Tim Đập Cực Độ

chương 42: có người sống

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Cuối cùng Quan Yếm đã biết mấy bộ thây khô đó được tạo ra như thế nào.

Bọn họ cũng chịu ảnh hưởng từ ánh trăng giống như cô, bị đẩy vào một thế giới tràn ngập những điều phi lý.

Nhưng người bị giam trong đó không có cách nào để ý thức được rằng những hiện tượng ma quái kia là sai trái. Họ vẫn sinh hoạt “bình thường”, mãi cho đến khi cơ thể thật sự của mình bị một thứ thần bí hút khô, rồi trở thành từng cỗ thây khô.

Có lẽ chỉ có niềm tin sống sót giống như Quan Yếm thì mới có thể thoát khỏi đó.

Cũng có thể cô không giống với những người khác, cái cô thấy không phải là mặt trăng thật sự mà chỉ là một tấm hình.

Có thể những người đã nhìn thẳng vào trăng xanh còn gặp phải tình huống nguy hiểm hơn cô rất nhiều, một khi đã bị lọt vào thì không còn hy vọng chạy thoát.

Nhưng mà cũng sẽ có một bộ phận người còn sống sau khi nhìn thấy ánh trăng, ví dụ như những người đứng ở khu quảng trường vẫn luôn nhìn lên ánh trăng.

Tuy rằng những người đó rõ ràng là đã không còn bình thường, nhưng cũng không biến thành thây khô.

Manh mối trước mắt quá ít nên không đủ để đưa ra kết luận, Quan Yếm không nghĩ nhiều nữa, điều quan trọng nhất bây giờ là tình trạng cơ thể của cô.

Cô tựa đầu nghỉ ngơi một hồi lâu, cảm giác trong người có sức hơn một tí mới cố gắng gượng người dậy tắt màn hình, vịn vào bàn ghế xung quanh, từ từ đi tới chỗ quầy tính tiền.

Mãi tới lúc này cô mới chú ý tới, không biết từ khi nào mà quán net đã khôi phục lại tình trạng trước khi cô bước vào.

Ông chủ ở quầy tính tiền biến thành một cỗ thây khô chỉ còn da bọc xương đen sì, rất nhiều chỗ trước bàn máy tính sáng đèn đều trống không, chỉ có một vài chỗ có thi thể đang ngồi đeo tai nghe.

Cô dừng lại, xoay người đi tới chỗ những chiếc máy tính còn đang mở.

Những màn hình có ảnh mặt trăng xanh rất dễ nhận ra, không cần nhìn màn hình mà cũng có thể phát hiện có ảnh nó hay không.

Quan Yếm vịn tường chậm rãi bước đi, tránh những máy tính có mặt trăng xanh, cô tìm thấy một máy có giao diện bình thường rồi ngồi xuống xem thử.

Cái máy tính này cũng không thể lên mạng như điện thoại của cô, tất cả đều nằm ở trạng thái ngắt mạng.

Nhưng vẫn còn tin tức bình thường được hiển thị trên màn hình, tất cả đều nói về “ánh trăng độc.”

Nội dung cơ bản thì đều giống nhau, cô xem lướt qua một lần là xong.

Tổng kết lại là, bắt đầu từ đêm ngày 1 tháng 5, ánh trăng biến thành màu xanh dương quỷ dị.

Lúc ấy mọi người cũng không biết điều này nói lên điều gì, họ đều vô cùng phấn khích nhắc những người bên cạnh ra xem, còn có rất nhiều người chụp ảnh đăng lên mạng, trong chốc lát, toàn thế giới đều bàn về mặt trăng màu xanh đó.

Sau khi hiện tượng kéo dài được ba ngày, từ từ có người xuất hiện hành vi không thích hợp.

Ví dụ như đang đi trên đường thì tự lao ra ngoài chắn trước ô tô, trước khi chết còn đang cười.

Có một bản tin làm Quan Yếm cảm thấy vô cùng khó chịu trong lòng:

Một người vợ đang xắt rau chợt chặt ngón tay mình mà làm như không nhận ra, sau đó tiếp tục chặt xuống, cuối cùng bưng một phần rau xào đẫm máu đặt lên bàn.

Mà chồng cô ấy vẫn luôn ngồi trên sofa trong phòng khách chơi game, dù có mở cửa nhà bếp thì anh ta vẫn không hề phát hiện vợ mình có gì khác thường.

