Tâm đang ngồi trên giường hí hửng, chợt nghe có tiếng người đằng hắng. Cô xoay qua thì thấy gương mặt đen thui, hai con mắt màu vàng sáng, đứng thu lu trong góc. Tâm sợ quá, tính đưa tay lên miệng cắn, kêu Vương, thì người đàn ông trong góc tối liền chạy ra, dằn tay cô lại. Biết lừa được người nọ, Tâm tủm tỉm cười, cắn phát vào tay của Vương. Anh cau mày nhìn Tâm:
- Lần sau mà còn dám hù em, em cắn cho chảy máu luôn. Hihi!
- Em không sợ, chẳng phải em từng thấy vong hồn sợ quá ngất xỉu sao? Hóa ra khi nãy em giả vờ cắn tay là lừa ta.
- Hahaha!
Tâm nhìn vẻ mặt thẹn quá hóa giận của Vương mà cười lăn, cười bò. "Ôi, anh cũng tuổi chứ ít đâu mà đáng yêu vậy".
- Em!!!!! Ta làm bạn trai em khi nào mà ta không biết?
- Hả! Em có nói Vương là bạn trai em hả?
- Thì...khi nãy trong mơ, em nói với cô Dung gì đó, không phải sao?
- Không!
- Emmmm! Được lắm.
- Sao không được. Em chỉ nói bạn trai em tài giỏi, đâu có nói động chạm đến Vương đâu, sao anh giận? Tật của anh, bao năm rồi cũng không sửa được. Hồi nhỏ giận cách xưng hô, bây giờ không đụng tới cũng tự nhận rồi tự giận. Càng già càng khó chiều à.
- Già! Em dám chê ta già???
- Em nói thật, không chê! Hơn tuổi thì trẻ với ai hả. Cỡ em không biết là chắt bao nhiêu đời của anh nữa.
Vương hầm hầm, tức không nói được, bỏ ra ngoài phòng. Trời lại nổi giông, sấm sét liên tục. Khiết Tâm nhìn bầu trời bắt đầu mưa nặng hạt, cô thở dài "mưa đi cho mát chút, trời dạo này nắng và nóng nữa, hihi! Quả là không uổng công chọc hắn. Hahaha!"
Khiết Tâm qua học trường mới, một ngôi trường tư nổi tiếng chỉ dành cho giới thượng lưu. Trong trường chỉ toàn cậu ấm, cô chiêu. Khiết Tâm vui vẻ hòa đồng, nhưng không ai biết gia cảnh cô thế nào mà vô được đây. Họ thấy cô bình dị, mặc toàn đồ thường, rẻ tiền nên nghĩ Tâm nhà nghèo, bày đặt đua đòi, học sinh ở đây rất ghét, luôn tìm cách phá cô, tống cổ Tâm ra khỏi trường, họ không thích học chung với người không cùng đẳng cấp. Hôm đó, cả lớp lấy lý do đón chào học sinh mới, nên tổ chức tiệc tại nhà hàng Phố Núi, tất nhiên, nhân vật chính không thể vắng mặt.
