“Sếp??? Weibo của anh bị hack hả???”
Giản Sóc cong môi, thờ ơ hỏi: “Cậu là ai?”
“Tôi là Đường Tống nè!”
Tuy giọng của Đường Tống rất nghiêm túc, nhưng không hiểu sao lại mang đến cảm giác ngốc nghếch.
Giản Sóc bất đắc dĩ nói: “Là tôi tự đăng Weibo.”
“Sếp, bây giờ hệ thống bị sập rồi, tạm thời chúng ta không làm được gì cả.”
Giản Sóc nhàn nhạt nói: “Không cần làm gì cả, chờ khi nào khôi phục thì để ý đến mấy bình luận ác ý là được.”
“Vâng, tôi biết rồi.”
Cúp điện thoại với Đường Tống, Giản Sóc nhìn Sầm Tuế Tuế.
Sầm Tuế Tuế nhún vai, cười với vẻ sao cũng được: “Được rồi, dù sao cũng đã công khai rồi, vậy thì chúng ta… yên lặng theo dõi chuyển biến đi. Bất luận là kết quả gì, chúng ta đều phải tiếp nhận hết nha ~”
Giản Sóc cong môi, ngay sau đó vòng tay qua cổ Sầm Tuế Tuế, kéo người vào trong ngực, mở ứng dụng đặt thức ăn ngoài trên điện thoại ra: “Không trông cậy vào Đường Tống được đâu. Muốn ăn gì nào, chúng ta gọi thức ăn ngoài.”
“Tổng giám đốc Giản lợi hại quá ta, lại còn có ứng dụng đặt thức ăn nữa.” Sầm Tuế Tuế giơ ngón cái lên.
Giản Sóc bật cười: “Nhanh lên nào, xem xem muốn ăn gì.”
“Được, để em xem thử.”
Bên này, hai cái miệng nhỏ vui vẻ dựa vào nhau nghiên cứu xem nên ăn gì, còn trên mạng lại đang bùng nổ.
—- ĐM??? Chuyện gì vậy??? Quy tắc ngầm hả?
—- Lầu trên bị ngu hả? Ai ép gì đâu? Người ta là vợ chồng mà.
—- Aiyo aiyo, khó trách có thể từ một nữ diễn viên tuyến mười tám thành nữ chính, rõ ràng chẳng có danh tiếng gì mà vẫn có thể lên tiết mục tạp kỹ nổi tiếng trong nước, bây giờ thì hiểu rồi.
—- Chắc không phải đâu? Tôi cũng là fan của cô ấy mà, chắc không có chuyện này đâu.
—- Aaaaa, quả nhiên không thoát nổi trò cũ mà. [Tạm biệt nha.jpg]
—- Người ta chỉ kết hôn thôi mà, có cần phản ứng dữ vậy không?
—- Chỉ kết hôn thôi ư? Cô ta chỉ kết hôn thôi mà đã cướp mất bao nhiêu tài nguyên của người khác đó!
—- Cái người nói ‘cướp tài nguyên’ buồn cười ghê ta ơi. Người ta có bản lĩnh tìm được một người chồng tốt, được chồng bằng lòng nâng niu thì sao nào? Bộ ăn hết của mấy người à? Nếu không phục thì đi tìm người nào bằng lòng làm vậy với mình đi! Cũng không tự nhìn lại mình xem!
—- A, NCFSM
—- A, JPXSD
Tình huống trên mạng, kỳ thực không tệ như Sầm Tuế Tuế đã nghĩ.
Mặc dù cô chưa có tác phẩm tiêu biểu nào, trước mắt cũng chỉ làm đại diện phát ngôn cho một quảng cáo nhưng những điều này cũng không ngăn được người khác thích cô vì giá trị nhan sắc của cô.
Chưa đến vài phút sau, các bạn của Sầm Tuế Tuế đã chuyển phát Weibo của cô và viết ra những lời mà họ muốn nói.
Từ Essar, Hoa Ánh, Lâm Xán cho đến nhóm Vệ Soái, ngay cả mấy người Hàn Dược mới quen đều nói chúc phúc.
Giám đốc thiết kế Essar của Tinh Nguyệt V: Tuế Tuế giành được vai trò người đại diện phát ngôn sau khi đã thông qua casting. Cô ấy là một cô gái rất nỗ lực và rất đáng yêu.