Người vợ mỏi mệt suy yếu gọi anh ta ra ăn cơm, anh ta còn nổi giận, trách cứ cô ấy quấy rầy anh ta chơi game.

Nửa tiếng sau, khi anh ta chơi game xong mới ngẩng đầu lên, nhìn thấy người vợ đã chết đang gục bên cạnh bàn ăn vì mất máu quá nhiều, cùng với món trứng xào hẹ với rất nhiều đốt ngón tay.

Lúc đời sống thường ngày xảy ra thêm rất nhiều điều quỷ dị kỳ lạ thì cuối cùng mọi người mới nhận ra tất cả mọi thứ đều có liên quan tới mặt trăng màu xanh kia.

Các quốc gia đặt tên cho nó là “Ánh trăng độc”, cho rằng việc xảy ra trên cơ thể mọi người là đã bị ô nhiễm tinh thần. Đồng phát phát thông báo khẩn cấp nhắc nhở mọi người, đồng thời nghiên cứu với tốc độ nhanh nhất để đưa ra phương án giải quyết.

Nhưng trong giai đoạn “nghiên cứu”, mọi người phát hiện thời gian mặt trời mọc ngày càng ít đi, ngắn ngủn ba ngày sau, trên bầu trời vĩnh viễn treo một vầng trăng xanh, ban ngày không còn xuất hiện nữa.

Căn cứ theo thời gian trên điện thoại Quan Yếm so với thời gian trên trang web, những tin tức này là của mười ngày trước.

Nói cách khác, mười ngày trước đã có khá nhiều người tới đây rồi lên mạng. Tình huống lúc ấy chưa nghiêm trọng tới nỗi làm mọi người không dám ra ngoài, mười ngày sau, cả khu vực quanh đây đều là thây khô, không còn bao nhiêu người sống.

Kết quả rất rõ ràng, không thể nghiên cứu ra phương án giải quyết, toàn bộ thế giới đã hoàn toàn thất thủ.

Quan Yếm xoay người chậm rãi đi tới chỗ quầy tính tiền, nghĩ thầm, tuy ở chỗ này xém nữa đã xảy ra việc không thể cứu vãn, nhưng manh mối thu hoạch cũng coi như không ít.

Hiện tại cô đã hiểu rõ: Nguyên nhân tạo ra thây khô và quá trình hình thành, diễn biến sự kiện ánh trăng độc,thế giới ảo giác vô lý và cách thức thoát khỏi đó.

Thông qua tin tức này có thể biết rằng: Lực ảnh hưởng của “Ánh trăng độc” càng ngày càng mạnh mẽ.

Ban đầu mọi người còn có thể tha hồ nhìn ánh trăng, còn đăng hình lên mạng thảo luận, sau đó tinh thần dần dần bị ô nhiễm, xuất hiện sự kiện quái dị, rồi sau đó, ánh trăng cũng đã làm ô nhiễm sức mạnh tinh thần của loài người.

Đến cuối cùng… Chỉ cần nhìn ảnh của nó thôi thì cũng gặp nguy hiểm.

Chẳng qua là, biết thì biết, nhưng vẫn không thể nghĩ ra cách hoàn thành nhiệm vụ lần này.

Quan Yếm đi tới quầy tính tiền, vòng ra kệ hàng ở mặt sau lấy một ít đồ ăn và thức uống, đẩy ông chủ thây khô ngã xuống đất rồi chiếm đoạt cái ghế của gã.

Bây giờ cơ thể của cô vô cùng suy yếu, không chỉ vì mất mười mấy cân thịt, mà thể lực cũng yếu đi rất nhiều, đi một đoạn ngắn từ ghế dài đến bên này cũng đã th ở dốc.

Quan Yếm ăn hai thanh chocolate tiếp năng lượng, uống sạch một chai nước trái cây ngọt ngào, nghỉ ngơi một lúc mới cảm giác được cuối cùng mình như sống lại.

Cô nhét đồ ăn vào balo rồi đeo lên, chậm rãi rời khỏi quán net.

Quay đầu nhìn lại, nó vẫn sáng đèn như cũ, giống như đang chờ tiếp đón kẻ xui xẻo tiếp theo.

Quan Yếm do dự, cuối cùng vẫn không quay đầu lại để đi tắt đèn.

