Edit + Beta: Y Nhã a.k.a Ryuu-chan
Mặc dù cũng được coi như đã trải qua không ít chuyện đời nhưng Chung Tình vẫn bị sự thẳng thắn của Thường Tranh làm cho hết hồn.
Theo sát sự giật mình là sự hoảng loạn.
"Hệ thống, tôi phải làm gì mới tốt đây?"
Cô thực sự chưa bao giờ gặp chuyện như vậy.
Hệ thống: "..."
Tôi chỉ là một hệ thống độc thân mấy vạn năm đó ký chủ à!
Hiển nhiên sự trầm mặc của hệ thống khiến Chung Tình biết nó không đáng tin.
Cô nhìn Thường Tranh đang ngồi đối diện với vẻ mặt mong đợi, do dự một chút, cuối cùng vẫn quyết định nói thẳng: "Thường Tranh, tôi cho rằng, chúng ta chỉ là bạn."
"Tôi hiểu ý của em, em cũng hiểu ý của tôi, đúng không?"
Hai mắt Thường Tranh tối xuống, nhưng cũng không thất vọng lắm.
Chuyện bị từ chối vốn là chuyện trong dự đoán của anh.
Anh có thể nhìn ra tình cảm của đối phương đối với anh nhiều nhất chỉ là trên mức bạn bè, để thành người yêu thì vẫn còn sớm lắm.
Nhưng anh chờ không nổi.
Cho dù bị từ chối, anh cũng phải cho cô ấy biết tấm lòng của anh.
Trong thời gian hai năm Chung Tình ra nước ngoài, anh đã suy nghĩ rất nhiều cách nhưng cũng chỉ có thể biết được cô ở đâu.
Anh muốn đi thăm cô, nhưng anh cứ có việc bận mãi không xong.
Chỉ có trở nên mạnh mẽ hơn, anh mới có thể đứng bên cạnh cô; nhưng chuyện đó hoàn toàn không hề dễ dàng.
Anh bị bao quanh bởi cái vòng kia, chỉ có thể để mặc con tim bị nỗi nhớ dày vò, trên mặt vĩnh viễn là ảnh để trẻ tuổi sủng nhục bất kinh kia.
Không quan tâm điều hơn lẽ thiệt.
Gặp lại Chung Tình, anh suýt chút nữa không ngăn được suy nghĩ trong lòng mình.
Lúc gặp cô ở sân bay, có trời mới biết anh muốn ôm cô trước mặt mọi người cỡ nào, để mọi người đều biết Đào Yêu là người của Thường Tranh anh.
Nhưng anh không thể.
Đây vốn chỉ là mối tình đơn phương của anh. Vì danh tiếng của Đào Yêu, anh cũng không thể làm vậy.
Anh biết cô muốn tham gia show thực tế, bèn chủ động gọi điện nói mình nguyện ý tham gia.
Đương nhiên tổ tiết mục không có khả năng không đồng ý.
Anh được xếp vào một tổ với Đào Yêu như ý nguyện, có càng nhiều thời gian bên cạnh cô.
Cũng vì những lúc ở chung như vậy khiến anh càng có nhiều nhớ nhung hơn.
Cho nên sau nhiều lần suy nghĩ, anh lựa chọn tỏ tình.
Cho dù kết quả là thế nào, anh đều muốn cho cô biết tấm lòng của anh.
Anh mím môi lại, nhẹ giọng nói: "Tôi biết ý của em, nhưng Đào Yêu à, em cho tôi một cơ hội được không?"
Anh ngẩng đầu, nhìn Chung Tình đầy dịu dàng: "Tôi biết em không thích ai, Đào Yêu, cho tôi một cơ hội để lại gần em. Tôi nguyện ý chờ, chờ đến lúc em động lòng với tôi."
Không thể phủ nhận, khi một người đàn ông ưu tú dùng ánh mắt dịu dàng nhìn bạn, tỏ tình với bạn, có rất ít cô gái có thể từ chối được.
Thế nhưng Chung Tình vẫn từ chối.
Cô nói: "Thường Tranh, tôi không thích anh, cũng hy vọng anh không cần lãng phí thời gian trên người tôi. Chúng ta, không có kết quả."
Cô vốn không phải người của thể giới này.
Hầu kết Thường Tranh bỗng nhúc nhích, giọng nói trở nên khàn khàn: "Ngay cả một cơ hội nhỏ nhoi cũng không có sao?"
Ánh mắt của anh trở nên vô cùng đau buồn. Chung Tình không dám đối diện với cặp mắt kia, vội vàng nghiêng đầu. Cô coi nhẹ cảm giác lạ trong lòng, vội vã rời đi.
Chung Tình cho rằng, cô nói thẳng với Thường Tranh đến như vậy, sợ là tình cảm giữa hai người đã chấm hết.
Cũng may bây giờ Thường Tranh đã là ảnh đế, lấy tuổi và thực lực của anh, muốn vượt ra ngoài biên giới cũng không phải là việc khó khăn gì.
Nhiệm vụ xem như hoàn thành hơn phân nửa rồi.
Chung Tình tự an ủi mình như vậy, cố gắng bỏ qua cảm giác đau đớn trong lòng.