Người mẫu Hoa Ánh V: Còn nhớ lần đầu gặp mặt, tuy trông Tuế Tuế rất ngốc ha ha ha ha, nhưng ngốc một cách rất đáng yêu, tôi thích cô ấy lắm.
Đạo diễn Lâm Xán V: Bộ phim Tìm Em sắp khởi chiếu, Tìm Em sắp chiếu rồi, mong mọi người quan tâm nhiều hơn. @Sầm Tuế Tuế V, cô nên bắt đầu tuyên truyền rồi.
Hàn Dược V: [cười trộm] rất hâm mộ tình cảm của Tuế Tuế và Tổng giám đốc Giản. Vợ à, anh sẽ học hỏi Tổng giám đốc Giản.
Từng người một lên tiếng vì Sầm Tuế Tuế, tuy vẫn còn người nghi ngờ do Sầm Tuế Tuế tự làm nhưng nhiều người nổi tiếng trong giới cùng lên tiếng cũng đủ để đàn áp những người đó rồi.
Sầm Tuế Tuế thích từng bài một rồi chuyển phát lại Weibo tuyên truyền phim của Lâm Xán.
Làm xong, Sầm Tuế Tuế lại vào Weibo của Triệu Ôn Nhĩ.
Triệu Ôn Nhĩ V: @Sầm Tuế Tuế V, tôi bỏ hết mười cái show để đi coi phim của cô đó.
Sầm Tuế Tuế bình luận: Đa tạ [ôm quyền]. @Đạo diễn Lâm Xán V, vào sắp xếp đi nè.
Đạo diễn Lâm Xán trả lời: Ok, nhớ rồi.
Triệu Ôn Nhĩ trả lời đạo diễn Lâm Xán: ….
Triệu Ôn Nhĩ trả lời Sầm Tuế Tuế: …..
Sầm Tuế Tuế cầm điện thoại cười ngất trong lòng Giản Sóc: “Chơi vui thật đấy.”
Giản Sóc liếc nhìn, nở nụ cười yên lặng.
Lúc hai người đang thấy chán thì tiếng điện thoại bàn vang lên, là tiếp tân khách sạn, báo cho Giản Sóc là thức ăn đã được mang đến.
Sau khi xác nhận với Giản Sóc rồi, tiếp tân mới nói với Giản Sóc là người giao thức ăn đang lên tới.
Giản Sóc đứng dậy: “Thức ăn đến rồi, vợ, dậy ăn cơm nào.”
Sầm Tuế Tuế duỗi người một cái: “Em muốn anh bế em đi ăn cơm à.”
Hai tay Giản Sóc chống bên mép giường, nghiêng người qua hôn môi cô một cái: “Được, chờ anh.”
“Vâng.”
Giản Sóc không chỉ bế Sầm Tuế Tuế đi ăn cơm mà còn đút từng muỗng cho cô, phục vụ vô cùng chu đáo.
Bà Giản hết sức hài lòng nên tặng cho ông Giản một nụ hôn.
Đôi vợ chồng son đang trong thời kỳ yêu đương nồng nhiệt nên không hề cảm thấy hành động này sến mà vẫn rất hưởng thụ.
Sau khi Sầm Tuế Tuế quay xong 《Cuối tuần vui vẻ》 thì sẽ nghênh đón một kỳ nghỉ dài.
Theo lý thuyết thì nghệ sĩ không bao giờ có ngày nghỉ.
Nhưng đúng lúc hiện giờ ngoài việc tuyên truyền phim ra thì Sầm Tuế Tuế chẳng còn hoạt động nào cả.
Lâm Xán rất chu đáo, còn cố ý dời hoạt động cần Sầm Tuế Tuế tham gia ra sau kỳ nghỉ nữa.
Vì vậy, Sầm Tuế Tuế được nghỉ năm ngày.
Mà Giản Sóc dùng năm ngày này để dẫn Sầm Tuế Tuế đi du lịch đường ngắn.
Hai người chọn một thị trấn nhỏ ở phương nam, môi trường ở đó rất yên tĩnh và người biết bọn họ cũng ít.
Có thể nói, năm ngày này không khác nào đang sống ở nơi bồng lai tiên cảnh.
Không có người ngoài, chỉ có đôi vợ chồng son tay trong tay, mỗi ngày mua thức ăn về nấu cơm rồi đi tản bộ, nếu như điều kiện cho phép thì thậm chí Sầm Tuế Tuế còn muốn nuôi một con mèo và một con chó.