Không biết nhiệm vụ lần này liệu có những người cầu sinh khác không, nếu có… thì manh mối khá ổn này vẫn nên để lại cho bọn họ.

Cô kéo mũ trùm lên, hơi hơi cúi đầu giấu người vào bóng tối, hai tay cũng nhét vào trong túi, chậm rãi đi dọc theo ven đường.

Xung quanh vô cùng yên tĩnh, thỉnh thoảng có một luồng gió to cuốn bay bao nilon trên đường phát ra tiếng “lộp xộp”.

Chờ đến khi cơ thể ổn hơn chút, Quan Yếm mới lấy điện thoại ra gọi cho Thích Vọng Uyên.

Đối phương nhanh chóng bắt máy, giọng điệu bình thản hỏi: “Sao vậy?”

Giọng Quan Yếm cũng rất bình tĩnh: “Tôi xém chút nữa là đi đời rồi, nên gọi xem coi anh còn sống không.”

“Tôi không sao.”

Thích Vọng Uyên trả lời xong, một lát sau mới cảm thấy nên có lương tâm, nhớ tới việc mình cũng nên tận tâm thực hiện nghĩa vụ đồng đội, hỏi cô: “Có ổn không? Muốn gặp nhau không?”

Quan Yếm thở dài, ngồi xuống chỗ bậc thang nhô ra bên ven tường: “Không muốn gặp, muốn ăn mì thịt bò.”

“…” Thích Vọng Uyên im lặng một lát, bất đắc dĩ nói: “Ra ngoài rồi làm cho cô ăn.”

Nghe thấy đáp án này, Quan Yếm mới bắt đầu nói chuyện nghiêm túc, kể tất cả mọi chuyện xảy ra ở quán net cho anh nghe.

Cô nói một mình rất hăng say, đầu bên kia đôi khi đáp một tiếng “Ừm”.

Haiz, nói chuyện phiếm với một người không có cảm xúc thật là khó khăn.

Quan Yếm nhanh chóng kể vắn tắt mọi chuyện còn lại, đang muốn nói cúp điện thoại, chợt có một tia sáng lướt qua khóe mắt cô từ phía chếch bên đường đối diện.

Cô nói được một nửa thì dừng lại, nhanh chóng đứng lên.

Nếu không nhìn nhầm thì đó là ánh đèn pin.

Nhưng thế giới này, ít nhất là cả một khu vực lớn ở lân cận, không thể nào có người bình thường sử dụng đèn pin.

“Sao đấy?”

Tiếng Thích Vọng Uyên từ đầu bên kia vang lên.

Quan Yếm nhanh chóng nói: “Hình như có người sống, tôi đi xem, cúp đây.”

“Cẩn thận…”

Cô cúp điện thoại, lập tức chạy qua chỗ bên kia.

Bởi vì cơ thể vẫn chưa hồi phục, nói là “chạy”,thật ra tốc độ cũng không nhanh lắm.

Chen qua mấy khe hở giữa mấy chiếc ô tô, cô nhìn thấy ánh đèn pin lóe lên ở phía đối diện.

Chỗ ánh sáng lóe lên nằm trên con đường cho người đi bộ, dường như cả con đường đều tối đen như mực, ước chừng chỉ có hai cửa hàng còn sáng đèn.

Tia sáng kia soi bốn phía chỗ giao lộ cách đây không ra, rồi từ từ quét hướng khác.

Quan Yếm càng thêm chắc chắn đó là một người bình thường, cô nhanh chóng vòng qua rồi đi theo.

Khoảng cách dần gần lại, cô đã thấy bóng dáng của đối phương.

Đầu tiên có thể thấy người đó là đàn ông, đầu đội mũ lưỡi trai, tay trái cầm cây đèn pin dài, tay phải cầm một con dao vừa to vừa dài.

Mặc dù xác định đây là một con người bình thường nhưng Quan Yếm không dám đi thẳng tới bắt chuyện, cô giữ khoảng cách an toàn lặng lẽ đi theo phía sau.

Hình như đối phương không phát hiện ra, vẫn đi về phía trước như cũ, anh ta nhìn thấy một lon nước nằm trên đất còn đá một cái, một âm thanh chói tai vang lên giữa con đường yên tĩnh.

Dọc theo đường đi anh ta đều dùng đèn pin xem xét tình huống hai bên, một lát sau, anh ta dừng lại trước một cửa hàng rồi đi vào.

