“em lại bị bố mẹ em giận?”. Dương Phàm sau khi bình tĩnh thì nhìn lấy Thái Văn đang thở dài. Dương Phàm khi tới nhà của Thái Văn thì biết mẹ của Thái Văn lại xảy ra chuyện, nên tức tốc đi hỏi hàng xóm kế bên thì được biết chuyển tới bệnh viện, vừa vào thì đã gặp Thái Văn đang đứng ngẩn ngơ.
Nàng gật gù, thở dài tiếp “em bị bố mẹ cùng bạn bè bỏ rơi rồi”. Dương Phàm nhíu mày, kéo Thái Văn đến hàng ghế bệnh viện, đặt Thái Văn lên đùi mình, hỏi cặn kẽ “vì sao thế, hay em nói dối mà bị lộ”
Nàng bĩu môi, nhéo lấy má của Dương Phàm “ai cũng gọi em là ‘gái bao cao cấp’, anh biết chứ?”
Mí mắt Dương Phàm giật giật, tức giận hỏi “người nào to gan tới mức này hả”. Đúng như nàng dự đoán Dương Phàm rất dễ tức giận, nàng vội giải thích “chuyện chúng ta đi Nhật Bản bị lộ rồi, lúc em cùng tiểu hoàng tử và anh đi ăn ở đảo Miyako-jima thì đã bị Masami chụp lén”
“chết tiệt, lại là Masami”. Không nhắc Dương Phàm không tức, nhắc đến thì máu Dương Phàm dồn hết lên não, Dương Phàm vội bình tĩnh, khẽ dỗ dàng “Văn, yên tâm đi, Dương thị đâu thể nào dễ dàng bị người ta ức hiếp”.
Nàng cúi đầu xuống, cọ cọ vào vòm ngực của Dương Phàm “Phàm, tại sao chúng ta lại phải khổ sở thế hả anh, có phải là do em quá vô dụng?”
Dương Phàm kéo sát nàng lại, tay khẽ sờ soạn lưng của nàng, giọng nói sủng nịnh “bé con ngốc nghếch, yên tâm đi, có anh rồi, chẳng ai ức hiếp em, hãy tin tưởng anh, được chứ”
“hai người đang làm cái trò gì thế”. Chí Chung phát hoảng khi thấy hai người ôm nhau tình tứ trong bệnh viện, trời đất ơi dù ở đây vắng người nhưng hai người, hai người.
Nàng chột dạ, cúi đầu sát tới ngực. Dương Phàm thẳng thắn trả lời “hai người ôm nhau, còn trò gì để làm nữa?”, nực cười.
Mặt Chí Chung chín ngượng, nhanh chóng kéo Thái Văn thoát ra khỏi ma trảo của Dương Phàm, Dương Phàm nhíu mày, vươn tay ra ôm lấy Thái Văn “Chí Chung cậu đang vô lễ với vợ chưa cưới của tôi”
Chí Chung trợn mắt lên nhìn hai người, rồi lại cười kinh bỉ Dương Phàm “vợ chưa cưới của Dương tiên sinh là Saitô tiểu thơ, xin Dương tiên sinh đừng nhầm lẫn”
Nàng ngạc nhìn bắn ánh mắt tức giận đến Dương Phàm. Dương Phàm chẳng có chút ngạc nhiên, khẽ xoa xoa lưng của nàng “Văn, đó là ý chỉ của bố mẹ anh, cùng anh chẳng liên quan”
“thế anh tính kết hôn cùng Masumi, hử?”. Giọng nói của nàng chứa rất nhiều dấm chua, thậm chí còn đang đập lấy bả vai cường tráng của Dương Phàm.
Dương Phàm rất hài lòng với hành động đáng yêu này của Thái Văn, cười sảng khoái “Văn, chừng nào em mới thật sự tin tưởng anh hả?”
Nàng xoay đầu đi chỗ khác, chẳng thèm nhìn lấy Dương Phàm nữa, Dương Phàm thì cười gian xảo.
