"Đoàn Đoàn, sao con không đến trường? đã làm bài tập xong chưa?" bà cụ nắm tay Đường Nghiên dạy hỏi han dạy dỗ nàng.
Đường Nghiên liếc nhìn cô Kỷ dùng ánh mắt xin giúp đữo, nàng nên làm gì bây giờ, cô Kỷ chỉ cười nhẹ lắc đầu, ý bảo nàng không cần nói ra cứ phối hợp với bà cụ là được rồi.
Đường Nghiên lập tức hiểu ra, quay người nói: "làm, đã làm xong rồi hôm nay nghỉ lễ không cần phải đi học."
"Hôm nay là ngày nghỉ, mẹ có sẽ làm cho con chút kẹo đường nhé?", bà cụ vừa nói vừa định nhấc chăn ra khỏi giường.
Kỷ Du Thanh thấy không ổn, vội vàng tiến lên ngăn cản: "Mẹ, chân của mẹ bị thương, đừng xuống."
Bà lão sững sờ một lát, quay đầu hỏi: "Cô là ai? Tại sao cô lại tùy tiện gọi người khác là mẹ như vậy? Ta chỉ có một cô con gái tên Đoàn Đoàn."
Đường Nghiên lén nhìn khuôn mặt đầy mất mát và buồn bã của cô Kỷ.
Thật đau lòng biết bao khi mẹ ruột lại không nhận ra mình.
Lúc này, cô Tần y tá đến giúp đỡ, đỡ bà cụ nằm xuống lần nữa, nói gì đó để thu hút sự chú ý của bà cụ. Sau đó, một cô y tá khác nói với họ: "Bác sĩ nói không nên để bà xúc động, đây là thực đơn bữa trưa, vì bà nấu một chút gì đó cũng là thể hiện lòng hiếu thảo rồi."
Kỷ Du Thanh mím môi gật đầu, đưa tay nhận lấy: " Các cô chăm sóc mẹ tôi vất vả rồi.".
||||| Truyện đề cử: Vứt Bỏ Chàng Rể Ngốc |||||
"Sao lại nói vậy, bà cụ như vậy chúng tôi cũng không thể trơ mắt nhìn ".
"Nghiên Nghiên, chúng ta đi phòng bếp đi." Kỷ Du Thanh nói, " con có thể giúp cô."
"Được!" Đường Nghiên vui vẻ đồng ý, có thể giúp được cô Kỷ thì còn gì tuyệt vời hơn.
Ngoài những đầu bếp của viện dưỡng lão thuê, những người thân của các ông bà cụ ở đây cũng có thể tự tay nấu các bữa ăn để thể hiện lòng hiếu thảo.
Sau khi đi vào, Đường Nghiên kinh ngạc nhìn vào trong, căn bếp lớn như vậy có thể chứa được bao nhiêu người, có thể so sánh với bếp của khách sạn năm sao, mặc dù nàng chưa từng nhìn thấy cái gọi là phòng bếp khách sạn năm sao.
Với vốn từ một nghèo hai trắng của nàng, thì không thể nghĩ ra từ hoàn mĩ nào có thể miêu tả nơi này.
Kỷ Du Thanh rất quen thuộc trong bếp, đây là sân nhà của cô, cô sử dụng dao thành thạo và vững vàng, Đường Nghiên chỉ cần làm theo hướng dẫn trong suốt quá trình và cố gắng trở thành trợ thủ đắc lực của cô Kỷ.
Bởi vì đây là bữa ăn dinh dưỡng của người già nên việc sử dụng gia vị cần phải chính xác và cẩn thận hơn, Đường Nghiên một bên thuận tiện học nghệ, nàng hiếm khi thấy cô Kỷ làm việc gì nghiêm túc như vậy, ngoại trừ khi cô đang làm việc thì đây là việc thứ hai.
"Xong" Kỷ Du Thanh tắt bếp, trên bàn xếp đầy đồ ăn được bày biện tinh xảo, nhìn thấy đã khiến người ta ch ảy nước miếng.
"Wow, cô Kỷ thật lợi hại." Đường Nghiên nhịn không được mà khen.
Kỷ Du Thanh nhẹ nhàng mỉm cười, dùng khăn giấy cẩn thận lau đi vết dầu trên mép đ ĩa, " không có gì lợi hại cả, nếu có một ngày con tìm được người mà mình yêu thích nhất thì con cũng sẽ làm được như vậy."
Người cô yêu nhất... mẹ của cô Kỷ là người cô yêu thích nhất, đúng vậy, tuy rằng trong miệng cô luôn nói bà là người đáng thương lại đáng trách nhất, nhưng chung quy vẫn lại bà vẫn là mẹ của cô, là người trọng yếu nhất trong cuộc đời.