Quan Yếm cũng dừng lại trước, mất tí thời gian mới nhận ra đây là một siêu thị mini.

Bởi vì bên trong có ánh đèn pin nên cô đã nhìn thấy cánh cửa ra vào đã bị phá hỏng, có lẽ người này đã từng tới đây, bây giờ là tới để “nhập hàng”.

Cô suy nghĩ, gỡ balo xuống lấy con dao ra giấu phía sau, cố ý bước nhẹ nhân, từ từ bước vào.

Ánh đèn trong siêu thị quơ qua quơ lại, sau đó chiếu ngay hướng cửa.

Một lát sau, người đàn ông kia nhanh chóng đi ra, ánh đèn chiếu ngay mặt Quan Yếm, hô: “Đứng lại.”

Cô dừng lại, giơ tay lên cản ánh đèn làm chói mắt, nói: “Tôi không có ý xấu, chỉ là khó lắm mới thấy người bình thường nên không muốn bỏ lỡ.”

Đối phương lia ánh đèn đi hướng khác, tạm thời không nói chuyện, như đang đánh giá cô.

Sau đó, anh ta chiếu đèn xuống đất, giọng điệu nặng nề: “Đã mười ngày tôi chưa từng thấy người sống thật sự.”

“Ầm” một tiếng, anh ta ném con dao dài trong tay ra xa, nói với Quan Yếm: “Cô lại đây đi, tôi sẽ không làm cô bị thương.”

Quan Yếm tính toán một lát rồi mới chậm rãi đi qua.

Cô nghĩ, đối phương đã nói “Mười ngày chưa từng thấy người sống thật sự”, thế thì chẳng phải đó đã nói rõ rằng anh ta không phải người cầu sinh, mà là dân bản xứ trong thế giới này hay sao?

Trong thế giới hỗn loạn không ai quản lý này cũng còn có người sống ư?

Cô lựa chọn mạo hiểm tiếp cận đối phương, nhưng chưa từng buông bỏ sự phòng bị, cách người đàn ông còn năm bước chân thì cô dừng lại.

Không bị ánh đèn chiếu chói mắt, ở khoảng cách này, cô mới thấy rõ anh ta đang đeo khẩu trang đen.

Anh ta kéo mũ lưỡi trai lên lộ ra một đôi mắt sáng ngời, giọng điệu có vẻ không kiên nhẫn lắm: “Xời, tôi đã nói là tôi sẽ không làm cô bị thương, cô sợ cái gì đấy hả?”

Anh ta còn chưa nói xong mà Quan Yếm đã ngẩn người.

Đôi mắt đó và giọng điệu không kiên nhẫn này…

Cô không dám tin mà mở miệng hỏi: “Anh là Thời Nguy?!”

Người đàn ông đội mũ lưỡi trai đeo khẩu trang chỉ lộ ra đôi mắt, anh ta dùng đôi mắt để biểu đạt cho sự bất ngờ của mình.

Anh ta lùi về sau nửa bước, ánh đèn pin quang lại chiếu lên mặt Quan Yếm lần nữa, vừa đề phòng vừa nghi ngờ hỏi: “Cô là ai, làm sao cô biết tên tôi?!”

Quan Yếm càng nghi ngờ hơn anh ta, che ánh sáng chiếu trước mặt, híp nửa mắt lại, nói: “Tôi nè! Anh còn nhớ cái nhiệm vụ “Xã hội không tưởng” không, tôi, anh và cả Thích Vọng Uyên nữa…”

“Từ từ từ từ.” Anh ta cắt ngang cô, hình như anh ta cảm thấy cô đang nói gì đó khó hiểu: “Cô nói bậy linh tinh gì vậy, nhiệm vụ gì? Thích cái gì Uyên là ai? Chỗ này còn một người à?!”

Nói xong, anh ta cảnh giác chiếu đèn pin sang mấy hướng khác.

“Không có người khác, đừng tìm.” Quan Yếm hơi khó hiểu, suy nghĩ rồi hỏi: “Vậy thì… Thư mời? Khách quý? Người cầu sinh? Mấy cái này anh phải biết chứ?”

Thời Nguy nhíu mày, rồi nhanh chóng giãn ra, nói một cách thoải mái: “À, tôi biết rồi…”

Quan Yếm nhẹ nhàng thở ra: “Nhớ ra rồi à?”

