Sầm Tuế Tuế bị bắt cóc
Sầm Tuế Tuế nhập viện
Đơn ly hôn của Sầm Tuế Tuế và Giản Sóc
Liệu nhà giàu có tình yêu đích thực hay không?
Buổi tối, Sầm Tuế Tuế tựa vào giường bệnh, cầm điện thoại đọc từng chủ đề một cho Giản Sóc nghe.
Một tay Giản Sóc cầm dao gọt trái cây, tay còn lại cầm trái táo, trên đùi đặt một chiếc túi nylon để đựng vỏ táo.
“Nhà giàu có tình yêu đích thực hay không?” Giản Sóc giễu cợt, “Đây là chủ đề gì vậy, nói cứ như là họ biết rõ lắm vậy.”
Sầm Tuế Tuế bấm vào chủ đề đó rồi kéo xuống mấy bài bên dưới: “Để em nói anh nghe, họ nói vậy cũng có lý mà. Anh nói xem, anh đường đường là một Tổng giám đốc, tài sản lên đến trăm tỷ, sao lại nhìn trúng một nữ diễn viên tuyến mười tám như em vậy? Nếu nói là vì tình cảm khi hai ta bị bắt cóc khi còn bé thì hình như không thuyết phục lắm.”
Giản Sóc ngẩng đầu, nâng mí mắt liếc cô một cái: “Thế nên?”
Sầm Tuế Tuế đặt điện thoại xuống, cười híp mắt giơ tay ra: “Anh đưa đơn ly hôn cho em xem chút nào.”
Giản Sóc đang lột vỏ chợt khựng lại.
“Đừng có nói không có, lúc Đường Tống tới chắc chắn có mang cho anh mà.”
Giản Sóc tiếp tục lột vỏ: “Em lấy đơn ly hôn làm gì?”
“Để ly hôn với anh đó.”
Giản Sóc không lên tiếng, nhét quả táo đã gọt xong vào tay Sầm Tuế Tuế rồi bưng mâm đứng dậy, không nói lời nào bước ra ngoài.
Sầm Tuế Tuế cắn một miếng táo: “Hừ, không đưa hả? Không đưa thì em tự tìm!”
Vừa nói, Sầm Tuế Tuế vừa ăn hết trái táo, sau đó vứt hột rồi vén chăn xuống giường.
Sầm Tuế Tuế nhớ hình như lúc Đường Tống đưa bản hợp đồng cho Giản Sóc đã bỏ nó vào xấp văn kiện trên bàn.
Sầm Tuế Tuế bèn lục tìm trên bàn làm việc tạm thời của Giản Sóc: “Ơ? Ở đâu nhỉ?”
“Tìm cái gì?”
Sầm Tuế Tuế đang tập trung tìm nên không nghe thấy tiếng Giản Sóc mở cửa vào.
“Mẹ ơi!” Sầm Tuế Tuế giật mình, lập tức chắp tay sau lưng đứng ngay ngắn, dáng đứng rất đàng hoàng.
Giản Sóc khoanh tay, nhướng mày: “Nhìn có vẻ như hồi đi học bị phạt không ít đâu nhỉ.”
Sầm Tuế Tuế trừng mắt với Giản Sóc một cái, cũng không tìm nữa mà đi thẳng về giường.
Giản Sóc cũng đi theo cô về giường.
“Ớ? Anh đi theo em làm gì?” Sầm Tuế Tuế kinh ngạc.
“Hửm?” Giản Sóc hơi nhíu mày, “Chẳng lẽ em để anh ngủ dưới đất?”
“Em là bệnh nhân mà.” Sầm Tuế Tuế nằm xuống, sau đó chớp chớp mắt: “Anh nhẫn tâm giành giường với một bệnh nhân hả?”
Nhẫn tâm.
Dưới ánh mắt của Sầm Tuế Tuế, dù thế nào Giản Sóc cũng không nói ra hai chữ này được.
Sau khi bình tĩnh nhìn Sầm Tuế Tuế mấy giây, Giản Sóc đột nhiên cúi người.
Sầm Tuế Tuế giật mình bèn nhắm mắt lại theo bản năng, nhưng ở giây kế tiếp liền cảm nhận được sự ấm áp trên môi, nhưng vừa chạm đã rời đi ngay.
“Ngoan, nghỉ ngơi sớm đi.”
Sầm Tuế Tuế mở mắt ra, thấy Giản Sóc đưa lưng về phía cô, vừa xoa cổ vừa đi về phía ghế sofa.
