui vẻ với bạn của mình, Suzuka, như mọi khi hôm nay cô ấy cũng rất xinh đẹp. Nụ cười dịu dàng ấy thật khó để tin được là của người bằng tuổi với chúng tôi.
Akira: “ Tao có phải thằng bám đuôi đâu.”
Satoru: “ Nhưng mày hành động có khác gì thằng bám đuôi đâu.”
Akira: “ Nhưng bọn tao là bạn thuở nhỏ mà ?”
Tomoki: “ Khoảng 10 năm trước, tao cũng từng có bạn thuở nhỏ nhưng giờ bọn tao không còn nói chuyện với nhau nữa rồi. Thỉnh thoảng bọn tao cũng tình cờ gặp nhau nhưng mà cảm giác lại hơi khó xử.”
Tôi cười khẩy trước những gì mà thằng Tomo nói.
Tomoki đã biết tôi từ hồi sơ trung nên đương nhiên nó cũng biết mối quan hệ giữa tôi và Suzuka nhưng hầu hết những học sinh ở đây đều không biết điều đó nên khách quan mà nói họ coi tôi như thằng bám đuôi cũng không sai. Phiền vãi.
Akira: “ Nhờ sự ghen ăn tức ở của chúng mày mà bánh của tao ăn hôm nay lại càng ngon hơn.”
“ Sao mày lại lấy bánh dưa để ăn trưa?”
Akira: “ Đấy là việc của tao.”
Tôi ăn bánh dưa cho bữa tối còn được.
“ Akira, mày thân với Ninomiya-san thật à?
Akira: “ Thân mà.”
“ Đùa à, tao có thấy bọn mày nói chuyện tử tế với nhau bao giờ đâu.”
Akira: “ Thì do hơi xấu hổ tí thôi.”
“ Xấu hổ cái d*o gì?”
“ Xấu hổ vì quen mày thì có.”
Akira: “ Nhờ bọn mày ghen tị mà bánh của tao ngon hẳn ra.”
Mà ăn bánh dưa vào buổi sáng[note63661] thì hơi nặng bụng nhỉ.
: “ Thế mày nói chuyện với Ninomiya-san lần cuối là khi nào?”
Akira: “ …ờ.”
“ Đến nỗi mày phải nhớ lâu thế à?”
Akira: “ Không, không phải thế… ý tao là nếu tao bắt chuyện mà cậu ấy lờ đi thì có được tính không?”
“ Hỏi thừa à.”
“ Chắc hẳn cậu ta đang cố tránh xa mày?”
Akira: “ Tất nhiên là không rồi.”
“ Thế sao mày lại bị lơ đi?”
Akira: “ Chắc là tsundere đấy, tsun-de-re.”
Satoru: “ Lại nữa à, mày cứ nói thế từ khi bắt đầu năm học.”
Tomoki: “ Nó bắt đầu từ tận sơ trung cơ.”
Tôi bắt đầu từ hồi tiểu học cơ, cũng không chắc nữa.
Trong tình huống này, học xa nhà và không ai biết về mối quan hệ giữa tôi và Suzuka thì chuyện này cũng bình thường mà chủ đề đó nổi lên thôi. Tôi thì cũng chẳng ngại đâu nhưng mà Suzuka không thích bị chú ý quá nhiều nên tôi mong rằng mọi người sẽ đừng làm cô ấy khó chịu.
“ Mày cứ bảo cậu ta bị tsundere nhưng tao có thấy Ninomiya-san giống tsundere tí nào đâu.”
Akira: “ Do mày chưa hiểu thế nào là tsundere thôi.”
“ Mày cứ hỏi thẳng thử ra xem nào.”
Akira: “ Hỏi cái gì?”
“ Hỏi xem cậu ta có phải tsundere không?”
Akira: “ …hỏi thì cũng được thôi nhưng mà câu trả lời không phải rõ ràng quá rồi à.”
“ Thế mày nghĩ cậu ta trả lời thế nào?”
Akira: “ Chắc chắn theo kiểu: “ Không, tớ có phải tsundere đâu! Tớ chẳng nghĩ gì về cậu cả.””
Nghe tôi nói vậy hai đứa nó đều ôm đầu. Bọn này đúng là chẳng hiểu cái gì cả.
“ Mày nghĩ Ninomiya-san trả lời như thế thật à?”
Akira: “ Cũng không đến mức đấy…”
Akira: “ Thì cứ chờ mà xem, khi tan trường tao sẽ đi hỏi cậu ấy thử.”
“ Linh cảm của tao mách bảo là cái này sắp lớn chuyện rồi.”
“ Không đối mặt được với thực tế thì cũng đừng làm gì dại dột nhá.”
Akira: “ Thế mày nghĩ tao là ai?”
“…Tao nghĩ mày nên nhắn tin hỏi thì hơn.”
Akira: “ Đừng có làm quá lên như thế… Mà dù sao Suzuka cũng block tin nhắn của tao rồi.”
“ Còn tệ hơn tao nghĩ nữa.”
Akira: “ Kệ tao.”
Tôi cắn miếng bánh dưa vào miệng. Cùng lúc tiếng chuông vào học vang lên, khi đó tôi lén nhìn góc nghiêng thần thánh của Suzuka đang chuẩn bị cho tiết học. Làn da trắng mịn như gốm của cậu ấy ửng hồng trước cái không khí oi bức của những ngày đầu hè.
Không, mặt cậu ấy như vậy có lẽ đã nhận ra tôi đang nhìn cậu ấy nên mới cảm thấy xấu hổ.
---Tôi vẫn chưa biết rằng trong khi mình đang nghĩ về những điều ngớ ngẩn như thế, những cuộc trò chuyện bình thường này sẽ thay đổi số phận của tôi.