“Tôi biết rồi” Anh ta lùi ra sau:“Thật ra không còn người nào bình thường cả, có lẽ là do tôi nằm mơ hoặc là gặp trúng quái vật.”

Anh ta không đối thoại với Quan Yếm, lầm bầm lầu bầu xong, rồi hạ thấp giọng mắng: “Con mẹ nó, cái thế giới đáng chết này thật sự điên rồi, ông đây còn sống ở cái chỗ ma quỷ này làm gì, còn không bằng chết sớm cho rồi!”

Anh ta nói xong chợt ngửa đầu, còn đưa tay nắm cái mũ, như đang định ngẩng đầu lên trời nhìn mặt trăng.

Nhưng Quan Yếm còn chưa lên tiếng ngăn cản thì anh ta đã tự dừng lại.

Ngón tay đang bóp vành nón cuối cùng cũng thả xuống.

Anh ta cam chịu mà thở dài một hơi, nhìn về phía Quan Yếm, chửi ầm lên: “Ông đây nói cho mi biết, mấy con quái vật chó chết như các ngươi đừng có hòng giế t chết ông mày đây! Ông đây không những sẽ không chết mà còn phải sống lâu trăm tuổi, tự tay giết sạch đám đồ chơi ghê tởm các ngươi!”

Quan Yếm đột nhiên bị ăn mắng: “…”

Trong khoảng thời gian ngắn cô cũng không biết nên quan tâm phương diện nào trước.

Đầu tiên người này chắc chắn là Thời Nguy không thể sai, ngay cả dáng vẻ mắng chửi người khác vẫn giống con Chihuahua điên cuồng như hồi trước.

Nhưng anh ta không còn nhớ cô và Thích Vọng Uyên, thậm chí cũng không ấn tượng với mấy từ như “thư mời” và “người cầu sinh”.

Trước đó anh ta còn nói, đã mười ngày anh ta chưa từng nhìn thấy người bình thường…

Là anh ta đã bị lọt vào trong thế giới kỳ quái hỗn loạn hay là Quan Yếm vẫn còn trong ảo giác của chính cô?

Cô tạm thời không phân rõ thực hư, nghĩ ngợi rồi nói: “Tôi là người thật, không phải quái vật gì cả. Tôi còn đang phải cố gắng nghĩ cách giải quyết vấn đề “ánh trăng độc” đây.”

Hình như Thời Nguy cảm thấy hơi bất ngờ với lời cô nói, mí mắt giật giật, ánh mắt vẫn còn rất đề phòng.

Anh ta nhìn cô chăm chú, chậm rãi đi tới chỗ con dao rồi nhặt lên, để mũi dao tránh xa cô rồi mới hỏi: “Vậy cô đã nghĩ được cách gì chưa?”

“Chưa.” Quan Yếm nói một cách thành thật: “Tôi hoàn toàn không có manh mối gì, cách đây không lầu còn bất ngờ nhìn thấy một bức ảnh mặt trăng, xém nữa đã chết trong ảo ảnh.”

Anh ta nhíu mày, hỏi: “Ánh trăng đó là cái kiểu gì?”

Quan Yếm: “Màu xanh dương.”

Anh ta lập tức hỏi tiếp: “Trên mặt trăng có cái gì?”

“Không có gì cả.”

“… Xem ra cô thật sự là con người.”

Thời Nguy hạ cánh tay cầm con dao xuống, xoay người đi vào siêu thị: “Vào đã rồi nói sau, tuy rằng chúng ta bọc kín mít nhưng vẫn bị chịu ảnh hưởng của ánh trăng như cũ.”

Sau khi hai người vào siêu thị, không khí đã ổn hơn trước rất nhiều.

Thời Nguy chép chép miệng nói với cô: “Nếu đói bụng thì đi nhanh vào mà tìm ăn, đừng chờ tới khi chúng nó biến chất.”

Quan Yếm lắc đầu: “Mới vừa nãy tôi vừa ăn rồi… Chỉ là có điều đồ trong siêu thị chắc hẳn có thể bảo quản rất lâu.”

Anh ta đã gỡ khẩu trang xuống, tự mở một túi khoai tây chiên, nghe vậy thì ngẩng đầu nhìn cô một cách kỳ quái, nhíu mày nói: “Nếu không phải vừa rồi cô trả lời ổn thỏa thì tôi thật sự nghi ngờ thân phận của cô đấy, tự cô nhìn đi.”