Đến khi từ thị trấn quay về thành phố B, Sầm Tuế Tuế có hơi hoảng hốt.
Kỳ nghỉ năm ngày vừa qua giống như một giấc mơ vậy, nhưng vẫn tồn tại một cách chân thực trong đầu cô.
Khi đi làm lại, Sầm Tuế Tuế cực kỳ bận rộn.
Mà Giản Sóc cũng bận không kém vì có hàng tá công việc chất đống trong mấy ngày.
Chẳng qua khá buồn cười đó là, rõ ràng là hai vợ chồng, rõ ràng ở chung phòng, nằm chung một cái giường mà một ngày cũng không nói được mấy câu.
Cứ thế, mùa hè lặng lẽ trôi qua, vào mùa thu, nhiệt độ ở thành phố B vào buổi tối như một trời một vực với buổi trưa.
“Hắt xì!” Sầm Tuế Tuế nhảy mũi một cái.
Ân Tiểu Nguyệt vội vàng đưa khăn giấy cho cô, “Chị Tuế Tuế, chị uống chút thuốc đi.”
Sầm Tuế Tuế lau mũi, nhận lấy ly nước ấm do Ân Tiểu Nguyệt đưa tới, sau khi uống hai ngụm thì thở một hơi dài nhẹ nhõm.
“Buổi tối trước khi ngủ nhớ uống một viên nữa.”
“Mỗi lần uống thuốc cảm là chị thấy buồn ngủ.”
Vừa nói, Sầm Tuế Tuế lại ngáp một cái, trong mắt là một mảng sương mù.
Sầm Tuế Tuế khép chặt áo khoác trên người, hít mũi một cái: “Tiểu Nguyệt, em cách xa chị chút đi, chị sợ sẽ lây cho em đó.”
Ân Tiểu Nguyệt buồn cười, “Chị Tuế Tuế, nếu chị có thể lây cho em thì em cảm ơn trời đất luôn đó.”
“Phỉ phui cái mồm!” Sầm Tuế Tuế trừng cô, “Ai đời lại mong mình bị bệnh chứ.”
Ân Tiểu Nguyệt nói: “Em bệnh thì chị Tuế Tuế sẽ cho em nghỉ ngơi, nhưng chị bệnh thì có được nghỉ ngơi đâu.”
Sầm Tuế Tuế biết, Ân Tiểu Nguyệt xót cô.
“Không sao rồi, đây cũng là công việc cuối cùng rồi mà.”
Ân Tiểu Nguyệt cầm cốc giữ ấm lên: “Để em đi lấy thêm nước cho chị, chị Tuế Tuế, lát lên sân khấu chị cầm nó nhé.”
“Được.”
Hôm nay là buổi tuyên truyền cuối cho 《Tìm Em》 và cũng là lần công chiếu duy nhất.
Lúc Ân Tiểu Nguyệt quay lại, Lâm Xán cũng đến đây.
“Tuế Tuế, cô thấy sao rồi?”
Sầm Tuế Tuế cười gật đầu, giọng khàn khàn: “Tôi không sao.”
Lâm Xán vỗ vai cô: “Vất vả rồi.”
“Không vất vả đâu mà.”
“Được, vậy đi thôi, sắp đến giờ rồi.”
Sầm Tuế Tuế đứng dậy, cầm ly giữ ấm: “Được.”
Là buổi tuyên truyền cuối cùng nên toàn thể nhân viên chủ chốt trong đoàn đều đến dự, đứng đầy cả sân khấu,
Lâm Xán cầm micro, ánh mắt nhìn tất cả mọi người từ trái sang phải, lúc này mới xoay người lại nhìn khán giả ở trước mặt.
“Bộ phim 《Tìm Em》 này được viết dựa theo câu chuyện có thật khi còn bé của một người bạn của thầy Trần.” Lâm Xán khẽ gật đầu, “Lúc đầu nhận được kịch bản tôi rất kinh ngạc, bởi vì tôi biết quả thực có một vụ bắt cóc như thế. Nhưng không giống như khi xem tin tức, có cảm khái mấy câu đấy nhưng không xúc động lớn đến vậy.”
