Vừa muốn nói giúp cho Lâm Nhạc nhưng Lệ Quân cũng vừa muốn khuyên nhủ Mạnh Đình nên bỏ cuộc, bởi Lâm Nhạc bây giờ đã trở về bên Mộ Thần, dù Mạnh Đình có cố gắng đến đâu thì cũng vô ích mà thôi.
"Anh Mạnh Đình, anh thích Lâm Nhạc nhiều như vậy sao?"
"Đúng thế, lần đầu tiên gặp cô ấy anh đã thầm yêu cô ấy rồi. Nhưng dường như Nhạc Nhạc luôn tránh né anh."
"Biết thế sao anh không từ bỏ, yêu đơn phương một người vô cùng đau khổ anh không biết sao?"
"Anh biết, nhưng anh không thể nào ngừng yêu cô ấy. Nếu như em yêu một người em sẽ hiểu cảm giác của anh bây giờ."
Sao em có thể không hiểu cảm giác của anh chứ! Vì chính em cũng đang đơn phương yêu anh, chẳng lẽ anh không nhìn thấy được tình cảm e dành cho anh đã vượt qua mức tình bạn bình thường rồi sao? Mạnh Đình, sao anh không chịu quay đầu nhìn lại phía sau mình một lần chứ!
****************
Lâm Nhạc vừa trở về công ty, nhìn đồng hồ thấy vẫn chưa đến giờ làm việc nên cô cầm điện thoại lên nghịch.
Thấy số điện thoại của Mộ Thần gọi tới cô mim cười nhanh chóng nhấc máy.
"Em nghe đây!"
"Lền văn phòng anh đi!"
"Chủ tịch Mộ, bây giờ vẫn là giờ nghỉ trưa đấy! Nếu là công việc thì chủ tịch thông cảm đợi đến giờ làm việc tôi sẽ giải quyết ạ."
"Lâm Nhạc, em muốn chết sao?""Chủ tịch nói gì thế, tôi còn đang rất yêu đời đấy!"
Lâm Nhạc vẫn không có ý định ngừng trêu Mộ Thần, nhưng dường như anh không hề tức giận, lại tỏ ra thích thú khi cô gái của mình nghịch ngợm. Anh nói.
"Vậy được, nếu em không lên thì anh sẽ xuống phòng làm việc của em vậy."
Vừa nói dứt lời anh liền tắt máy mà không đợi cô nói thêm câu nào. Lâm Nhạc trong lòng hoang mang, có khi nào anh ấy xuống đây thật không? Nếu để anh ấy xuống đây thì chuyện tình cảm sẽ lộ mất!
Nghĩ thế Lâm Nhạc bà chân bốn cẳng chạy vội đến thang máy để lên phòng chủ tịch, nhưng khi nhìn thấy biển thang máy đang bảo trì được đặt chắn trước cửa thang máy khiến cô không khỏi kêu trời.
"Sao lại sửa chữa vào lúc này chứ!"
Không còn cách nào khác cô đành phải đi thang bộ lên trên, không quên ấn giữ thang máy dành cho chủ tịch để anh không xuống tìm mình. Chạy bộ lên đến tầng sáu mươi tuổi khiến Lâm Nhạc đứng sắp không vững, trán lẩm tấm mồ hôi cô bước về phía văn phòng chủ tịch đẩy cửa bước vào. Nhìn thấy dáng vẻ của Lâm Nhạc, Mộ Thần vội bước đến đỡ lấy cô lo lắng hỏi.
"Em sao thế? Sao lại đồ nhiều mồ hôi thế này? Em không khỏe sao?"
"Mộ Thần anh là đồ đáng ghét, anh biết thang máy đang sửa chữa mà còn bảo em lên gặp anh. Anh rõ ràng là muốn em mệt chết vì leo cầu thang bộ đúng không?"
"Anh...anh đầu có biết thang máy đang sửa, sao em không đi thang máy của anh?"
"Em thân phận gì mà đi thang máy của chủ tịch hả?"