Trong tay là túi khoai lát đã mở ra, khi anh ta nói chuyện còn cúi đầu nhìn thoáng qua, sau đó ném cho Quan Yếm.

Hai người đứng cách nhau không xa, nhưng túi khoai nhào lộn trong không trung một vòng, chưa kịp tới tay cô đã rơi xuống đất.

Cô cúi đầu nhìn, da đầu tê dại một hồi lâu, khoai tây chiên đã không thể nói là khoai tây chiên nữa, nó đã biến thành từng miếng từng miếng, rõ ràng đó là một loại sinh vật sống không biết tên, chúng nó rớt xuống đất là bắt đầu nhúc nhích.

Có một miếng nằm cạnh chân Quan Yếm, cô giơ một chân dẫm lên rồi nghe thấy một tiếng thét yếu ớt.

Cái thứ này khá giống mấy viên chocolate sống lại ở “nhà” cô.

Quan Yếm xoa xoa bụng, may mắn là đồ ăn trong quán net không bị “biến chất”…

“Tôi cảm giác cô cứ là lạ, nhưng lại không lạ như mấy cái người lập dị quái gở kia.”

Thời Nguy nói một câu nghe mà thấy xoắn lưỡi.

Anh ta mở liền tù tì mấy túi khoai tây chiên, mỗi lần mở ra xem đều chán ghét ném sang một bên, cuối cùng xé tới túi thứ năm mới tìm được một túi còn ăn được.

Quan Yếm hiểu ra, bây giờ nói với anh ta mấy thứ thư mời với người cầu sinh đều vô ích, trái lại càng làm anh ta nghi ngờ hơn. Thế là quyết định tạm thời xem anh ta như NPC đặc thù của thế giới này.

Cô tìm một chỗ sạch sẽ để ngồi, đang muốn hỏi chuyện thì điện thoại vang lên.

Là Thích Vọng Uyên gọi tới: “Sao rồi?”

Quan Yếm nhìn Thời Nguy, chậm rãi nói: “Gặp một người… Trong điện thoại không thể nói rõ, bây giờ anh đang ở đâu, nếu không có việc gì thì tới đây được không?”

“Được, cô ở đâu?”

Sau khi Quan Yếm báo địa chỉ xong thì cúp điện thoại, đối diện với Thời Nguy viết đầy chữ ngạc nhiên trên mặt, cô nói: “Bạn tôi, một lát nữa anh ta sẽ lại đây.”

Biểu cảm của anh ta hơi phức tạp: “Cô nhìn thấy gì trên mặt trăng?”

Quan Yếm: “… Không có gì cả.”

“Được rồi, tôi tạm thời tin tưởng cô.” Thời Nguy bất đắc dĩ thở dài, giọng điệu hơi nghiêm trọng: “Dù sao đã là cái dạng này rồi, nếu cô thật sự tới giết tôi… thì chết thôi. Trong một thế giới mà chỉ có kẻ điên mới có thể sống sót thì tôi cũng không sống được bao lâu nữa.”

Nếu trên thế giới chỉ còn một người bình thường là mình, thì có lẽ tử vong cũng là một loại giải thoát.

Nhưng để tự xuống tay với mình… Anh ta vẫn còn thiếu dũng cảm.

Quan Yếm có thể lý giải tâm trạng của anh ta, vẫn luôn sống trong một thế giới tồi tệ, bất cứ nơi nào lúc nào cũng có thể gặp phải việc quái dị, người bình thường cũng dần dần bị ép trở nên điên loại, còn không bằng chết đi cho xong việc.

Nhưng cô chắc chắn sẽ không nói như vậy.

Cô nói: “Đừng ủ rũ thế nữa, nếu chúng ta đều còn sống thì chắc chắn ngoài kia cũng có những người khác còn sống. Mọi người nhất định đều sẽ cố gắng nghĩ cách giải quyết mối nguy này, để thế giới có thể xoay chuyển một lần nữa.”

“Giải quyết ư?” Thời Nguy cười khổ sở: “Sao mà cô giống như người tiền sử thế? Mười ngày trước, các quốc gia trên toàn thế giới liên kết lại cùng nhau bắn đạn về hướng mặt trăng, kết quả là còn chưa đụng tới lớp vỏ mặt trăng thì thế giới đã xong đời mẹ nó rồi! Chỉ bằng mấy người sống sót như chúng ta mà muốn cứu vớt thế giới ư?”

