Edit + Beta: Y Nhã a.k.a Ryuu-chan
Chung Tình vô ý bóc vết sẹo của người ta, đề tài này coi như dừng ở đây.
Cô nhìn một phần ba kịch bản, đại khái có hiểu biết nhất định với trình độ trước mắt của Thường Tranh.
Diễn xuất tạm thời không nhìn thấy, ít nhất đủ hiểu biết về các nhân vật, ánh mắt lại tinh chuẩn.
Còn về diễn xuất...
Thân là nam chính của thế giới giải trí, nói Thường Tranh không có diễn xuất? Chung Tình không tin.
Biết rõ điểm này, Chung Tình thở phào một hơi trong lòng.
Trợ giúp một người tự có bản lĩnh lại còn cố gắng đi lên đỉnh núi còn tốt hơn nâng một bãi bùn nhão lên.
Cô trả kịch bản lại cho Thường Tranh, lại nói chút lĩnh ngộ về của nhân vật của bản thân cho anh nghe.
Nói một câu hơi mất mặt, Thường Tranh cảm thấy có chút thụ sủng nhược kinh.
Thụ sủng nhược kinh: được sủng ái mà lo sợ.
Anh giống như những người trong đoàn phim, lúc quay phim mỗi ngày đều khó ức chế được mà đưa mắt nhìn theo Chung Tình.
Cô quá mức mê người, nhất là lúc mặc bộ đồ diễn cổ trang ấy, chói mắt khiến người khác không thể bỏ qua sự tồn tại của cô.
Chỉ là trừ lúc quay, bên người cô luôn có trợ lý vây quanh. Thường Tranh loáng thoáng nghe có người nói, hình như tính cách vị nữ nghệ sĩ đang nổi này có chút yếu ớt.
Cho tới bây giờ anh vẫn luôn không để ý đến những việc này, cũng không cảm thấy, bản thân mình sẽ có một ngày cùng xuất hiện với người phảng phất như ở trên mây kia.
Ai có thể nghĩ được, có một ngày, cô ấy sẽ không chút hình tượng mà ngồi bệt xuống đất, thảo luận kịch bản với một người cô không biết mặt như mình chứ?
Thường Tranh vừa nghe Chung Tinh nói, vừa suy nghĩ miên man.
Dù sao Chung Tình cũng là người có hệ thống mở ngón tay vàng, nói một ít lý giải của bản thân hoàn toàn không khác lắm với tinh túy trong sách giáo khoa.
Thường Tranh nghe, cảm thấy mình được lợi rất nhiều.
Nói một lúc lâu, Chung Tình thấy mình nói cũng đủ rồi, cô nhịn không được ngáp một cái.
Ừm, nên đi ngủ.
Mỗi ngày kiên trì đi ngủ lúc mười giờ tối là một trong những thói quen của Chung Tình.
Đương nhiên, trợ lý và người đại diện của cô đều vô cùng hài lòng với thói quen này, chỉ là ngầm thì thấy có chút kỳ quái về việc một người trẻ tuổi như cô lại có quy luật nghỉ ngơi lành mạnh như vậy.
"Tôi đi nghỉ trước đây, cậu cũng nghỉ sớm đi nhé." Cô nói với Thường Tranh.
Cô ấy là người đầu tiên quan tâm đến mình từ khi mình đến đoàn phim này.
Thường Tranh yên lặng nghĩ, nhịn không được trả lời: "Ngủ ngon."
Chung Tình nhìn anh cười, đột nhiên chỉ vào kịch bản trong tay anh, hỏi: "Sao cậu không nghiên cứu một chút về vai nam chính vậy?"
Thường Tranh ngẩn ra.
Vai nam chính sao?
Khoảng cách ấy thật quá xa vời, xa đến độ anh căn bản không dám nghĩ muốn.
Năng lực nhìn mặt đoán ý của Chung Tình mạnh bao nhiêu? Gần như trong nháy mắt, cô liền đoán được ý tưởng của Thường Tranh.
Nam chính không có dã tâm chính là nam chính không hợp cách!
Cô khuyên: "Trên thế giới này, không có chuyện gì là không thể. Không đi thử thì sao biết được mình không làm được cơ chứ? Cơ hội mãi mãi dành cho người có chuẩn bị."
Thường Tranh kinh ngạc nhìn cô, hai mắt rất sáng.
Anh nhẹ giọng nói: "Nhưng mà có ít chuyện, không phải cứ cố gắng là được."
Anh cố gắng hai năm, nhưng đến giờ vẫn chỉ là một diễn viên đóng thế.
Tâm trạng tiêu cực như vậy sao thích hợp với nam chính được!
Chung Tình hết lòng đảm nhiệm một tiền bối tốt bụng: "Không phải, cậu phải tin tưởng, thiên đạo thù cần, chỉ cần cậu muốn, cậu nhất định sẽ thành công."
Thường Tranh nhìn cô không nháy mắt, dường như muốn khắc thân hình cô vào trpng mắt mình: "Thật sao, chỉ cần tôi muốn, tôi cố gắng, điều tôi mong muốn sẽ được thực hiện hết sao?"
Chung Tình luôn cảm thấy mắt anh khi nói những lời này hình như có điểm là lạ.
Chẳng qua cô cũng không suy nghĩ nhiều, gật mạnh đầu, mỉm cười: "Đương nhiên rồi."