Mộ Thần bất ngờ bế cô lên đi về phía ghế ngồi xuống, đôi tay vẫn giữ chặt cô trong lòng. Lâm Nhạc không biết anh muốn làm gì vội đẩy anh ra, ánh mắt đầy lo lắng cô nhìn ra bên ngoài cửa nói.
"Anh làm gì vậy, lỡ có ai vào thì vào?"
"Em là bạn gái anh, là phu nhân chủ tịch tương lai. Em thật sự không biết thân phận của mình hay là không muốn thừa nhận vậy?"
"Em...em đã nhận lời anh bao giờ mà nói là phu nhân tương lai chứ!"
Mộ Thần nhíu mày nhìn cô vì câu trả lời trêu chọc vừa rồi, khóe môi anh nhẹ công lên nói.
"Vậy anh cần phải thể hiện để em suy nghĩ lại có chấp nhận anh không rồi."
Vừa nói Mộ Thần lập tức xoay người chế ngự cô xuống ghế sofa. Lâm Nhạc hoảng hốt còn chưa kịp nói gì anh đã vội đặt nụ hôn lên môi cô. Nụ hôn cuồng nhiệt câu dẫn làm Lâm Nhạc không thể nào trốn tránh hay từ chối được.
Cô cứ thế thuận theo nụ hôn của anh, cả hai hôn nhau đến tình mê ý loạn. Mộ Thần cứ thế chẩm chậm rời khỏi môi cô lại hôn xuống xương quai xanh, bàn tay nhanh nhẹn mở từng chiếc cúc áo của cô. Lâm Nhạc còn chút ý chí sao cùng vội đẩy anh ra, hơi thở có chút gấp gáp cô nói.
"Thần, đây là công ty. Không được."
"Vậy chúng ta vào phòng nghỉ của anh đi!"
Mộ Thần liền bế thốc cô lên đi thẳng vào căn phòng bên trong, ném cô lên giường rồi khóa trái cửa lại. Ném chiếc áo vest của mình xuống sàn, Mộ Thần nhanh nhẹn tháo đi chiếc cà vạt và từng chiếc cúc áo trên người. Lâm Nhạc biết chắc hôm nay cô chắc chắn sẽ không thoát khỏi anh nhưng vẫn cố khuyên anh.
"Mộ Thần, anh...anh định làm thật sao? Em...em sắp đến giờ làm rồi."
"Anh hiện tại là ông chủ của em. Anh cho phép em nghỉ."
"Không được, lỡ ai đó bước vào thì sao?"
"Đây là phòng nghỉ của anh. Ngoài anh ra không ai bước vào được, yên tâm đi!"
Vừa nói dứt lời anh nắm lấy hai chân cô kéo về phía mình, chế ngự có dưới thân rồi lại đặt nụ hôn say đắm lên môi cô. Lâm Nhạc cũng không cưỡng lại được sự cám dỗ của anh, cứ thế buông thả mặc cho anh càng quấy trên cơ thể.
Từng mảnh quần áo được trút xuống, cả hai thân thể quấn chặt lấy nhau đầy cuồng nhiệt. Mộ Thần mạnh bạo tiến vào bên trong, Lâm Nhạc bấu chặt lấy ga giường vì cảm giác hưng phấn đến quá đột ngột. Từng đợt ra vào mạnh mẽ càng lúc càng nhanh hơn, Lâm Nhạc vừa thở gấp vừa ưởng người chịu đựng từng đợt khoái cảm anh mang lại. Không kiềm chế được mà bất giác kêu lên thành tiếng.
"Aaaa....."
"Thế nào? Bây giờ đã biết thân phận em là gì chưa?"
"Em...ưmmm... Anh.. lưu manh..aaaa..."
"Nói đi! Có đồng ý làm vợ anh không?"
"Em..."
Nhìn thấy Lâm Nhạc ngập ngừng không trả lời câu hỏi của mình, Mộ Thần lại gia tăng tốc lực khiến Lâm Nhạc không chịu được kêu lên.
"Aaaa... ưmmm... chậm... chậm thôi...aaaa..."
"Đồng ý không?"
"Em...em đồng ý."
"Ngoan.