Quan Yếm hoàn toàn không biết chuyện này.

Nói như vậy, thật ra loài người chưa đến mức bị hủy diệt nhanh chóng giống như hiện tại, đó là vì mười ngày trước, các quốc qua trên toàn cầu đã lựa chọn đẩy tiến trình đi nhanh hơn.

“Việc quái lạ như vậy, anh cảm thấy có thể giải quyết như thế nào đây?”

Thời Nguy thấy cô im lặng với thái độ khó chịu và chìm đắm trong đó, anh ta chế nhạo: “Biến thành siêu nhân bay lên vũ trụ phá hủy mặt trăng, hay là mời Tôn Ngộ Không đưa viện binh tới hỗ trợ?”

Có lẽ là do lâu rồi không nói chuyện cùng với người bình thường nên lời anh ta nói vừa sắc nhọn vừa khó nghe, sau khi nói xong còn cảm thấy vô cùng sảng khoái.

Quan Yếm hiểu rõ tâm trạng của anh ta.

Là một tay viết truyện, cô am hiểu nhất là phán đoán động cơ tâm lý nhân vật.

Bây giờ anh ta đã có thái độ để tới đâu thì tới, anh ta bất lực khi phải chịu đựng cảm giác tuyệt vọng ngày càng tăng dần, càng khỏi phải nói tới việc chứng kiến ​​những người khác vẫn còn ảo tưởng phi thực tế về việc giải cứu thế giới.

Chỉ là anh ta không biết, cho dù anh ta có nói thế nào thì cũng không thể làm lung lay niềm tin của Quan Yếm.

Bởi vì Quan Yếm tin rằng, thư mời chắc chắn sẽ không đưa ra một nhiệm vụ bất khả thi để người cầu sinh hoàn thành.

Đồng thời cô cũng đã hiểu ra, người rơi vào tuyệt vọng như Thời Nguy, chỉ cần cho anh ta một niềm hy vọng có thể nhìn thấy bằng mắt thường thì anh ta sẽ nhanh chóng tỉnh táo trở lại.

Chỉ là cô vẫn không biết phải nói thế nào.

Thời Nguy thấy cô vẫn không nói chuyện, nhận thấy rằng lời nói của mình cũng rất quá đáng nên anh ta không nói gì nữa, tiếp tục tìm đồ còn ăn được.

Đợi trong chốc lát, bên ngoài có tiếng bước chân, Quan Yếm nhìn ra cửa thì thấy Thích Vọng Uyên đang chạy tới.

Cô vẫy tay, đi ra bên ngoài đón anh, hạ giọng nói: “Đó là Thời Nguy, nhưng cậu ta rất quái lạ, giống như không quen biết chúng ta, đừng nhắc gì cả.”

Thích Vọng Uyên chạy một hơi tới đây nên thở rất dồn dập, sau khi anh đi vào tiện tay cầm chai nước, vừa mới vặn nắp ra thì thấy Thời Nguy.

Cách một kệ để hàng, Thời Nguy nhìn thẳng vào anh vài giây, biểu cảm trở nên hơi kỳ quái, bỗng nhiên nói: “Cậu…”

Quan Yếm nghi ngờ, đừng nói là anh ta chỉ không nhớ ra cô đấy chứ…

Thích Vọng Uyên cụp mắt xuống, nhìn về phía Quan Yếm như đang hỏi: Đây mà là không quen à?

Nhưng ngay sau đó, Thời Nguy lại chỉ vào anh với đôi mắt tỏa sáng, nói: “Cậu đẹp trai thế người anh em!”

Mặt Thích Vọng Uyên chợt đen như đáy nồi.

Quan Yếm nghẹn vài giây, mà vẫn “khịt” một tiếng bật cười.

Người trong lòng trên đầu quả tim – Là người được người khác giấu trong lòng, bạn sẽ có được lực hấp dẫn chí mạng. Từ nay về sau, có thuộc tính cuồng nhan sắc khiến tất cả sinh vật đều bị bạn hấp dẫn trong vô thức.

Tất, cả, sinh, vật.

Thích Vọng Uyên còn chưa kịp uống chai nước trong tay mà cả cái chai đã bị bóp biến dạng phát ra âm thanh vang dội.

Hết chương 42

Truyện Chữ Hay