Thấy hai người này còn đùa giỡn, ghen tuông nhau, thì Chí Chung càng nhíu mày, dù biết lúc trước hai người yêu nhau sâu đậm “đi Nhật Bản tháng mà đã thay đổi hết sao?”
Thấy Chí Chung tò mò thì Dương Phàm vào thẳng vấn đề “tất cả mọi chuyện chỉ là hiểu lầm, từ nay Văn cùng tôi sẽ là vợ chồng hiểu chứ”
Chí Chung sờ sờ cằm “hiểu lầm, thế còn tấm ảnh này thì sao”. Từ túi, Chí Chung lấy ra một tấm hình. Dương Phàm coi xong thì chẳng có gì khác ngoài cười, khẽ lay Thái Văn “Văn, em xem, em cười rất đẹp nha”
Nàng thì dùng ánh mắt oán hận nhìn lấy Dương Phàm, Dương Phàm vội ho khan “được rồi Chí Chung cậu yên tâm, Văn là vợ tôi, chẳng lẽ tôi lại cho vợ mình đi ngoại tình sao, cậu không nhìn thấy tôi đang ngồi kế bên Văn sao hả”
Quả thật Dương Phàm đang cười tươi nhìn lấy Văn, Chí Chung thở dài “thế là hai cậu trở lại với nhau sau ngần ấy năm sao?”. Nàng thì gật đầu “Chí Chung có một số chuyện tớ không thể nói được, vì thế để cho các cậu hiểu lầm thật xin lỗi”
“cậu thật sự rất đáng giận đó, bố mẹ cậu sẽ chẳng chấp nhận Dương Phàm đâu, cậu hiểu mà”. Lời nói của Chí Chung như đấm một cú vào ngực Dương Phàm.
Nàng thì cười nham nhở, sắc mặt Dương Phàm rất tệ, Chí Chung thì nhịn cười khổ sổ, vì sắc mặt Dương Phàm méo mó rất khó coi rất thú vị.
“Phàm, anh quả thật ở đây”. Giọng nói vui mừng của Masami vang lên, dù thấy Dương Phàm thân mật cùng Thái Văn, nhưng không sao, Masami cũng sắp làm thiếu phu nhân tập đoàn Dương thị
Ba người nhíu mày nhìn lấy Masumi tới, chẳng ai thấy vui vẻ cả, Chí Chung châm dầu vào lửa “Ha, tiểu thơ Saitô tới tìm chồng chưa cưới ư?”
Dương Phàm dùng ánh mắt lạnh lẽo quét ngang người Chí Chung, Chí Chung nhún nhún vai, dù có chết thì hôm nay cũng phải giải quyết cho tỉ mỉ việc của bạn thân anh.
Masumi thì nở ra nụ cười mãn nguyện “Phàm, chúng ta về nhà được chứ, bố em đang chờ anh”. Ánh mắt tự cao tự đại bắn qua Thái Văn, làm cho Thái Văn nhăn nhó khó chịu, giãy giụa trong vòng tay của Dương Phàm
Dương Phàm đứng lên, đưa Thái Văn đến bên Chí Chung , giọng ân cần “Văn, hãy tin tưởng anh, chờ anh được chứ”
Nàng khẽ gật đầu, Dương Phàm hôn lấy trán nàng, cùng Masami bước ra đi. Chí Chung nhìn nàng thì kéo nàng vào phòng của mẹ nàng.
“Phàm rất vui mừng khi gặp lại cậu”. Saitô Takashi từ trong văn phòng của Dương Phàm đi tới, bộ dạng rất hào hứng khi thấy mình có con rể xuất chúng tới mức này.
Dương Phàm bắt tay cùng Saitô Takashi, nhanh chóng ổn định chỗ ngồi. Dương Phàm hỏi vòng vo “Saitô tiên sinh, xin hỏi Saitô đến đây có ý gì?”
