Mạnh Đình nhanh chóng ngắt máy mà không nói rõ làm Lâm Nhạc cảm giác bất an. Hai người họ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Sao Lệ Quân lại vội vã trở về Mỹ như thế! Lại còn nói dối cô nữa chứ. Nhớ đến Lệ Quân khi nãy quả thật cậu ấy dường như không ổn, sao cô có thể lơ là với cậu ấy như vậy chứ! Cô quay sang Mộ Thần gấp gáp nói.
"Thần, anh đưa em ra sân bay tìm Lệ Quân được không? Trong lòng em cảm giác bất an lắm."
"Được, anh đi cùng em."
Mộ Thần và Lâm Nhạc đến sân bay thì cũng là lúc chuyến bay của Lệ Quân vừa cất cánh. Nhìn thấy Phó Mạnh Đình thất thần đứng nhìn theo chuyến bay vừa cất cánh, lòng không khỏi thắc mắt Lâm Nhạc vội bước đến gần anh hỏi.
"Hai người rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Không đúng, phải hỏi rằng anh đã làm gì Lệ Quân! Tại sao cậu ấy lại đột nhiên bỏ đi như thế?"
"Anh...anh có lỗi với cô ấy."
"Anh không thể nói rõ hơn sao?"
Tiếng chuông điện thôi của Mộ Thần vang lên, nhìn thấy số điện thoại của tài xế anh bình thản nghe máy.
"Mộ thiếu, tiểu thiếu gia và tiểu thư bị bắt cóc rồi."
"Cái gì? Là ai đã làm có biết không?"
"Tôi cũng không biết. Tôi trên đường đưa tiểu thiếu gia và tiểu thư đến trường, đột nhiên có một chiếc xe lao đến ép xe vào lề dùng súng khống chếbắt tiểu thiếu gia và tiểu thư đi mất rồi ạ.
"Chết tiệt, cậu đang ở đâu?"
"Đại lộ Tân Giao"
"Được, tôi sẽ đến ngay!"
Mộ Thần tắt điện thoại Lâm Nhạc vội hỏi.
"Có chuyện gì thế?"
"Tiểu Kỳ và tiểu An bị bắt cóc rồi."
Nghe câu trả lời của Mộ Thần Lâm Nhạc như không đứng vững nữa. cô nắm chặt lấy tay anh giọng nói khẩn trương đầy lo lắng nói.
"Sao lại như vậy, bọn trẻ sao có thể bị bắt cóc chứ!"
"Nhạc Nhạc em bình tĩnh đi, chúng ta cần đến hiện trường ngay bây giờ"
Lâm Nhạc gật đầu vội vã rời khỏi sân bay. Phó Mạnh Đình thấy Lâm Kỳ và Lâm An gặp nguy hiểm cũng gác chuyện của mình lại vội vã đuổi theo Mộ Thần ra ngoài.
"Tôi đi cùng hai người, tôi cũng lo lắng cho bọn trẻ."
Mạnh Đình sắc mặt lộ lắng ngỏ ý muốn đi cùng. Cả ba nhanh chóng đến hiện trường vụ bắt cóc, trên đường đi Mộ Thần liên hệ với cảnh sát để họ vào cuộc giúp anh tìm kiếm hai đứa trẻ. Đồng thời gọi cho cả Từ Chính Thuần đến để giúp mình một anh vừa đến nơi thì cảnh sát cũng vừa đến. Nhìn thấy người tài xế bị trúng đạn ở bả vai máu chảy khá nhiều, Mộ Thần vội gọi cấp cứu đến để sơ cứu cho cậu và đưa vào bệnh viện.
Trích xuất camera trên đường cũng chỉ nhìn thấy một nhóm người mặc đồ đen che kín mặt mũi, biển số xe cũng được che chắn khiến cho việc tìm kiếm của cảnh sát trở nên khó khăn hơn.
Sau khi lấy lời khai xong Mộ Thần đưa Lâm Nhạc về nhà chờ đợi tin tức. Lâm Nhạc đứng ngồi không yên, trong lòng cô như lửa đốt không thể nào bình tâm được. Rốt cuộc ai đã ra tay với con cô! Bọn họ là muốn bắt cóc tống tiền hay vì một mục đích nào khác? Cứ ngồi yên chờ đợi thế này lỡ như bọn họ làm hài
hai đứa trẻ thì sao?
Nghĩ thế, Lâm Nhạc cầm lấy túi xách định ra ngoài. Mộ Thần vội ngăn cô lại hỏi.
"Nhạc Nhạc, em định đi đâu?"
"Em phải đi tìm con của em, con không thể nào cứ ngồi yên chờ tin thế này được."
"Không được, cảnh sát còn chưa xác định được bọn trẻ ở đâu. Em định đi đâu tìm bọn trẻ đây?"
"Đúng đấy Lâm Nhạc, em đi như thế chẳng những không tìm được bọn trẻ có khi còn gặp nguy hiểm. Nghe lời Mộ tổng đi."
****************
Cách trung tâm thành phố khá xa. Lâm Kỳ và Lâm An bị trói nhốt trên tầng hai một ngôi nhà hoang. Ánh mắt không chút sợ hãi, Lâm Kỳ đưa mắt nhìn xung quanh như kiểm tra xem bọn người lúc nãy đang ở đâu. Nghe tiếng người bàn tán ở bên dưới cậu bé nhẹ nhàng lay Lâm An gọi."Tiểu An! Mau tỉnh lại đi! Tiểu An!"
Do lúc nãy bọn người áo đen kia dùng khăn tẩm thuốc mê bịt miệng cả hai, Lâm Kỳ nhanh trí vội nín thở nên lượng thuốc cậu hít phải không nhiều. Riêng Lâm An lượng thuốc hít phải quá nhiều nên vẫn chưa tỉnh nổi.
Không gọi được Lâm An, Lâm Kỳ lại gượng dậy bò đến trước cửa nhìn xuống dưới. Có năm người đang đứng ở chân cầu thang, nhưng cậu vẫn nghe thấy tiếng người bên ngoài, chắc chắn bọn họ có rất đông. Nhưng dùng quân số đông như thế để bắt cóc hai đứa trẻ liệu có quá phô trương không! Cậu chú ý nghe cuộc nói chuyện của bọn người bên dưới, có giọng của một người phụ nữ vang lên.
"Bọn chúng đâu?"
"Ở tầng hai, lượng thuốc khá cao nên vẫn chưa tỉnh.
Nghe tiếng bước chân đi lên cầu thang, Lâm Kỳ vội vã bò lại cạnh bên Lâm An gục đầu xuống giả vờ ngủ. Mục Tử Yên khi xác nhận được bọn trẻ vẫn còn chưa tỉnh thích nhếch miệng cười khinh rồi bước xuống tầng.
"Làm tốt lắm! Bây giờ gọi điện thoại cho Lâm Nhạc đi! Làm đúng kế hoạch chúng ta đã bàn trước đó. Nhận được tiền thì xử lý bọn chúng, nhớ không được để lộ dấu vết gì đấy"