Mục Tử Yên trở về nhà trong cơn giận như muốn phát điên. Cô ta hất tung đồ đạc trong phòng để trút bỏ cơn giận đang sục sôi trong lòng. Tất cả công sức cô ta bỏ ra ngần ấy năm, vậy mà chỉ vì sự xuất hiện của Lâm Nhạc đã phá hủy toàn bộ
"Con khốn, trước đây giữ lại mày là một sai lầm đối với tao mà."
Phó Tâm Nhan nghe tiếng động trong phòng con gái cũng vội vã bước vào. Nhìn thấy căn phòng bừa bộn bà đưa ánh mắt khó hiểu nhìn về phía Mục Tử Yên lên tiếng hỏi.
"Yên Yên, có chuyện gì thế?"
"Mẹ, Mộ Thần hủy hôn với con rồi. Tất cả cùng vì con khốn Lâm Nhạc đó, con ghét nó!"
"Cái gì, Mộ Thần hủy hôn sao? Sao có thể như vậy được. Chẳng phải tình cảm cứ hai đứa đang rất tốt sao?"
"Tất cả cũng tại con khốn Lâm Nhạc kia. Chính nó đã làm Mộ Thần bỏ mặt con. Con tuyệt đối sẽ không để yên cho nó đâu!"
"Sao có thể nói hủy hôn là hủy như vậy? Dù cậu ta có là người tiếng tăm thế nào cũng cần đến nhà nói chuyện với ba mẹ chứ! Lâm Nhạc có trở về thì đã làm sao, chẳng phải con đã nắm thóp cậu ta bảy năm qua rồi à? Cô ta trở về thì có ảnh hưởng gì đâu chứ!"
"Mộ Thần đã biết được sự thật bảy năm trước người qua đêm cùng anh ấy không phải con mà là Lâm Nhạc. Cô ta trở về con mang theo hai đứa tạp chủng nói là con của Mộ Thần, mẹ nói xem có ảnh hưởng hay không chứ! Tại sao? Tại sao cô ta lại may mắn như vậy còn con thì không? Tại sao con chờ đợi anh ấy bao nhiêu năm như vậy mà anh ấy vẫn không động lòng với con? Cô ta vừa về anh ấy đã dành hết tình yêu cho cô ta, rốt cuộc con thua cô ta ở chỗ nào chứ!"Mục Tử Yên vừa nói dứt lời lại tiếp tục đập phá đồ đạc trong phòng để trút giận. Phó Tâm Nhan vội ngăn con gái mình lại nói.
"Con không thua cô ta điểm nào cả. Con đừng quá tức giận mà mất hết lý trí, phải bình tĩnh thì mới nghĩ ra cách để đối phó với cô ta chứ! Chẳng lẽ con dễ dàng dâng một người đàn ông tốt như Mộ Thần cho cô ta sao?"
Mục Tử Yên như trầm xuống nhẹ ngồi xuống giường. Đúng thế, sao mình có thể thua cô ta được. Bảy năm trước mình đã đánh bại cô ta một lần, thì lý do gì bây giờ mình phải thua cô ta chứ! Nhưng bây giờ phải làm thế nào mới có thể kéo Mộ Thần về bên cạnh mình đây! Hai đứa tạp chủng kia chắc chắn là con của Mộ Thần không sai vào đâu được rồi, phải làm cách nào trừ khử bọn chúng mà không khiến Mộ Thần nghi ngờ mình đây?
Nhìn thấy con gái của mình đang đắn đo suy nghĩ Phó Tâm Nhan lên tiếng.
"Con nói Lâm Nhạc trở về mang theo con của Mộ Thần sao? Sao con biết chắc nó là con của cậu ta? Còn đã xét nghiệm chưa?"
"Nhìn gương mặt thằng nhóc đó không cần giám định ADN cũng biết nó là con của anh ấy. Từ mặt mũi lẫn tính cách cứ như bản sau của anh ấy vậy, không thể sai được đâu mẹ.
"Nhưng cũng không thể vì sự giống nhau này mà có thể khẳng định huyết thống, con hiểu ý mẹ không?"
Ánh mắt ám chỉ của Phó Tâm Nhan nhìn thẳng vào mắt Mục Tử Yên, cô ta như hiểu ra vấn đề mẹ mình đang muốn nói liền mỉm cười nham hiểm nói.
"Mẹ nói đúng, cái gì cũng phải minh bạch giấy trắng mực đen thì mới có thể chấp nhận được. Con sẽ cho Mộ Thần thấy sự lựa chọn của anh ấy là sai lầm, anh ấy sẽ trở lại bên con thôi. Còn cô ta, con nhất định sẽ cho mẹ con cô ta biến mất một cách sạch sẽ để trừ hậu họa sau này."
"Con gái mẹ thật thông minh. Bây giờ vui được rồi chứ! Xuống nhà với mẹ, hôm nay anh họ của con ở nước ngoài về sẵn tiện ghé thăm. Nhiều năm không gặp chắc có lẽ không nhận ra thằng bé đâu."
"Anh họ? Anh họ nào ạ?"
"Là Phó Mạnh Đình, con trai của anh họ hàng xa của mẹ. anh ấy cùng gia đình sang Mỹ định cư đã gần hai mươi năm, con không nhớ cũng đúng. Bây giờ anh con là tổng giám đốc một công ty nổi tiếng tại Mỹ đấy!"
"Vậy sao, vậy con nhất định phải gặp người anh họ này rồi."
Mục Tử Yên theo mẹ mình xuống nhà cũng vừa đúng lúc Phó Mạnh Đình vừa đến. Phó Tâm Nhan nhìn thấy Mạnh Đình thì vô cùng vui vẻ bước đến cười nói.
"Tiểu Đình lâu quá không gặp, cháu đã lớn thật rồi. Nếu mẹ cháu không nói và gửi hình cháu cho cô biết chắc cô không nhận ra cháu mất."
"Dạ cũng lâu quá rồi còn gì, cô vẫn trẻ trung như ngày nào, không có gì thay đổi cả."
"Thằng bé này khéo nói chuyện thật đấy! À con có nhận ra ai đây không?"
Vừa nói Phó Tâm Nhan vừa kéo Mục Tử Yên về phía mình, Phó Mạnh Đình đưa mắt nhìn cô gái trước mặt một lúc rồi nhẹ mỉm cười nhìn Phó Tâm Nhan nói.
""Là tiểu Yên phải không ạ?"
"Đúng thế, lúc nhỏ hai đứa vẫn hay chơi chung với nhau đấy! Không ngờ cháu vẫn nhận ra con bé."
"Tiểu Yên bây giờ trưởng thành xinh đẹp hơn xưa nhiều. Nếu hôm nay không gặp ở đây chắc cháu đã không nhận ra rồi."
"Anh Mạnh Đình khéo nói quá đấy! Anh bây giờ cũng rất đẹp trai phong độ còn gì."
Mục Tử Yên vừa nói vừa bước đến ngồi xuống cạnh Mạnh Đình, Mạnh Đình thấy cô ngồi quá gần mình thì nhẹ nhích ra một chút rồi nở nụ cười thương mại. Mục Tử Yên thấy thế liền đưa tay ôm lấy tay anh kéo anh đến gần mình hơn nói.
"Gì mà né em như né tà thế! Thái độ ngượng ngùng này đừng nói là anh chưa có bạn gái nhé!"