Chủ nhật, đúng giờ trưa, cả lớp xuất phát, cô chủ nhiệm cũng có mặt, nên Tâm không thể chối từ. Nhà hàng được thiết kế dạng dân dã, với nhiều khu nhà sàn đặc trưng của miền núi, nhưng không xây vách. Các khu nhà cách nhau bởi bãi cỏ nhân tạo, và chuồng nuôi thú. Có cả thác nước cao hơn mét, hơi nước bắn ra xung quanh mát rượi. Lớp của Tâm bao trọn nguyên một nhà, lớp cố tình chơi lớn cho Tâm ra tiền, muốn cô bẽ mặt tự nghỉ học. Lớp trưởng, lớp phó kêu rất nhiều món, đặc sản rừng núi. Tâm cũng không thèm để ý, cô đi dạo ngắm cảnh xung quanh. Đi ngang cho khu chuồng gấu, chuồng xây kín mít và tối tăm. Tiếng gấu gầm rú có vẻ rất đau đớn khổ sở. Tâm tò mò, ghé mắt vào một lỗ nhỏ trên vách bằng đất, vừa đủ một bên mắt để ngó xem bên trong. Cả căn chuồng có con gấu, con nào cũng bị trói hai tay bằng sợi xích to đùng, kéo căng lên trên đầu. Thân người nó được che chắn bở miếng sắt dày, trên miếng sắt lại có vô số vết cào. Có con gấu ngoài cùng hình như đang có bầu, bụng nó to lắm, nó cũng đang rên rỉ tiếng kêu mệt nhọc. Cứ chốc chốc, con bên cạnh xoay sang nhìn con cái, rồi lại gầm rú những tiếng kêu đầy oán hận. Đột nhiên, nó xoay đầu, nhìn thẳng vào vách tường, nơi có Tâm đang ngó, làm Tâm giật mình, thụt lùi lại. Một lúc mới định thần, Gấu chứ đâu phải người, chắc vô tình thôi, nó làm sao thấy được mình qua lỗ bé tí ấy. Tâm vuốt vuốt ngực, đi về khu nhà sàn của lớp. Trên bàn dài giữa nhà, vài món đã được dọn lên. Tâm cười xã giao, rồi ngồi xuống một bên, đang nhìn đồ ăn chợt có ngươi khều vai Tâm, đó là Hào, trưởng lớp.
- Khiết Tâm! Bạn ăn óc khỉ chưa?ngon lắm!!!
- Chưa! Mình chỉ ăn óc heo thôi.
- Vậy lát nữa người ta mang lên, nhớ ăn nha, ăn nhiều cho thông minh. Hahaha
Chỉ ăn óc khỉ mà vui vậy à. Mà công nhận, Hòa cười xấu quá. Tâm không thèm ngó Hòa, xoay người lại, tiếp tục nhìn lên bàn xem món nào ăn được. Một lúc thì nhân viên phục vụ dắt lên một con khỉ, cho nó ngồi dựa vào cột nhà. Tâm ngạc nhiên, thích thú nhìn chú khỉ, chắc chú khỉ lên đây mua vui, chỗ khác thì ca nhạc, chỗ này chơi sang, huấn luyện luôn động vật, sáng kiến hay. Tâm tính đi lại chọc chú khỉ, chợt cô nhận ra có gì không đúng. Phần trán chú khỉ máu đang chảy ra, thành vòng tròn quanh đầu. Anh phục vụ từ vòng tròn đó, dùng dao nhọn nạy lên, một miếng sọ khỉ văng ra, rơi xuống đất, lộ ra bộ não bên trong. Anh phục vụ nhặt miếng hộp sọ đặt lên bàn. Anh dùng ấm nước sôi, rưới vào chỗ hở chứa não. Chú khỉ đau đớn, không giãy dụa được, chỉ ngồi đó "khẹt khẹt", rồi dùng tay vuốt nước sôi đang chảy từ trên đầu chảy xuống. Nó vuốt tới đâu, lông và da tuột ra theo tới đó. Nhìn một màn kinh khủng trước mắt, Tâm vội đứng lên, chạy vòng qua bên kia bàn, nắm tay đang chế nước sôi của anh phục vụ, kêu dừng lại.
- Em ơi, đây là món ăn, em không ăn thì mấy ông nhậu kia cũng ăn thôi. Con này không sống quá phút đâu.
- Anh dừng lại ngay, ở đây có bao nhiêu khỉ, em mua hết.
