Edit + Beta: Y Nhã a.k.a Ryuu-chan
Chỉ một thoáng, mấy cặp mắt đã lia ánh nhìn về phía Thường Tranh.
Trong này có ước ao, có dò xét, có nghi hoặc.
Nhân viên đạo cụ Tiểu Lý trợn mắt há mồm nhìn thanh niên đứng cạnh đạo diễn Quách.
Xế chiều hôm nay y còn cười nhạo tên diễn viên đóng thế chuyên nằm mơ vọng tưởng về việc gặp may khi diễn trò, kết quả chỉ mới mấy giờ thôi mà đối phương đã trở thành vai nam chính?
Y vô cùng hoài nghi có phải mình ngủ trưa chưa tỉnh hay không!
Y thậm chí còn đưa tay tự véo mình một cái thật mạnh.
Đau quá!
Không phải nằm mơ?
Sau khi kinh ngạc, trong lòng Tiểu Lý dâng lên nỗi sợ hãi nồng nặc.
Bây giờ đối phương là nam chính rồi, có khi nào sẽ ghi hận chính mình không?
Trong đầu y xẹt nhanh qua những việc mình đã làm từ khi biết Thường Tranh, cuối cùng tuyệt vọng phát hiện --
Không làm lành được!
Đổi vị trí để suy nghĩ, Tiểu Lý đặt tay lên ngực tự hỏi, nếu là mình thì mình nhất định sẽ không bỏ qua đối phương!
Y hoảng hốt ngẩng đầu, vừa lúc đối diện với ánh mắt Thường tranh nhìn qua.
Thường Tranh nhe răng cười với Tiểu Lý, nom khá thân mật.
Lòng Tiểu Lý chìm đến đáy cốc, xong rồi, chắc chắn đối phương đã ghi hận trong lòng rồi.
Phải biết, y và Thường Tranh ở chung với nhau lâu như vậy, còn chưa từng thấy đối phương cười bao giờ cả.
Y vẫn còn đang lo lắng nhớ lại, Thường Tranh đã thu hồi ánh mắt.
Anh là cố ý.
Thấy ánh mắt khiếp sợ của Tiểu Lý, không hiểu sao Thường Tranh đột nhiên lại muốn trêu đùa đối phương.
Giữa hai người không có thù hận gì, loại chuyện nhịn trước rồi báo thù sau anh không muốn làm, thế nhưng nếu chỉ hù dọa y một tí thì cũng được thôi.
Dù sao cũng ở chung đã khá lâu, Thường Tranh hiểu được sơ sơ về tính cách của người bạn cùng phòng Tiểu Lý này.
Đối phương am hiểu nhất chính là nghi thần nghi quỷ và thích suy diễn.
Anh cũng không cần làm gì, chỉ cần nụ cười hồi nãy thôi là đủ cho y lo lắng trong khoảng thời gian dài rồi.
Thường Tranh ném chuyện này ra khỏi đầu, hai mắt lơ đãng nhìn về phía Đào Yêu.
Cô ấy có mừng thay cho mình không?
Điều anh nhìn thấy là khuôn mặt tươi cười rạng rỡ trên mặt Chung Tình.
Thấy nam chính nhìn qua, nụ cười trên mặt Chung Tình càng xán lạn hơn.
Không hổ là nam chính, đúng là giỏi! Nhanh như vậy liền có được tư cách đóng vai nam chính.
Cứ như vậy, khoảng cách hoàn thành nhiệm vụ lại tiến thêm một bước dài.
Thấy ánh mắt của Thường Tranh vẫn còn dừng trên người mình, Chung Tình giơ ngón tay cái lên với anh.
Thường Tranh sửng sốt, sau đó lại nở nụ cười.
Nụ cười này hoàn toàn khác với kiểu cười cố ý hù dọa Tiểu Lý ban nãy.
Từ khi trong nhà gặp chuyện không may, anh chưa từng có thời khắc vui vẻ và kích động như vậy.
Thấy sau khi đạo diễn Quách dứt lời, không khí lại im lìm đến có chút xấu hổ, Chung Tình suy nghĩ một lát, bước ra khỏi đoàn người.
"Hoan nghênh nam chính mới của chúng ta, về sau mọi người hợp tác vui vẻ." Cô mở miệng cười nhẹ.
Một câu này của Chung Tình giống như cái chìa khóa mở ra cánh cửa đặc biệt nào đó, bầu không khí còn nặng nề vừa nãy nhanh chóng tự nhiên hơn.
Vài vai phụ trong đoàn phim cũng theo Chung Tình mở lời tỏ vẻ hoan nghênh với Thường Tranh. Chút bài xích và xấu hổ mơ hồ vừa rồi giống như không tồn tại vậy.
Thường Tranh hiểu những người này hầu như đều khinh mình. Anh rũ mắt xuống, vẻ mặt tự nhiên chào hỏi với họ.
Lúc không có thực lực, bị khinh thường, bị nghi ngờ, bị bài xích, điều này không sao hết, anh sẽ dùng hành động của mình để chứng minh.
Anh nhịn không được lại đưa mắt về phía Chung Tình, cô ấy lại giúp mình lần nữa.