“Máy bay SA-, chuyến bay đến Hongkong sắp cất cánh, còn không có khách vip, xin khẩn trương...”
Lâm Khởi Diệu ngồi ở trên phi cơ nghe nữ tiếp viên hàng không truyền thanh, ngắm nghía hòm y dược, ánh mắt nhìn ngoài cửa, nhàm chán chờ đợi cất cánh.
Nàng là thầy thuốc xuất sắc, nhờ chính mình cố gắng hơn nữa còn có phụ thân quá cố dốc lòng đào tạo, nàng có thể thuận lợi thông qua cuộc sát hạch, đủ tư cách trở thành thầy thuốc. Để ăn mừng mình vượt qua kì thi, nàng dành ngày nghỉ phép đến đại lục chơi một chuyến, hòm y dược trong tay là vì dự phòng giữa đường đi bị thương hoặc ngã bệnh mà mang theo bên mình. Giờ phút này, nàng ngồi trên chuyến bay đi Hongkong để kịp thời gian còn trở về Đài Loan.
Sau khi máy bay cất cánh được một phút, Khởi Diệu bất an nhìn ra ngoài cửa sổ, cũng không biết là tại sao, gần đây mắt phải nàng nháy liên tục. Nàng cũng không phải là người mê tín, bất quá trong lòng vẫn rất không an tâm, dường như sẽ có chuyện không tốt xảy ra.
“Hỉ, nộ, ai, nhạc” (nhạc: vui, ai: bi thương, còn lại chắc ai cũng biết). Khởi Diệu nhỏ giọng đếm. Ân, phải là chuyện vui. Nàng mặc kệ người khác, liếc mắt một cái rồi rời đi, dù sao với cá tính lạc quan của nàng, không phải chuyện vui chính là chuyện vui, tuyệt đối không có phẫn nộ với ai.
Sau khi đã an tâm, Khởi Diệu ngáp một cái, chuẩn bị ngủ. Bỗng nhiên, thân máy bay một trận lay động kịch liệt, đèn đỏ trên cửa khoang trên đột nhiên sáng lên.
Khởi Diệu cảm thấy mí mắt phải mình nháy lợi hại hơn, cơ hồ tác động cả má, một cỗ cảm giác bất an từ trong lòng dâng lên.
Quả nhiên, một hồi khói từ đuôi máy bay truyền đến, vang bên tai tiếng thét sợ hãi chói tai của hành khách, nội tâm của nàng không khỏi kinh hoảng. Đang lúc nàng muốn lấy ra áo cứu sinh, đầu nàng choáng váng rồi ngất xỉu, Khởi Diệu theo phản xạ nắm chặt hòm y dược trong tay, trước mắt tối sầm, liền cảm thấy bị một cỗ lực lượng khổng lồ ném bay thật cao...
Trước khi bất tỉnh, ý niệm cuối cùng của nàng chính là: Ta sẽ chết!