Tìm Em Ngàn Năm

chương 7: chia ly

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Khiết Tâm càng lớn càng xinh đẹp, đặc biệt ở người cô bé luôn tỏa ra hương thơm thu hút các vong hồn. Hằng từ sau khi sinh con, cô đi làm nhiều hơn, tăng ca thường xuyên. Tối về nhận xỏ hạt mấy dây vòng đeo cổ, tay. Hằng không muốn bé con bị thua thiệt. Sinh ra không có cha đã bất hạnh lắm rồi. Cô đặt tên con là Khiết Tâm, Khiết của tinh khiết, tâm của tâm tính, cũng là tên của bà Tâm, ân nhân đang cưu mang cô.

Đã năm trôi qua, qua ngày hôm nay, Hằng sẽ tuổi. Cô dự định hôm nay, sẽ về sớm, cùng ăn sinh nhật với bé con. Đang hái trà, đột nhiên Hằng thấy xây xẩm, đau thắt ở ngực. Cô ngẩng lên nhìn, mọi thứ xung quanh tối xầm, và Hằng ngất tại chỗ. Mấy chị công nhân gần đó vội chạy lại đỡ cô vô nông trại, người xoa dầu, bóp tay chân đủ kiểu, nhưng Hằng đã mãi mãi ra đi, cô không có cơ hội bước sang tuổi , dù là một ngày.

Trưa Khiết Tâm đi học về, bé nhớ hôm nay là sinh nhật mẹ, cô bé đã để dành tiền, mua cho mẹ chiếc bánh kem nhỏ xinh, bé cũng không quên hái hoa Lavender trong vườn, dùng dây ruy băng, tỉ mỉ cột nơ, bó thành bó hoa thật đẹp tặng mẹ. Bé đặt bánh kem và hoa lên bàn, sau đó vô phòng thay đồ. Khiết Tâm vừa quay ra, đã thấy Hằng ngồi ngay bàn, cô nhìn con, nở nụ cười hiền:

- Con gái mua cho mẹ à, đẹp quá!

- Sao hôm nay mẹ về sớm vậy mẹ?

- À, hôm nay mẹ hơi mệt nên xin về sớm.

Khiết Tâm nhìn mẹ, trông mẹ tái nhợt, xanh xao. Em tính đi lại sờ trán mẹ, chợt Hằng lên tiếng.

- Con thắp đèn cầy cho mẹ đi, sinh nhật mẹ mà, nên mẹ chỉ ngồi đây thôi. Hihi

- Dạ.

Khiết Tâm vô bếp lấy hộp quẹt ga, bé mồi đèn cầy, cắm lên bánh kem. Hai mẹ con ngồi đối diện nhau, bé nhìn mẹ, mỉm cười

- Mẹ cầu nguyện đi mẹ.

- Ừ! Mẹ cầu mong cho Khiết Tâm của mẹ lớn khôn, xinh đẹp và mạnh mẽ. Dù không có mẹ kề bên, con vẫn sẽ đủ nghị lực bước đi một mình.

- Mẹ! Mẹ nói gì vậy mẹ. Mẹ đừng làm con sợ. Mẹ mệt vậy con lấy nước cho mẹ uống nha.

- Ừ!

Khiết Tâm lại chạy vô bếp, cô bé bưng ra ly nước lọc. Gần tới bàn, cô bé thấy mẹ nhập nhòa sau ánh nến. Gương mặt mẹ tái nhợt, phủ đầy nước mắt đang nhìn cô buồn vô hạn. Ly nước trên tay em rơi xuống đất, vỡ tan, nước bắn ra tung tóe. Em chạy lại ôm mẹ, rõ ràng là mẹ ngồi đó, nhưng em không thể chạm vào mẹ nữa rồi. Khiết Tâm khụy gối xuống sàn nhà giá lạnh, ôm mặt khóc rưng rức.

- Mẹ mất rồi sao mẹ? Huhuhu

- Khiết Tâm! Con quên mẹ ước gì sao. Con có thể thực hiện điều ước cho mẹ không con?

- Huhuhu! Con đang mơ, đúng rồi, con đi rửa mặt thôi. Mẹ đang đi làm, chiều mẹ lại về với con. Đúng rồi, mơ, con nằm mơ.