Bởi vì cô chỉ ở có một đêm nên không đổi phòng bệnh, mà Giản Sóc cũng không ngờ vợ mình lại không cho mình lên giường ngủ,
Vì vậy, đây là lần đầu tiên trong đời Tổng giám đốc Giản ngủ ghế sofa.
Cảm thấy… vô cùng nhức mỏi.
Sáng hôm sau, Sầm Tuế Tuế thức dậy rất sớm, còn Giản Sóc vẫn đang ngủ trên ghế sofa.
Sầm Tuế Tuế sợ đi rửa mặt sẽ đánh thức Giản Sóc nên lặng lẽ xuống giường, đi tới bên ghế sofa, sau đó lấy dép đệm dưới mông rồi ngồi xếp bằng trên đất.
Sầm Tuế Tuế tỉ mỉ quan sát mặt mày Giản Sóc.
Nói một cách công bằng thì bất kể đã nhìn bao nhiêu lần, Sầm Tuế Tuế đều cảm thấy không ai có thể đẹp trai hơn Giản Sóc.
Trong mắt lẫn trong lòng Sầm Tuế Tuế, Giản Sóc cực kỳ đẹp trai.
“Phì.” Sầm Tuế Tuế bị mình chọc cười thành tiếng.
Giản Sóc khẽ nhíu mày, lông mi nhẹ nhàng động một cái rồi mở mắt ra.
Sầm Tuế Tuế vẫy tay với anh: “Chào buổi sáng.”
“Ừ.” Giản Sóc mới vừa tỉnh ngủ nên giọng khàn khàn, chuyện đầu tiên sau khi xoay người ngồi dậy là kéo Sầm Tuế Tuế lên, “Sao lại ngồi dưới đất?”
“Không có, em lót dép mà.”
Sầm Tuế Tuế thuận thế ngồi xuống cạnh Giản Sóc rồi giơ tay bóp vai anh: “Tối qua ngủ sofa có mỏi không?”
Giản Sóc giật giật cổ: “Nhỏ quá.”
Sầm Tuế Tuế cười sâu xa: “Vậy anh cứ từ từ đi, em đi rửa mặt đây.”
Giản Sóc cũng không nghĩ nhiều, ừ một tiếng rồi lại giơ tay xoa cổ.
Buổi sáng lại làm hai đợt kiểm tra, sau khi chắc chắn Sầm Tuế Tuế không có vấn đề gì mới làm thủ tục xuất viện.
Khương San tới đón Sầm Tuế Tuế, buổi chiều có một buổi phỏng vấn với tạp chí.
Nhưng Giản Sóc không đồng ý.
Khương San khó xử: “Tổng giám đốc Giản, chuyện này không thể trễ nãi được. Hôm nay không còn việc gì khác cả, chỉ có buổi phỏng vấn này thôi, trước bốn giờ chiều là xong rồi.”
Sầm Tuế Tuế thấy vậy thì cũng khuyên Giản Sóc: “Được rồi mà, chẳng phải bác sĩ đã nói em không sao rồi ư? Dù em có về cũng chỉ nghỉ ngơi thôi, không có ý nghĩa gì cả, chi bằng ra ngoài làm việc.”
Giản Sóc suy nghĩ một lúc: “Được rồi, nhớ chú ý sức khỏe đấy, lát nữa anh sẽ về thẳng công ty.”
“Được.”
Giản Sóc đặt tay lên vai Sầm Tuế Tuế, cúi đầu hôn cô một cái: “Phải nhớ anh đó.”
Sầm Tuế Tuế gật đầu: “Nhớ mà.”
Khương San và Đường Tống cùng quay đầu nhìn trời.
Rốt cuộc họ đã làm sai điều gì mà lại bị đối xử như này?
“Khương San, nhớ chăm sóc tốt cho Tuế Tuế.”
“Vâng, Tổng giám đốc Giản, anh yên tâm đi.”
“Ừ.” Giản Sóc lại nhìn Sầm Tuế Tuế lần nữa, “Đường Tống, đi thôi.”
“Vâng, sếp.”
Sầm Tuế Tuế và Giản Sóc chia tay nhau ở cửa, mỗi người đi làm việc của mình.
Lên xe, Sầm Tuế Tuế không nhịn được bật cười một tiếng.
Khương San bực mình: “Cười gì vậy?”
“Không có gì.” Sầm Tuế Tuế lắc đầu, “Chị San có xem mấy chủ đề liền quan đến em trên mạng không?”
