Edit + Beta: Y Nhã a.k.a Ryuu-chan
Thường Tranh nhìn Chung Tình chằm chằm.
Thật ra anh là một người rất có chủ kiến, một trong những chuyện anh không thích nhất là có người làm trái ý của anh, khoa tay múa chân với chuyện của anh.
Mặc dù những người này cảm thấy như vậy là tốt cho anh nhưng Thường Tranh không hề cảm thấy mình cần phải nhận 'lòng tốt' kiểu này.
Nếu hôm nay đổi thành người khác ép anh như vậy, chắc chắn Thường Tranh sẽ không để ý đến người đó.
Đúng là anh có chút ít noid, nhưng đó không có nghĩa là mềm yếu.
Thế nhưng sự tồn tại của Chung Tình như là để đánh vỡ thói quen của Thường Tranh.
Trước đấy, anh lộ ra nụ cười thật lòng với cô.
Mà bây giờ, dưới ánh mắt cưỡng chế của cô, anh ngoan ngoãn cất kịch bản trong tay đi.
Chung Tình hài lòng khi thấy nam chính nghe lời như vậy.
Tuy chuyên nghiệp đúng là rất tốt nhưng thân thể cũng rất quan trọng nha.
Chung Tình cảm thấy, nếu nhiệm vụ của mình đã là giúp nam chính đi lên đỉnh núi nhân sinh thì đương nhiên không chỉ bao quát trong phạm vi đạt được thành tựu cao trong sự nghiệp.
Thân thể cũng cần phải chú ý, nếu không, nhỡ đâu lúc sắp đến gần đỉnh núi nhân sinh rồi mà thân thể lại sụp xuống, thất bại trong gang tấc thì phải làm sao đây?
Lui một bước, mặc dù không liên quan với nhiệm vụ, cảm nhận của Chung Tình với Thường Tranh cũng vô cùng tốt.
Cô không muốn nhìn chàng trai trẻ tuổi này liều mạng vì sự nghiệp mà quên mất sức khỏe của bản thân.
Đã từng là một bệnh nhân mắc bệnh nan y, Chung Tình càng biết tầm quan trọng của việc có một thân thể khỏe mạnh.
Tự nhận là sống hai đời, Chung Tình tự cho mình là trưởng bối, hết sức vui mừng vươn tay vỗ cánh tay của Thường Tranh. Thật ra lúc đầu cô định vỗ vai cậu ấy, nhưng chiều cao của đối phương lại ăn hiếp bản thân, buổi tối cô lại không mang giày cao gót, căn bản không vỗ tới!
Cô chỉ làm ra động tác tùy tiện như vậy nhưng không phát hiện thân thể Thường Tranh lúc này lại đột nhiên cứng lại.
Đương nhiên cũng không phát hiện lỗ tai đỏ lên của đối phương.
Thấy Thường Tranh đã cất kịch bản đi, Chung Tình tự thấy mình hoàn thành công việc khá tốt, thấy cũng không còn sớm, bèn nói: "Cũng trễ rồi, tôi về đi nghỉ trước, cậu cũng sớm nghỉ ngơi đi nhé."
Hình như phản ứng của Thường Tranh có chậm một nhịp, sửng sốt một lát mới nói ừ.
Chung Tình vui vẻ nói tạm biệt với anh, xoay người rời đi.
Đi bên cạnh cô là hệ thống, ngoại trừ Chung Tình ra thì không còn ai có thể thấy được nó. Ánh sáng trên người hệ thống chớp chớp, tựa như định nhắc nhở Chung Tình, ánh mắt của người phía sau dường như có chút đáng sợ.
Thế nhưng nghĩ đến người nào đó đã chịu đựng cả vạn năm, nó vẫn quyết định im lặng.
Hệ thống yên lặng nghĩ: Dù sao cũng là chuyện của họ, nó không nhúng tay vào mới tốt.
Thường Tranh giương mắt nhìn bóng hình Chung Tình đi xa. Gió đêm thấm lạnh của hoang mạc buổi tối làm tâm trạng khô nóng lộn xộn của anh bình tĩnh lại.
Anh mím môi, vươn tay còn lại nắm thật chặt vào nơi vừa bị Chung Tình vỗ vào.
Anh nghĩ thầm, có lẽ vận mệnh của một con người là đã được sắp đặt trước.
Nửa đời trước của anh thê thảm như vậy, cho nên trời cao mới cho Đào Yêu đi tới bên cạnh anh.
Thật giống như... trong quá khứ anh bất hạnh như vậy là để nghênh đón cô vậy.
Mình muốn trở nên mạnh mẽ hơn.
Mình muốn diễn nhân vật này thật tốt.
Mình muốn trở thành người đứng đầu trong cái ngành này.
Lòng muốn đi lên của anh trở nên kiên định hơn.
Bởi vì chỉ có như vậy, anh mới có tư cách đứng bên cạnh cô.
Mà không giống như bây giờ, chỉ có thể đứng ngưỡng vọng trong một góc u ám, không thể tới gần.