“Và đợi đến khi tôi biết được nguyên mẫu của Đoạn Tầm và Khương Khương thì,”
“Từ sâu trong lòng tôi cảm thấy, trên đời này vẫn có rất nhiều người tốt.”
…
“Tôi thật lòng hy vọng, tất cả những đứa bé bị thất lạc hoặc bị bắt cóc đều có thể bình an trở về nhà.”
Lâm Xán cúi người.
Tất cả những người trên sân khấu cũng không hẹn mà cúi người theo.
Sau đó, Trần Mai Khôi nói về những tài liệu và chuyện trong quá trình viết nên bộ phim này. Sầm Tuế Tuế và Thẩm Chấn Hiên cũng chia sẻ một ít cảm nghĩ của mình.
Hai ngươi phút sau, bộ phim bắt đầu.
Bộ phim chỉ dài khoảng phút nhưng lại làm cho tất cả khán giả yên lặng và cảm thấy bi thương.
Sầm Tuế Tuế có thể nghe thấy tiếng khóc thút thít ở sau lưng cô, ngay cả cô cũng khóc nãy giờ.
Thật ra thì không chỉ cô mà tất cả khán giả ở đây đều như thế.
Khi Khương Khương bị đánh, khi Đoạn Tầm che chở cho cô, dường như trong đầu Sầm Tuế Tuế thoáng hiện ra một vài hình ảnh.
Sầm Tuế Tuế xoa đầu.
Thẩm Chấn Hiên quay sang, nhỏ giọng hỏi cô: “Chị Tuế Tuế, chị thấy sao rồi?”
Sầm Tuế Tuế xoa bóp huyệt Thái Dương: “Không sao, chắc do cảm nên đầu hơi đau.”
“Vậy chị có muốn về trước không? Nói một tiếng là mọi người sẽ hiểu mà.”
Sầm Tuế Tuế cười yếu ớt: “Không sao, chị còn chịu được mà.”
Thẩm Chấn Hiên gật đầu một cái: “Vậy nếu chị thấy khó chịu thì đừng cố nhịn nhé.”
“Được, cảm ơn em, Chấn Hiên.”
Ánh đèn trong phòng chiếu phim lại sáng lên lần nữa. Sầm Tuế Tuế, Thẩm Chấn Hiên, Trần Mai Khôi và Lâm Xán cùng bước lên sân khấu.
Trần Mai Khôi cầm micro nói: “Hôm nay là lần đầu tiên mọi người nhìn thấy một bộ phim hoàn chỉnh, nói thật, trong lòng tôi cảm thấy rất xúc động.”
“Người bạn này của tôi, chúng tôi đã quen biết nhau rất nhiều năm rồi. Năm đó khi cậu ấy bị bắt đi thì vẫn còn là một thiếu niên, khoảng thời gian đó tôi thường xuyên đến nhà cậu ấy để chăm sóc cho chú và dì.”
Chúng tôi luôn chờ đợi và cầu nguyện, chỉ cần cậu ấy có thể trở về thì dù ra sao cũng được.
Thậm chí dì cũng đã từng nghĩ đến tình huống xấu nhất rằng con trai của dì sẽ cụt tay cụt chân, hoặc bị mù hoặc mất đi những thứ khác và không còn nguyên vẹn nữa.
Cho tới tận bây giờ tôi vẫn nhớ rõ ánh mắt tuyệt vọng của dì.
Nhưng may là người bạn của tôi đã quay về. Trừ những vết thương ngoài da do bị ngược đãi ra thì cậu ấy không hề bị tổn thương chút nào cả.
Mà tất cả những điều đó đều nhờ cô gái tên Khương Khương trong bộ phim này.
Đoạn Tầm nói, cậu ấy có thể thành công trốn thoát là vì Khương Khương đã hy sinh đánh đổi, vì Khương Khương biết cậu ấy có một gia đình hoàn chỉnh, còn cô ấy chỉ là một cô nhi, và cô cũng không đồng ý đi theo Đoạn Tầm vì sợ mình liên lụy đến cậu.
Mọi người có biết vì sao bộ phim lại có hai kết thúc không?”
Trần Mai Khôi chợt xoay người, đối diện với Sầm Tuế Tuế, sau đó tiến lên một bước, cúi người chín mươi độ với cô.
“Khương Khương, cảm ơn cô.”
–
Bông: không biết mọi người sao chứ Bông thấy đây là chương có ý nghĩa nhất trong cả bộ đó ~~