Saitô Takashi nhíu mày, giọng nói hơi có chút ngạc nhiên “Phàm, chẳng phải cậu chẳng biết, tạp chí cũng đã đăng”.
Dương Phàm thì sờ sờ cằm, giả điên nói “tạp chí nào, tin tức gì?”. Saitô Takashi liếc nhìn đứa con gái bảo bối của mình thì Masami vội chột dạ, cầm lấy tay của Dương Phàm, giọng nói có chút sợ hãi “Phàm, chẳng phải chúng ta sắp sửa trở thành người một nhà rồi sao?”
Dương Phàm cười sảng khoái “à, phải”. Saitô Takashi thì vui mừng không kém Masami. Dương Phàm vội tạt gáo nước lạnh cho hai người “năm ngày trước tôi xuất ngoại đi công tác, xin hỏi Masami muốn kết hôn cùng với ai trong nhà tôi?”
Saitô Takashi thì tức giận đến độ đứng lên “Dương Phàm cậu có ý định gì”. Dương Phàm làm bộ dạng ngạc nhiên “Saitô tiên sinh, tôi phải hỏi ngài có ý định gì mới đúng, tôi xuất ngoại đi công tác, mọi chuyện này chẳng phải là ý định của tôi”
Dương Phàm ngắt lời rồi nhìn sang Masami nói tiếp “chẳng biết Saitô tiểu thơ nghe qua sự đồng ý của tôi chưa mà lại vội quyết định thay tôi, thật sự tôi chẳng hiểu Saitô tiểu thơ làm vậy là có ý gì?”
Saitô Takashi dùng ánh mắt giận dữ nhìn về Masumi đang sợ sệt cúi đầu tới ngực, thật sự chẳng hiểu nổi Masami đang nghĩ gì, tùy tiện bỡn cợt danh tiếng của mình, con gái của ông thật sự quá to gan, dối lừa ông , làm ông tưởng rằng Dương Phàm nổi tiếng bạc tình, lạnh lùng lại yêu thương con gái ông tới mức đòi đám cưới.
Saitô Takashi vội bình tĩnh, ngồi xuống ghế, uống tách trà, nhàn nhạt nói “thế này đã lỡ rồi, thì chúng ta thành thông gia, có gì không tốt chứ, hai tập đoàn thành một nhà đó là phước của chúng ta”, chẳng hiểu sao mà tập đoàn Matsumoto đã từ chối hợp tác làm ăn với ông, khiến ông rất khổ sở, ngay cả tập đoàn Simon cũng chẳng thèm ngó ngàng gì ông, chỉ cần lôi kéo được Dương thị thì sẽ khác.
Lời nói của Saitô Takashi khiến cho Masami có chút hi vọng. Dương Phàm thì thờ ơ nói “Saitô tiên sinh, chắc ông cũng biết tôi sắp kết hôn cùng người con gái tôi yêu chứ”
Saitô Takashi ngạc nhiên, trợn mắt lên nhìn Dương Phàm, quát “Dương Phàm, tôi coi trọng cậu, cậu đừng có không biết điều”
Dương Phàm cười nhạt “được Saitô tiên sinh coi trọng, Dương Phàm tôi rất cảm kích, tôi biết Saitô tiên sinh là một người hiểu lý lẽ, vì thế tôi xin Saitô tiên sinh hãy thành toàn cho tôi”
“Phàm, cô ta chỉ là ‘gái bao’ thôi, anh hiểu chứ”. Masami nhanh chóng vội vã chen chân vào, nước mắt lưng tròng, lại nói “Phàm, em với anh mới xứng đôi, Phàm cô ta là ‘gái bao’ của Matsumoto tiên sinh, anh đừng có mà dại dột châm chộc Matsumoto tiên sinh”, nếu chẳng phải có sự che chở của Matsumoto thì Masami đã muốn giết chết cô ta đi, Matsumoto cũng vậy Dương Phàm cũng vậy, cuối cùng ả ta có thuốc mê gì mà làm điên đảo hai chàng trai mà Masami này muốn có chứ.