- Khiết Tâm! Con không mơ. Tại mẹ, mẹ xin lỗi con. Mẹ không cho con người cha, bản thân không quí trọng sức khỏe, nên giờ...giờ con của mẹ chịu mồ côi. Mẹ....mẹ xin lỗi con, con đừng như vậy, mẹ đau lòng lắm....huhuhu

Hằng cũng quì gối xuống ôm con, nước mắt cô rơi trên bờ vai nhỏ thó, đang run rẩy của Khiết Tâm. Cô làm gì cho con bây giờ, ngoài câu xin lỗi. Khiết Tâm ngước nhìn mẹ, bàn tay bé xíu đưa vào hư không, lau nước mắt cho mẹ.

- Mẹ! Con cầu xin ơn trên, hay bất cứ ai có năng lực siêu nhiên, hãy cứu lấy người mẹ đáng thương của con. Huhuhu.

- Con gái! Mẹ đã từng cầu xin cho mẹ sống và sinh ra con. Mẹ đã được toại nguyện, còn ở bên con những năm đã là quá nhiều. Mẹ không dám mong gì nữa. Con ở lại nghe lời bà Tâm nghen con. Khi nào con tuổi, con hãy mở cái hộp mẹ cất trong tủ, trong đó có thân thế của con.

Khiết Tâm gật gật, đỡ mẹ ngồi lại lên ghế:

- Mẹ, mẹ đang ở đâu vậy mẹ?

- Mẹ ở bệnh viện, chắc lát nữa sẽ có người điện thoại về nhà báo thôi.

- Mẹ, có phải tại con thấy và tiếp xúc những điều không nên, nên hại mẹ yểu số không mẹ. Hic...hic...

- Khờ quá, đó là siêu năng lực của con, nhờ đó mà mẹ con mình mới gặp được nhau...lần cuối cùng....

- Mẹ!!!!! Huhuhu

Chợt ngoài cửa, một thân ảnh bước vào. Anh ta cao ráo, nét mặt lạnh lùng. Cả người tỏa ra khí tức u ám, anh cất lên giọng nói lạnh lẽo, như vọng về từ cõi hư vô.

- Em cầu ta tới để xem cảnh này à?

Cả hai mẹ con ngạc nhiên nhìn ra cửa, rồi xoay lại nhìn nhau. Hằng nhớ hình như là người này đã cứu sống mình năm trước. Sao bây giờ anh ta ở đây, hay anh ta muốn đòi lại sinh mạng của cô và con cô. Nghĩ rồi Hằng chắn trước con mình, cất giọng năn nỉ:

- Xin anh tha cho con bé, anh bắt mình tôi là đủ rồi. Huhuhu.

- Nàng đang nói linh tinh gì vậy? Mà nàng chết rồi sao?

- Hả? Anh không phải đến bắt tôi đòi mạng?

- Hứ! Nếu ta đòi, nàng trả nổi sao? Ta nghe tiếng ai đó khẩn cầu ta, nên ta tới.

- Là con, con cầu khẩn chú, chú cứu mẹ con đi chú

- Chú???? Nàng gọi ta bằng chú. Hứ!

Vương tức giận, lập tức cho thời gian ngưng đọng lại. Anh không muốn nghe nàng gọi anh bằng chú. Xin anh giúp mà một tiếng chú, hai tiếng chú thật bực mình.

- Chú lớn hơn mẹ con, hay con phải gọi bằng bác ạ?

- Hả? Sao???? Sao nàng vẫn nói được.

- Sao con không nói được?

- Con bé là Quỉ Nương, tất nhiên sẽ không chịu sự khống chế của ngươi.

Bà Tâm bước vô, phẩy tay nhẹ về phía Khiết Tâm, cô bé ngất xỉu, thời gian lại trôi qua như cũ. Bà đi về phía Hằng, chạm vào đôi bàn tay vô hình của cô. Trong đầu Hằng chợt xuất hiện hình ảnh chớp lóe. Cô thấy tiền kiếp của mình là hoàng hậu, còn anh thanh niên kia là quân vương. Cô đã ngoại tình, hãi hại truất phế ngôi của anh, cuối cùng dồn anh nhảy xuống vực sâu tự tử. Hằng phải lấy tay bụm miệng vì độ tàn ác của cô ở kiếp trước, vì sự đau thương mà người đàn ông kia trải qua. Trong phút chốc, tất cả kí ức hai kiếp hòa làm một. Bà Tâm nhìn Hằng thương cảm, buông tay cô ra, rồi nhìn Vương:

- Ngươi bồng con bé vô phòng, ân oán từ tiền kiếp, hôm nay giải quyết cho xong đi.