Nhìn thấy Đường Nghiên ngơ ngác đứng đó, Kỷ Du Thanh bưng khay thức ăn lên nói: "Đi thôi, chúng ta trở lại phòng."
Bữa trưa được đưa tới cho bà cụ, dường như cảm nhận được mùi vị quen thuộc bà ăn thực vui vẻ, Kỷ Du Thanh ở bên nói: "Trước kia đều là mẹ dạy cô nấu ăn, nên cô đều dựa theo khẩu vị của bà để nấu."
Đường Nghiên gật đầu: "Thì ra là vậy."
Có lẽ yêu ai yêu cả đường đi nên Đường Nghiên cư xử với mẹ cô cũng rất kiên nhẫn, nhiệt tình giúp đỡ rót nước, chờ bà cụ ăn xong, nàng quay lại thì đã không còn thấy bóng dãng cô Kỷ. Sau khi hỏi vài cô y tá đều nói không biết, có vẻ là cô đã ra ngoài.
Đường Nghiên chạy ra ngoài tìm kiếm, nàng tìm khắp tòa nhà khoa nội trú vẫn không thấy cô Kỷ, không biết tại sao lòng nàng lại lo lắng, lo lắng phát điên, muốn nhanh chóng tìm thấy cô. Khi đến khu nhà ở, cửa phòng hơi mở ra, cô Kỷ chắc chắn đã về đây nghĩ đến đây, Đường Nghiên mới thở phào nhẹ nhõm, vội vàng đi vào tìm kiếm.
Tìm kiếm gần như khắp các phòng, vẫn không thấy người đâu, điều này khiến nàng có chút khó hiểu, Đường Nghiên trở lại căn phòng họ nghỉ đêm qua, ngồi bên giường một lúc, khi bình tĩnh lại, nàng cảm giác nghe được tiếng động mơ hồ trong phòng tắm, Đường Nghiên đứng dậy, thận trọng đến gần, dán mặt vào cửa bên trong truyền ra những tiếng nức nở khe khẽ.
Nghe một lúc, xác thực cô Kỷ ở trong.
Như thế nào mà......
Đường Nghiên ngã ngồi xuống, dựa đầu vào bức tường cạnh cửa phòng tắm, hóa ra là cô đã nhịn xuống, cô Kỷ vốn không bao giờ bộc lộ ra vẻ mềm yếu, luôn nở nụ cười dịu dàng trước mặt người ngoài, rồi khi một mình lại trộm nức nở.
Chỉ cần nghĩ đến những điều này, tất cả những bất bình, đau buồn mà cô Kỷ đã trải qua, Đường Nghiên không khỏi cảm thấy đau lòng.
Một lúc sau, bên trong truyền đến tiếng nước từ vòi, Đường Nghiên theo bản năng nhanh chóng đứng dậy khỏi mặt đất, trốn ra khỏi phòng.
Kỷ Du Thanh đi ra, gặp Đường Nghiên đang đứng ở phòng khách, giật mình hỏi: "Nghiên Nghiên, sao con lại qua đây?"
Khi Đường Yên nhìn cô Kỷ lần nữa, rõ ràng là cô ấy đã trang điểm để che đậy, nhưng viền mắt vẫn đỏ hoe, chứng tỏ vừa rồi cô ấy đã khóc.
"Con..." Đường Nghiên do dự một chút, " lâu không thấy cô quay lại nên con tới đây tìm."
Kỷ Du Thanh mím môi, lại nói: "Chiều chúng ta trở về đi."
"Dạ?" Đường Nghiên khó hiểu.
Kỷ Du Thanh cười che đậy, tận lực hạ thấp ánh mắt xuống, tránh cho Đường Nghiên nhìn thẳng vào mặt cô, "cô không quen ở đây quá lâu, ở lâu quá mẹ cô sẽ không thích, cô cũng cảm thấy phiền lòng".
"Được rồi, chúng ta có cần quay lại thông báo cho họ không?" Đường Nghiên hỏi.
"Đương nhiên rồi."
Cùng cô Kỷ thu dọn quần áo đã thay tối qua, đến khoa nội trú để chào một tiếng, mặc dù cô y tá cố gắng hết sức để giữ cô lại thêm vài ngày nữa, nhưng Kỷ Du Thanh lại có cố chấp chỉ nói một câu: "Sau khi bà bình phục một chút, tôi sẽ tới thăm."
Những người chăm sóc không nói thêm gì nữa.
Đường Nghiên cũng không có phản đối gì, chỉ cần cô Kỷ đi đâu, nàng cũng nguyện ý đó.
Khi hai người ra khỏi khu nội trú, nắng chiều không quá gắt vừa phải, trong vườn có rất nhiều cụ già đang tập thái cực quyền, tất cả đều mặc đồ trắng, trông giống như một đội võ cổ xưa. Cũng có những bà cụ đang đi dạo, tán gẫu vài câu chuyện phiếm gần đây trong sân.