Saitô Takashi nhíu mày, có liên quan tới Matsumoto tiên sinh sao, sắc mặt Saitô Takashi tái mét, giọng thành khẩn “Phàm, Matsumto tiên sinh là một người rất ác độc tàn nhẫn, cậu nhận mệnh cưới con gái của tôi đi, tôi hứa sẽ chẳng bạc đãi cậu”
Dương Phàm thì thản nhiên uống trà, bộ dáng bình tĩnh đứng lên cúi đầu trước mặt Saitô Takashi “tôi đã quyết định rồi, xin cám ơn tấm lòng của Saitô tiên sinh cùng Saitô tiểu thơ”
Masami kéo tay Dương Phàm, giọng nghẹn ngào “Phàm, anh đừng…thế được không…” Dương Phàm nhìn vậy thấy tội nghiệp, giọng nói thành khẩn “Masami cô là một cô gái tốt, còn nhiều người tốt hơn tôi, cô hà tất phải nếu kéo một người không hề yêu cô, cô sẽ hạnh phúc sao?”
Masami lắc đầu”không, Phàm, em biết anh cũng yêu em mà, em biết, chỉ cần anh cho em một cơ hội nhất định chúng ta sẽ hạnh phúc”
Dương Phàm hất tay Masami xuống, lạnh giọng nói “Masami, tôi chẳng phải là lựa chọn của em đâu, tôi chẳng qua là ảo tưởng do em dàn dựng lên thôi, tôi không xứng đáng cho em làm như thế, hiểu chứ, vì trong trái tim tôi luôn luôn tồn tại hình bóng của Văn, vì thế xin lỗi”
Dương Phàm bước ra đi, Masami thì khóc lóc ỉ ôi, dù Dương Phàm nói đúng, ngay từ đầu Saitô Takashi đã nhận ra Dương Phàm chẳng hề thương yêu con gái ông, chỉ là do con gái ông quá si tình thôi, nhưng danh tiếng của con gái ông đã đưa ra chẳng thể hồi lại được, vội đứng lên “Phàm, cậu nhất định phải đồng ý cho cuộc hôn nhân này”
Vì con ông, ông phải đấu tranh cho con gái ông, vì ông nhận ra Dương Phàm cũng có chút tính người, chứ không như Matsumoto tiên sinh, lạnh lùng từ chối thẳng hảo ý của con gái ông. Dương Phàm là một người con rể xuất sắc, nhất định sẽ làm cho gia tộc ông rạng rỡ thêm, vinh quanh thêm.
Dương Phàm đến đây thì hết lời để nói nữa, cười nhạt “tôi không đồng ý”. Cánh cửa phòng của Dương Phàm mở toanh ra, Hà Cẩm Vân đang ngăn cản bố mẹ Dương Phàm vào, thấy cánh cửa mở ra thì bố anh vội chen chân vào nói “Phàm, nhất định con phải cưới Masami”
“phải đó, Phàm, hãy ngoan đi, nghe theo lời mẹ, chỉ lần này thôi”. Mẹ Dương Phàm rơi nước mắt vì Dương Phàm
Dương Phàm nhíu mày, dù sao họ cũng là bố mẹ anh, một người con tốt sẽ chẳng làm cho mẹ mình phải khóc, một người con tốt sẽ chẳng làm bố mẹ phiền não. Nhưng rất tiếc Dương Phàm tôi chẳng còn là người con tốt nữa.
Dương Phàm gạt tay của mẹ mình ra, giọng nói lạnh lùng “được thôi”. Đến đây thì mọi người đều vui mừng, tất cả đều vui mừng, còn thư ký Hà Cẩm Vân thì ngạc nhiên vì thấy sắc mặt của Dương Phàm rất kỳ quái, cô nhớ có lần Dương Phàm cũng cười như vậy là khi nào ta, chẳng nhớ nữa