Anh phục vụ nhìn Tâm, chắc là cô chiêu muốn chơi ngông, mua khỉ về nuôi đây. Anh cười khẩy nhìn Tâm "được, để anh đem hết chúng lên"
Lần lượt từng con khỉ được dắt lên, nhốt một đám vô cái lồng sắt to. Con cuối cùng cũng là con nhỏ nhất, hình như chỉ mới vài tháng tuổi. Mấy con kia bị bắt lên không sao, tới con khỉ con này bị bắt lên, đột nhiên con khỉ bị cắt nắp hộp sọ liền phản ứng. Nó nhảy chồm qua chồm lại, hai tay nó chấp lại lạy mấy người xung quanh, miệng nó khè khè, mắt nó nhìn khỉ con rươm rướm. Tự nhiên Tâm bật khóc, ôm khỉ con lại đưa cho nó. Nó nhìn cô, rồi đưa tay ôm khỉ con vô người, bắt chí cho con. Mặt nó rất vui, không còn buồn bã hay thất thần khi bị chế nước sôi nữa. Tâm khóc dữ dội hơn, cô nhớ mẹ mình, tim cô đau muốn nghẹt thở. Tâm liền tháo xích cho khỉ mẹ, ẵm hai mẹ con khỉ lao ra khỏi nhà hàng. Anh phục vụ khi nãy giữ tay Tâm lại:
- Em bảo mua hết số khỉ ở đây, giờ em chỉ lấy con này cũng phải trả tiền. Nhưng con khỉ mẹ sắp chết rồi, em mang về làm gì? Để lại đây, tụi anh làm món ngon cho.
Tâm ôm hai con khỉ vô lòng, nước mắt rơi lã chả. Cô ngửa mặt lên trời, gọi to:
- Vương! Em đau quá, anh tới đây đi!
Người phục vụ trố mắt, tưởng cô ăn quịt, tính lôi cô vô trong, đột nhiên trên bầu trời, mây đen ầm ầm kéo tới, gió lốc thổi liên hồi, bụi tung mù mịt. Trong lúc mọi người đang che mắt vì bụi, một thân ảnh đột nhiên xuất hiện giữa cơn lốc xoáy, dịu dàng tới ôm trọn Khiết Tâm vào ngực. Vương mặc áo sơ mi đen, phanh hai nút, quần tây cũng màu đen làm nổi bật nước da trắng bệch của anh, như zombie đẹp trai giữa đời thường. Anh phục vụ vội chạy tới, lay lay tay anh:
- Anh là gì của bé này? Anh xem bé đòi mua hết khỉ, tôi dắt lên hết thì bé chỉ lấy hai con đang ôm, nhưng không trả tiền. Anh tính sao hả?
Vương cúi nhìn Tâm. Tâm ngước đôi mắt còn ngấn nước nhìn anh, gật gật. Anh nở nụ cười cưng chiều, xoa xoa đầu Tâm, rồi móc bóp, lấy ra tấm thẻ visa bạch kim đưa cho anh phục vụ:
- Tổng cộng bao nhiêu trừ vào đây. Tính luôn bàn tiệc mà lớp em ấy đặt.
Anh phục vụ nhận tấm thẻ, cười gượng, nói với Vương!
- Anh chờ chút. Tôi trở lại ngay.
- Khoan!
Vương lại nhìn Tâm, dịu dàng hỏi:
- Em có muốn mua luôn nhà hàng này không? Vừa rồi nghe em kêu đau? Là hắn làm em đau à?
Tâm lắc lắc đầu, dựa vào ngực Vương, không nói gì nữa, tay vuốt ve hai mẹ con khỉ. Tên phục vụ nghe Vương hỏi cũng há hốc kinh ngạc, "trời ạ, giàu có bao nhiêu mà muốn mua cả nhà hàng? Không biết tôi sống ảo hay ông ấy nữa." Sau khi cà thẻ xong đi ra, đã không còn thấy hai người đâu nữa. Hắn nhìn tấm thẻ thèm thuồng, dự định sẽ đi cà mua đồ hiệu, rồi bán lại lỗ chút cũng có khối tiền. " do anh đích thân đưa tôi mà ai không lấy lại, tôi không xài thì có lỗi với bản thân quá. Hahaha"
Hắn quyết định xin nghỉ nửa buổi, vô trung tâm thương mại mua đồ. Đến lúc tính tiền, vừa móc thẻ ra, tấm thẻ tự dưng nóng lên, bùng cháy và tan biến. Hắn trố mắt nhìn theo làn khói đen, trong lòng cả kinh, vội bỏ của, la hét chạy ra ngoài đến rớt cả dép, mà cũng không dám quay lại lụm.
