Thái Văn tỉnh dậy trong bao năm qua, chưa từng mơ lại giấc mơ này, thật đáng sợ. “cốc, cốc”.
“ừm, vào đi”. Thái Trác đưa khay thức ăn cho Thái Văn “chị, ổn chứ, sắc mặt chị rất tệ”.
Thái Văn khẽ cười “ừ, chị gặp ác mộng thôi”.
Con ngươi của Thái Trác khẽ trầm xuống, vì Thái Trác đi ngang phòng chị, vừa nghe được tiếng chị mình la ứ á, thì biết ngay chị mình đang gặp ác mộng. Thái Văn cầm tay Thái Trác “ừm, em càng ngày càng trưởng thành, đẹp trai hơn rồi
Dù chẳng cười nổi, nhưng vẫn ráng “ừm, em đã tuổi rồi, đương nhiên đủ sức bảo vệ chị”. Thái Văn ôm trầm lấy Thái Trác “ừ, Thái Trác lớn rồi, ha ha ha”.
“chị lại trêu đùa em, chị mau ăn sáng đi, hay chị muốn ăn trong phòng khách”. Thái Trác vẫn làm nhiệm vụ mang đồ ăn sáng vào phòng Thái Văn, từ hồi tuần trước, chị của Thái Trác đã thay đổi hoàn cảnh, dậy sớm hơn, ăn trong phòng.
“ưm, chị thích trong này hơn, chị quen rồi”. Nàng khẽ cười, rồi đi vào phòng vệ sinh, soi mình vào chiếc gương kia.
Khi một giấc mộng đẹp kết thúc cũng là lúc nên tỉnh mộng, có buổi tiệc nào mà không tàn chứ. Hôm đó mãi mãi là một cơn ác mộng, ám ảnh cuộc đời của nàng. Phải, dù có chết nàng cũng nhớ về ngay hôm đó, có chết cũng chẳng quên được chuyện này.
Khi nàng tỉnh dậy trong tình trạng chẳng còn xót thứ gì trên người, nàng suy nghĩ thì thấy Linh Lăng hẹn nàng đi ra uống nước, uống được nửa chừng thì nàng đã bị té ngã. Khi tỉnh dậy thì thấy tên Lâm Khả Việt ở kế bên nàng, tình trạng cũng như vậy, nàng rất hoảng sợ đẩy hắn ra.
Nào ngờ Dương Phàm cùng Hiếu Tùng lại xuất hiện ngay lúc đó, nàng càng hoảng hốt hơn. Kết quả nàng chỉ bị Dương Phàm nói một câu “chúng ta chia tay đi” quăng cho nàng nguyên sấp ảnh, ảnh đó là nàng sao, là nàng sao là nàng đang khoác tay Lâm Khả Việt vào khách sạn sao?. Lúc đó trời như sập xuống, tai nàng ù ù chẳng nghe được gì, chẳng thể nghe được gì. Ánh mắt của Dương Phàm rất lạnh, chẳng còn ấm áp như ngày nào.
Nàng đã năn nỉ hết lời thì Dương Phàm cũng chẳng quay đầu lại. Tên Lâm khả Việt một mực khẳng định là nàng quyến rũ hắn. Tại sao, tại sao chuyện này lại xảy ra trên người nàng.
Đêm đó, mưa rất to, rất to, nàng đã quỳ trước cổng nhà Dương Phàm, mong muốn được giải thích, nàng chỉ muốn giải thích, nàng chưa hề muốn Dương Phàm tha thứ cho nàng. Phải giấc mơ nàng lọ lem đã kết thúc, đã kết thúc. Hiếu Tùng mang cây dù ra, cũng bị người trong nhà lôi vào.
Nàng vẫn cứ quỳ ở đó, quỳ rất lâu, đến khi nàng chẳng còn nghe thấy tiếng gì nữa. Nàng chẳng còn tin tưởng chuyện thần thoại hay cổ tích, đó chỉ là những ảo tưởng, những huyền ảo, tỉnh giấc sẽ kết thúc, sẽ vĩnh viễn kết thúc. Trong giấc mơ của nàng chẳng còn tồn tại sự ấm áp nào nữa.
“chị, chị không sao chứ”. Thấy Thái Văn đi vệ sinh lâu như vậy, Thái Trác bắt đầu lo lắng không ngừng. Thái Văn mở cửa ra thấy sắc mặt trắng bệch của Thái Trác thì thở dài, mỉm cười “em làm gì mà khẩn trương thế, đi, chúng ta ra phòng khách ăn”.
Thái Trác như rút bỏ gáng nặng trên đầu, cùng Thái Văn ra ăn sáng. Vì gia đình nàng ai cũng có việc làm, dù công ty bố nàng hơi nhỏ, nhưng cũng rất thuận lợi.
Thái Trác đã bắt đầu theo bố nàng học hỏi thêm và thực tập trong công ty, để đủ sức tiếp quản công ty. Mẹ nàng sau khi khỏi bệnh, vẫn phải vào bệnh viện điều trị thường xuyên. Bố đã mướn hẳn một người làm về nhà chăm sóc cho mẹ nàng, dù cho mẹ nàng nhăn nhó thì bố nàng vẫn là chủ gia đình uy nghiêm.
Xe đạp của nàng dừng lại tại một trung tâm thương mại cao cấp ‘Jane’, khẽ mỉm cười. Nàng nhớ bốn năm trước ở đây chỉ là một bãi đất đang thi công, rất nhiều cát bụi mỗi lần nàng đến đây đều không khỏi than phiền. Nhưng nay đã thay thế cho một trung tâm sầm uất tấp nập người ra vào.