“Xem rồi.”
“Ha ha ha ha ha! Xem thì tốt rồi, xem thì tốt rồi.”
Sầm Tuế Tuế cầm điện thoại dựa lưng vào ghế tiếp tục đọc bình luận mới bên dưới chủ đề.
Khương San lo lái xe nên không rảnh tám mấy thứ này với Sầm Tuế Tuế.
Không bao lâu sau đã đến tòa soạn.
Sầm Tuế Tuế để mặt mộc, sợ bị chụp nên đeo khẩu trang lên rồi nhanh chóng vào trong.
Trong lúc trang điểm, bên phía tạp chí phái người tới xác nhận lần cuối với cô: “Cô Sầm, nội dung phỏng vấn đã gửi cho cô mấy ngày trước cô có ý kiến gì không? Ví dụ như là chuyện cô không muốn nói hoặc là đề tài mà chúng tôi cần tránh đi?”
“Không có.” Sầm Tuế Tuế nhắm mắt lại.
“Vậy thì cô Sầm,” Người phụ trách cười một tiếng, “Chuyện ly hôn giữa cô và Tổng giám đốc Giản đã xôn xao suốt mấy ngày nay, cho nên phía tạp chí muốn phỏng vấn chuyện tình cảm giữa hai người, không biết cô thấy sao?”
Sầm Tuế Tuế đồng ý: “Không thành vấn đề, nhưng đừng đi quá giới hạn là được.”
“Yên tâm đi cô Sầm, chúng tôi sẽ có chừng mực. Vậy tôi đi trước đây, lát nữa cô Sầm cứ đi thẳng tới đó là được.”
“Được, vất vả rồi.”
“Không vất vả, không vất vả, chuyện nên làm mà.”
Người phụ trách vừa ra khỏi phòng hóa trang đã thở phào. Anh ta không ngờ Sầm Tuế Tuế lại dễ nói chuyện như vậy, còn tưởng rằng phải tốn chút miệng lưỡi cơ, dù sao thì chuyện của nhà giàu cũng không đến phiên người ngoài như họ lên tiếng mà.
Người phụ trách vứt hết những ý nghĩ nhiều chuyện ra sau đầu rồi nhanh chóng rời đi, sợ lát nữa Sầm Tuế Tuế sẽ đổi ý.
“Tuế Tuế, như vậy có được không đó?” Vốn dĩ Khương San cảm thấy bầu không khí giữa Sầm Tuế Tuế và Giản Sóc có chút gì đó không tả được, “Nói nhiều quá lỡ Tổng giám đốc Giản không vui thì sao?”
“Không sao đâu.” Sầm Tuế Tuế rất chắc chắn, “Tuyệt đối không có vấn đề gì đâu, yên tâm đi, em có chừng mực mà.”
“Vậy được.”
Tạp chí Tinh Diệu là một tạp chí lâu đời và đã giữ được danh tiếng tốt suốt nhiều năm qua, hầu như chưa từng bị phê bình lần nào.
Người hợp tác với tạp chí Tinh Diệu không chỉ có nghệ sĩ mà còn những nhân vật xuất sắc trong ngành nghề khác.
Mà năm nay Sầm Tuế Tuế cũng xem như là tiểu hoa nổi nhanh nhất, hơn nữa vì cô luôn giữ tinh thần tích cực dẫu hoàn cảnh có lận đận nên chính năng lượng này đã thu hút thêm không ít sự chú ý.
Trang điểm và làm tóc xong, Sầm Tuế Tuế kêu Khương San đi cùng mình.
Buổi phỏng vấn kéo dài khoảng hai tiếng đồng hồ, một số làm thành video đăng lên tài khoản chính thức của Tinh Diệu, phần còn lại thì in ra để xuất bản.
Khương San dự tính đến bốn giờ sẽ kết thúc nhưng tầm ba giờ rưỡi Sầm Tuế Tuế đã phỏng vấn xong rồi.
“Chị San, chở em đến Ức Cảnh đi, em đi tìm Giản Sóc.”
“Được.”
Sầm Tuế Tuế không tẩy trang và vẫn mặc nguyên chiếc váy lúc phỏng vấn.
Cô không nói với Giản Sóc cô sẽ đến, mà lễ tân muốn báo cho trên lầu cũng bị cô ngăn cản.