Kỷ Du Thanh liếc nhìn nơi đó, trong lòng có chút ao ước, Đường Nghiên nghĩ thầm, mong muốn lớn nhất của cô Kỷ bây giờ là bà Kỷ có thể bình phục càng sớm càng tốt, buổi chiều nắng như này bà cũng có thể ra ngoài đi dạo, cảm nhận mặt trời và hưởng thụ không khí thiên nhiên tốt đẹp này.
Đúng rồi, tối hôm qua Đường Nghiên mới biết được họ gốc của cô Kỷ không phải là Kỷ, cô Kỷ cũng không nói cho nàng biết họ của mình là gì, chỉ nói rằng sau khi mười tám tuổi rời nhà, cô đã đi đến đồn công an tự ý đổi họ, vì khi trưởng thành cô muốn mang họ mẹ, sau khi giải thích lý do cụ thể, cảnh sát cũng không làm khó cô ấy.
Nàng cũng nghe nói sau khi cô Kỷ đổi họ, bố cô ấy ở nhà rất giận giữ, nhưng cô ấy không quan tâm, thậm chí còn cảm thấy rất vui vì cuối cùng cô ấy đã thoát khỏi ngôi nhà khiến cả cô và mẹ không chịu nổi. Tâm nguyện duy nhất của cô chính là cố gắng học tập rồi kiếm tiền, có năng lực rồi sẽ đưa mẹ mình đi, sau đó cô đã làm được.
Có thể thấy cô Kỷ thực sự không phải là một người phụ nữ bình thường, dám đấu tranh bảo vệ nhân phẩm và quyền lợi của mình, thực sự rất ngầu, Đường Nghiên rất ngưỡng mộ cô ấy.
Nói đến đây, Đường Nghiên cũng mang họ Đường của mẹ nàng, nhưng nàng không biết sau này mình có thể trở thành một người phụ nữ độc lập tự chủ hay không, giống một người như cô Kỷ, không so với cô Kỷ phải lợi hại hơn như vậy mới có thể bảo vệ cô, không để cô ấy bị tổn thương.
Xe chạy trên đường, bên trong vang lên tiếng nhạc du dương, Đường Nghiên chống cằm nhìn ra ngoài cửa sổ, suy nghĩ chợt bay đi.
Sau khi rời khỏi viện dưỡng lão xa xôi hẻo lánh, tinh thần cô Kỷ thả lỏng không ít, gần như không thở nổi được phóng thích. "Tối nay con muốn ăn gì?" Kỷ Du Thanh mỉm cười hỏi, ngữ khí nhẹ nhàng.
Đường Nghiên cũng thoải mái cười nói: " trong nhà còn gì thì ăn cái đo đi."
Kỷ Du Thanh không quên trêu chọc nàng một câu: "Dễ nuôi như vậy, rất dễ bị đàn ông lừa đi nha."
"Sẽ không đâu." Đường Nghiên chắc chắn nói.
【, trời nắng.
Gần đây xảy ra rất nhiều chuyện, nhưng tôi không có thời gian để ghi lại, đêm qua tôi và cô Kỷ về Hoa Đô thăm mẹ cô ấy trong viện dưỡng lão. Hai ngày qua, tôi phát hiện cô Kỷ thực chất là một người phụ nữ bề ngoài có vẻ mạnh mẽ nhưng bên trong lại yếu đuối, thường che giấu bản thân rất tốt, tốt đến nỗi người ngoài không thể thấy được cảm xúc thật của cô, cô Kỷ như vậy thật khiến người ta đau lòng
Tôi vẫn còn nhớ rõ đôi bàn tay run rẩy cầm bút của cô Kỷ khi ký giấy đồng ý phẫu thuật tối qua, dáng người mảnh khảnh cô đơn đứng bên cửa sổ thổi, hay hôm nay ban ngày, một mình trốn trong phòng tắm khẽ nức nở, trong khi tôi dường như không thể làm được gì ngoài việc nghe lén ngoài cửa và lặng lẽ ở bên cô ấy.
Cô rời nhà năm 18 tuổi một mình lang bạt, một mình trả học phí bốn năm đại học, trong khoảng thời gian này không biết cô Kỷ đã phải trải qua bao nhiêu đau khổ, đã mười mấy năm, một mình mười mấy năm làm tôi thực sự đau lòng.
Nếu mục tiêu duy nhất của tôi trước đây chỉ là rời khỏi sơn thôn và thay đổi vận mệnh thì sau này mục tiêu của tôi lại có thêm một điều nữa, tôi muốn trở nên mạnh mẽ và có năng lực, tôi muốn bảo vệ cô ấy, tôi muốn là bờ vai cho cô ấy, tôi chắc chắn có thể làm được. 】