Xe đạp của nàng vẫn cứ chạy trên đường, năm rồi, tất cả mọi thứ đã thay đổi, đã thay đổi. Con người lẫn xe cộ cũng thay đổi, những tòa nhà cao ốc, mọc lên từ bốn phía, liệu nàng có thay đổi không, nàng dừng xe lại, khẽ nhìn lên bầu trời, thì ra bầu trời cũng chẳng thay đổi mấy, vẫn rất đẹp, rất đẹp.
Dừng chân tại một công viên, vụng trộm liếc nhìn những cặp vợ chồng già, nàng thật sự ngưỡng mộ họ, nhìn họ cười, bất giác nàng cũng cười theo. Nàng xách xe đạp đi vào công viên, những viên gạch, mỗi bước đi, nàng tưởng nàng đã quên mất, quên mất, trong trí nhớ nàng đã không còn tồn tại những hình ảnh quen thuộc ở đây…….
Nàng đụng phải một người, vội vàng buông xe đạp ra “cậu bạn nhỏ, không sao chứ”. Nàng bế nó lên, trong tình trạng nó khóc rất nhiều, lấy khăn giấy lau đi mồ hôi của nó, khẽ dỗ dàng.
“Bối Bối, con không sao chứ, dọa chết mẹ rồi”. Người phụ nữ nhanh chóng chạy đến, nàng giao lại đứa bé cho người phụ nữ, cúi đầu xin lỗi. “không sao đâu, đây chỉ là do tôi sơ xuất, tôi phải xin lỗi cô mới đúng”.
Thấy người phụ nữ bế đứa bé đi, nàng lại nói “xin lỗi”. Người phụ nữ quay lại mỉm cười với nàng. Trong lòng nàng thầm nghĩ đứa bé thật đáng yêu, mẹ của đứa bé đó trong thật hạnh phúc và nhân hậu, lại suy nghĩ vu vơ rồi
Nàng bỗng nhiên nhìn lên bầu trời la lên “aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa”. Mặc kệ tất cả xung quanh đều nhìn nàng, vì nàng đã quen rồi, xách xe đạp đi tiếp, dù con đường có dài đến đâu, em tin em tin, tiểu hoàng tử sẽ bảo hộ em.
Lúc này một chiếc xe BMW màu đen thượng hạng sáng bóng đang ở kế bên đường nhìn chằm chằm vào bóng dáng của cô bé đang tung tăng đi dạo trong công viên.
“thưa Dương tổng đã đến giờ”, tài xế vội nhắc nhở cho boss lớn mình nghe. “ừ, đi thôi”
Khi về nhà mẹ nàng lo lắng cho nàng rất nhiều, đứng trước cửa, đứng ngồi không yên, khiến nàng bỏ cả xe đạp chạy vào “trời ạ, mẹ đang bệnh sao đứng trước cửa, mau vào nhà đi, nắng gắt không tốt cho mẹ”
Mẹ nàng khẽ cười, nàng nhanh chóng dìu mẹ nàng vào nhà. Mẹ nàng đưa cho nàng khăn lông “lau mồ hôi đi, nắng gắt như vậy, con còn đi đâu”.
Nàng tiếp nhận rồi bĩu môi “mẹ, con ở paris đã năm, nay cảnh vật đều thay đổi cả”. Thấy nàng cười, bà mới yên tâm, bà lo lắng cho đứa con này còn hơn con trai bà, bà rất thương nàng. Nàng nắm lấy tay mẹ nàng “mẹ, đừng lo lắng, con đã trưởng thành con đã tuổi, tự biết lo lắng cho mình rồi”
“vậy thì tốt”. Mẹ nàng thở dài, nàng thì cười hì hì, bà giúp việc tên thím Vân “thưa bà chủ, cô chủ ăn cơm được rồi”.
“Vâng, chờ luôn bố với Thái Trác về, con lên tắm cái, nóng quá”. Nhìn thấy bộ dáng chật vật của nàng hai người khẽ cười, nàng lè lưỡi đi lên lầu.
Sau buổi cơm trưa. Mẹ nàng rón rén mở cửa phòng nàng ra, thấy nàng đang cầm violet, bộ dáng rất chuyên nghiệp rất chăm chú mà tập trung, mẹ nàng cười thầm trong lòng, xem ra con mình thật sự đã trưởng thành thật sự đã lớn rồi.
“mẹ, sao mẹ lại lén lút như vậy”. Nàng nhanh chóng kéo mẹ nàng vào ngồi, nàng cười “sao con kéo violet khá chứ”, đã lâu chưa chơi không ngờ vẫn còn nhớ lại, cũng không ngờ mẹ bảo quản đồ của mình như còn mới tinh vậy, chắc chắn mẹ thường hay ghé thăm phòng mình đây mà.
Mẹ nàng gật đầu như giã tỏi “con thật sự nên đi theo con đường âm nhạc, rất hay rất truyền cảm”.
Nghe đến đây, lòng nàng xôn xao, nàng cười “ây da, đi theo con đường âm nhạc thường xuyên phải đi lưu diễn, mẹ nỡ lòng nào xa con”
Nàng xà vào lòng mẹ, cuộn mình lại trước đùi mẹ như con mèo nhỏ, mẹ nàng khẽ xoa đầu nàng “Văn, tuy mẹ chẳng nỡ xa con, nhưng con hãy làm theo những gì con thích, vì con hạnh phúc mẹ cũng sẽ hạnh phúc”
Nàng nở ra nụ cười hạnh phúc và mãn nguyện “ừ, mẹ yên tâm, con đang rất hạnh phúc”, vì có rất nhiều người thương con, quan tâm con, con cảm thấy cuộc đời này chẳng hề bạc đãi mình