Vương không phản đối, cúi xuống bồng Khiết Tâm vô phòng, đặt lên giường. Anh ngồi bên giường, ngắm nhìn cô bé, mùi hương gây nghiện vương vất bên mũi. Vương cứ ngồi đó đến ngây người. Bà Tâm vô phòng, đằng hắng. Anh mới sực tỉnh, nhìn cô thêm chút xíu, đứng lên đi ra ngoài. Hằng vẫn ngồi đó, thân ảnh mờ nhạt. Thấy anh ra, cô chạy tới, quì xụp xuống dưới chân anh:

- Hoàng thượng! Cầu xin người tha lỗi cho thiếp. Thiếp biết thiếp có tội với người, thiếp bằng lòng nhận hết mọi trừng phạt. Nhưng Khiết Tâm vô tội, con bé không đáng chịu đau khổ và yểu mạng bởi tội không phải nó gây ra. Năm xưa, chàng buông lời nguyền đó, nó đang ứng lên người thiếp, rồi nó sẽ lại ứng lên Khiết Tâm. Hoàng thượng, cầu xin người rút lại lời nguyền ấy. Huhuhu. Kiếp trước, người không sủng ái thiếp, không cho thiếp cơ hội có hài nhi. Thiếp trượt dài trong sự ghẻ lạnh của người, tạo ra oán thán, thù hận. Kiếp này, ông trời cho thiếp có con, dù đứa bé được tạo ra trong tội nghiệt, nhưng đủ để thiếp cảm nhận được tình mẫu tử thiêng liêng. Chỉ cần con được an lành, dù đày thiếp vào tầng địa ngục, hay vĩnh viễn không được siêu sinh, thiếp cũng chấp nhận.

- Nàng im đi!

Anh giận dữ, đấm tay lên bàn, mặt bàn rạn lằn ngang lằn dọc. Vì sao ông trời trêu ngươi, lại cho nàng lại con của hoàng hậu, anh làm sao rút lại lời nguyền: " phàm những ai tham gia vào cuộc đảo chính hôm nay, đời đời con cháu phải đau khổ vì bị tình yêu phản bội, và không sống quá tuổi". Những lời anh nói năm xưa, nay linh ứng lên người anh yêu, Anh vò tóc mình bất lực. Chợt, anh ngẩng lên nhìn Hằng;

- Hoàng hậu! Ta tha thứ cho nàng.

Hằng gật gật, dập đầu lạy tạ chàng rồi đứng lên. Hằng nhìn vào phòng con mình, thấy bà Tâm đang nhìn nàng, nở nụ cười đôn hậu. Nàng gật đầu chào bà:

- Bà ở lại khỏe nhé! Chăm sóc bé con giùm cháu, cháu phải đi rồi.

Bà Tâm không nói, xoay mặt chỗ khác, ngăn dòng cảm xúc, đưa một tay phất về phía Hằng, ý bảo cô cứ an tâm đi đi. Hằng mỉm cười, quay qua nhìn Vương, gạt nước mắt, rồi bước vào vầng sáng chói lòa ngay cửa.

Vương ngồi nhìn theo bóng dáng Hằng tan biến, trong anh là cảm xúc hỗn độn, anh từng nghĩ sẽ giết chết hoàng hậu, nhưng cuối cùng anh lại không ra tay. Có giết Hằng ở kiếp này, anh cũng đâu thấy vui sướng hơn. Anh vẫn làm một yêu tinh, anh còn làm kẻ thù giết mẹ của người con gái ấy. Ngược lại, khi nói ra câu tha thứ, lòng anh cảm thấy nhẹ nhõm rất nhiều. Đúng là thời gian sẽ làm nguôi ngoai tất cả. Đang đắm chìm trong suy nghĩ, bà Tâm lên tiếng:

- Ngươi hãy chăm sóc con bé. Dù sao ngươi vẫn có thân xác của con người bằng xương bằng thịt. Và vốn dĩ, nó là tân nương của ngươi.

Không để cho Vương trả lời, bà Tâm đi vô phòng, nhìn bé con, mỉm cười rồi cũng tan biến vào hư vô. Vương đành ra sân, bắn pháo hiệu gọi Quân. Quân nhìn pháo sáng, lập tức chạy đến ngôi nhà của bà Tâm. Ngôi nhà được kết giới bao bọc, nên Quân phải dùng rất nhiều năng lực để vào cứu Vương. Đang hớt hải chạy vô nhà, Quân thấy Vương ngồi bên bàn trà, mặt đăm chiêu, người không hề có dấu hiệu gì bị thương cả.

- Vương! Ngài không sao chứ?

- Quân! Ngươi nói ta nghe, làm sao nuôi một đứa trẻ con người tuổi. Ta có thể biến nàng thành tuổi ngay lập tức không?

- ?????!!!!!!!

Truyện Chữ Hay