Khiết Tâm về đến biệt thự, cô thả hai mẹ con khỉ xuống sân. Khỉ con chạy nhảy, đu trèo tung tăng, còn khỉ mẹ gục xuống, ngã lăn ra đất. Tâm hốt hoảng, ôm khỉ mẹ vào lòng, từ mắt cô lại chảy ra giọt lệ thương cảm.
- Khỉ ơi, em ráng sống đi, ráng sống mà nuôi con. Ở đây không ai dám làm gì em đâu. Huhuhu.
Khỉ mẹ nhìn Khiết Tâm, rồi nhìn qua khỉ con đang đu trên cây, mắt nó đỏ lên, chảy ra giọt nước mắt khỉ. Nó cầm ngón tay trỏ của Tâm, chạm vào giọt nước mắt đó, rồi đặt lên ngón tay dính nước mắt nụ hôn biết ơn của nó. Khiết Tâm khóc nhiều hơn, khỉ con nghe cô khóc, vội nhảy xuống, đu vào ngực khỉ mẹ, mút mát dòng sữa sắp cạn khô. Tâm vuốt ve khỉ con, tay kia bụm miệng để không phải phát ra âm thanh đau lòng. Khỉ mẹ cũng vuốt ve con nó, bắt con chí cuối cùng bỏ vào miệng nhai nhai, tay nó từ từ buông thỏng, và nó nhắm mắt vĩnh viễn. Khiết Tâm vội vàng gọi Vương, nhanh chóng, Vương xuất hiện sau lưng cô:
- Em gọi ta?
- Vương! Cứu khỉ mẹ đi. Huhuhu.
- Con bé này, lần trước gặp nguy hiểm đến tính mạng, sao không khóc mà gọi ta, nay chỉ vì con khỉ mà khóc đến thê lương thế à?
- Vương! Xin anh cứu khỉ mẹ nhanh đi, sắp không kịp rồi. Huhu
- Khiết Tâm, đã trễ rồi, sinh tử trong cuộc đời đều có số, ta không thể cãi số được. Huống hồ, khỉ mẹ đã chấp nhận, sao em còn cố chấp. Em nhìn đi, khỉ mẹ ra đi rất thanh thản, nó đã phải chịu đau khổ cả đời, đến lúc nó được giải thoát rồi.
Vương ôm Khiết Tâm vào lòng vỗ về, đợi khỉ con bú nó, leo lên cây, Vương nhìn đến xác khỉ mẹ, một vầng ánh sáng xanh lam bao quanh nó, thoáng chốc tan biến vào hư vô. Vương vỗ vỗ vai Tâm, một tay anh vẽ vòng tròn vào không trung, khung cảnh của khỉ mẹ hiện ra, con khỉ khỏe mạnh, vui vẻ, đang khẹt khẹt nhìn Tâm cảm ơn, trên đầu nó cũng đã liền, không có dấu vết của hộp sọ bị cắt. Nó nhảy nhót, đu dây đi theo một đàn khỉ rất đông. Khiết Tâm nhìn theo nó, mỉm cười. "Yên tâm, chị sẽ chăm sóc khỉ con", khỉ mẹ nhìn Tâm gật đầu như một con người, rồi đu theo đàn khuất dạng. Xa xa trong khu rừng, có đôi mắt màu xanh lá vẫn đang quan sát một màn vừa rồi. Anh ta mang hình người, nhưng trên lưng có thêm đôi cánh màu trắng đen to khỏe. Anh nhìn giọt nước mắt Khiết Tâm rơi, đưa tay hứng lấy, và nếm thử "nước mắt con người, cũng ngọt vậy à". Môi anh nhếch lên, vỗ cánh bay đi.
Tối hôm ấy, cả khu rừng bao quanh biệt thự nổi lên tiếng rì rầm của các loài cây "một cô bé thiện lương đã cứu con của núi rừng, cô bé rất có khí chất, chúng ta hãy tạo điều kiện cho cô bé làm phu nhân của Thần rừng...". Lần đầu tiên trong vương quốc rừng sâu, tên Khiết Tâm, một cô bé con người được muôn thú yêu quí, tôn làm nữ thần. Cũng chính từ đây, Quỉ Vương sẽ làm sao để giữ được vợ của mình, khi Thần Rừng cũng cảm mến Khiết Tâm.