Ở quầy lễ tân là một cô gái thông minh, vừa nhìn đã biết cô muốn cho Giản Sóc một sự ngạc nhiên nên gọi lại cho thư ký ở trên lầu, nói với cô ấy cứ xem như không thấy gì cả và cũng đừng báo cho Giản Sóc biết.
Sầm Tuế Tuế khen cô gái ấy một tiếng rồi mới đi thang máy lên lầu.
Bởi vì đã nói với quầy lễ tân nên cả đoạn đường Sầm Tuế Tuế không gặp bất cứ trở ngại gì, mọi người trông thấy cô cũng chỉ gật đầu chào mà không nói gì cả.
Sầm Tuế Tuế đi thẳng đến phòng làm việc của Giản Sóc.
Cửa không có đóng hẳn mà mở hé, Sầm Tuế Tuế đang định đẩy cửa vào thì nghe thấy giọng của Đường Tống truyền ra.
“Sếp, bản hợp đồng anh để ở đâu vậy?”
Giản Sóc kéo ngăn kéo ra: “Ở đây.”
Đường Tống nhận lấy: “Để tôi hủy nó giúp anh.”
“Không cần đâu.” Giản Sóc lấy lại, “Trước cứ để đây đi, tôi còn chưa nghĩ ra nên nói sao với Tuế Tuế.”
“Hả?” Đường Tống hơi kinh ngạc, “Anh chưa nghĩ ra à?”
Giản Sóc ừ một tiếng.
Sầm Tuế Tuế nghe thấy thì có hơi mù mịt, chuyện gì vậy?
Bản hợp đồng là hợp đồng gì chứ? Là bản hợp đồng kết hôn hay là đơn ly hôn?
Tại sao Giản Sóc không hủy nó đi?
Nghĩ vậy, Sầm Tuế Tuế đột nhiên thấy hơi phiền não nên xoay người định đi.
Nhưng vừa mới đi được hai bước, Sầm Tuế Tuế lại dừng lại.
Tại sao cô phải đi?
Tại sao cô không vào hỏi cho rõ?
Cô là vợ anh mà!
Hơn nữa, cô cũng chưa biết nguyên do, nếu đi thì ngay cả kết quả cũng không biết luôn, vậy chẳng phải sẽ khiến lòng mình khó chịu sao?
Suy nghĩ một chút, sau đó Sầm Tuế Tuế xoay người, trực tiếp đẩy cửa phòng làm việc của Giản Sóc.
Giản Sóc và Đường Tống đồng loạt nhìn qua.
Sầm Tuế Tuế khoanh tay, cằm hơi hất lên, dáng vẻ vô cảm này nhìn hơi dữ.
Sầm Tuế Tuế nói với Đường Tống: “Đường Tống, anh ra ngoài đi, tôi có lời muốn nói với Giản Sóc.”
“???” Đường Tống gật đầu một cái, “Vâng, phu nhân.”
Chờ sau khi Đường Tống ra ngoài rồi đóng cửa lại cho hai người, anh ta chợt khựng lại.
Mới nãy phu nhân gọi sếp là Giản Sóc à?
Lúc chia tay ở bệnh viện chẳng phải còn tốt sao? Hai người còn hôn môi như bình thường nữa mà.
Vậy sao mới đi phỏng vấn xong đã từ anh Sóc chuyển thành Giản Sóc rồi?
Chẳng lẽ???
Đường Tống nghĩ chuyện không ổn rồi bèn vội vàng rời khỏi chỗ thị phi này.
Sầm Tuế Tuế nhìn chằm chằm Giản Sóc mấy giây.
“Sao vậy? Giản Sóc cười cười, “Sao không nói với anh là em sẽ đến chứ?”
“Em đến tìm anh mà còn phải báo trước sao?” Ánh mắt Sầm Tuế Tuế sâu thẳm, giọng cũng chua xót.
Giản Sóc không biết anh chọc cô lúc nào bèn đứng dậy rồi bước ra từ sau bàn làm việc.
Mà lúc này Sầm Tuế Tuế cũng chuyển động theo.
Chỉ thấy Sầm Tuế Tuế thả tay xuống, dẫm giày cao gót ba bước thành hai vọt tới trước mặt Giản Sóc, sau đó giơ tay nắm lấy áo khoác âu phục của anh, hung dữ hỏi: “Nói, rốt cuộc chúng ta có ly hôn hay không?”
Giản Sóc: “….”
Tổng giám đốc Giản: Có ly hay không, chẳng phải chỉ dựa vào một câu nói của vợ thôi à?