"Ta hy vọng có thể giải trừ hôn ước cùng Lệ Thừa Trạch, tránh xa hắn và An An, được sống cuộc đời của chính mình!"
"Ta hy vọng ngươi có thể thay thế ta, phụng dưỡng cha mẹ ta thật tốt, Văn thị không bị phá sản, ta không muốn họ sống quãng đời còn lại trong bi thảm..."
Đối diện Văn Kiều là một nữ hài ( cô gái trẻ tuổi) trẻ tuổi cùng tên, trên môi là nụ cười nhàn nhạt đau thương, rồi hoàn toàn biến mất ở không gian của Chủ Thần.
“Được”, Văn Kiều nghiêm túc đáp ứng, “Ta không chỉ hoàn thành tâm nguyện của ngươi, mà còn để cho ngươi một cuộc sống mới. Tất cả những kẻ đã khi dễ ngươi đều sẽ bị ta đạp dưới chân, làm cho bọn họ luôn mang ơn ngươi, vĩnh viễn không quên!”
Hệ thống up date thông tin cuộc sống bi thảm mà nữ hài đã trải qua, thút thít khóc thành tiếng, “Quá thảm, thật sự là quá thảm a…. Chỉ là! Lão đại, chúng ta chỉ cần hoàn thành ủy thác của nàng là tốt rồi? Đem những kẻ khi dễ nàng đạp dưới chân, lại còn muốn những kẻ đó mang ơn đội nghĩa với nàng, vĩnh viễn không quên…Nhiệm vụ khó khăn rất cao a! Ngươi chơi quá lớn làm sao bây giờ?”
“sẽ không!” Văn Kiều vẫn nghiêm túc như trước.
Văn Kiều là thực vật thành tinh, chân thân lại là cây xuân dược, loại thực vật này có hiệu quả thúc tình mãnh liệt.
Sau khi thành tinh, Văn Kiều lại ngoài ý muốn có được một cái hệ thống ủy thác.
Vì đã có ngàn năm lịch duyệt tu luyện ở nhân gian, nếu muốn hoàn thành những ủy thác này, không phải là sự việc quá đơn giản hay sao?
Tiểu hệ thống vừa được xuất xưởng không quá hai ngày, chưa thấy việc đời. Nó thấy ký chủ kiên trì, liền không dám khuyên can nữa, đành phải ngoan ngoãn ngậm miệng.
không thấy hệ thống nói gì nữa, Văn Kiều bình thản nhắm mắt, “Ta đã chuẩn bị tốt.”
“Vậy, ta liền đem ngươi truyền tống qua đó?” âm thanh hoảng loạn không chắc chắn của hệ thống vang lên.
“Ân.”
…….
Nơi này là bệnh viện quý tộc tốt nhất Ninh thành.
Vị hôn thê của Lê đại thiếu té xỉu tại tiệc rượu, được đưa tới phòng vip nhất.
Bởi vậy, Lê đại thiếu trực tiếp bao toàn bộ bệnh viện, để tránh paparazzi (phóng viên) cũng như những người bệnh khác tới quấy nhiễu, làm phiền.
“thật hâm mộ a! Lê đại thiếu đối với Văn tiểu thư thật tốt!”
“không có biện pháp nha ( ý chỉ lẽ đương nhiên), ai kêu nhân gia Văn tiểu thư xuất thân tốt lại xinh đẹp, hơn nữa còn là thanh mai trúc mã a….”
Ngoài cửa, tiếng trò truyện của tiểu hộ sĩ vang lại cùng tầm nửa giờ, các nàng chậm chạp không chịu rời đi, là chờ Lê đại thiếu đến thăm người, thuận tiện, biết đâu lại được nói một hai câu với ngài?
Văn Kiều nghe được âm thanh nghị luận, nhịn không được khẽ cười.
Hâm mộ?
Thanh mai trúc mã?
Nếu các nàng biết kết cục của Văn Kiều trong tương lai, liền không thấy hâm mộ nữa a!
“Lệ đại thiếu!” âm thanh của bảo tiêu người cửa vang lên.
Văn Kiều nhìn cửa ra vào.
Nam nhân bước vào phòng bệnh, một thân tây trang phẳng phiu màu đen, cũng không nhìn xung quanh một cái, trực tiếp đi thẳng vào hướng này.
Dùng nguyên văn tới miêu tả —— khuôn mặt góc cạnh như chàng trai Hy Lạp, thân hình hắn cao lớn thon dài như người mẫu trên sàn T ( chỉ sân khấu chữ T, sàn catwalk biểu diễn thời trang). Đôi mắt tinh quang lạnh băng, mang theo khí thế bễ nghễ thiên hạ ( ánh nhìn xuống chúng sinh ).
……
Giờ phút này, nam nhân chạy nhanh tới trước giường bệnh, nắm lấy bàn tay mảnh khảnh của Văn Kiều, ánh lạnh băng thối lui chỉ còn vô hạn ôn nhu.
hắn nhìn khuôn mặt Văn Kiều chằm chằm, thấp giọng hỏi, “Hôm nay Kiều Kiều thấy khá hơn không?”
“Tốt hơn nhiều.” Khóe miệng Văn Kiều hơi hơi giương lên, lộ ra một nụ cười nhàn nhạt.
Dừng trong mắt Lệ Thừa Trạch chính là Văn Kiều không muốn hắn lo lắng cho nàng, nên mới cố gắng tươi cười. Lệ Thừa Trạch cầm thật chặt bàn tay Văn Kiều, ôn nhu nói, “Đừng sợ, thực nhanh, ngươi có thể khỏe a.”
Thiếu chút nữa Văn Kiều cười ra tiếng.
Có thể khỏe mới là lạ!
………
Câu chuyện chính từ lúc này mới bắt đầu, nguyên thân ( chỉ Văn Kiều, cô nàng có kết cục bi thảm của câu truyện, không phải n) triệt triệt để để không khỏe!
Thế giới này, là văn học trên mạng Tấn Giang, một tác giả viết truyện Ngược tâm tổng tài viết ra, còn bán rất chạy a! Trong áng văn này, nữ chủ tên là An An, nam chủ kêu Lệ Thừa Trạch.
Nguyên thân cũng tên Văn Kiều, là vị hôn thê thanh mai trúc mã của nam chủ, chính là nữ xứng văn pháo hôi ( nữ phụ chết thay^^).
Bởi vì khi nguyên thân tuổi còn nhỏ, ngoài ý muốn giải cứu Lệ Thừa Trạch bị bắt cóc, từ đó liền được Lệ Thừa Trạch phủng trong lòng bàn tay, coi như trân bảo mà sủng ái. Chờ nguyên thân tròn mười tám tuổi, hai người liền đính hôn dưới sự chứng kiến của hai bên gia trưởng ( trưởng bối).
Cũng trong tiệc đính hôn này, nguyên thân liền té xỉu, sau đó mới biết nàng bị bệnh tim, cũng cần được thay tim mới có thể sống thọ.
Thủ hạ ( cấp dưới) của Lệ Thừa Trạch tìm được nữ chủ An An đang bị vây trong khốn cùng, chi trả vạn cho nàng, lấy danh nghĩa là bao dưỡng, kỳ thật là muốn lấy tim nàng, đổi cho nguyên thân.
Từ đó An An và Lệ Thừa Trạch mới có nhiều gặp gỡ, rồi nàng yêu Lệ Thừa Trạch mới biết chính mình phải đổi tim, mà người trao đổi chính là vị hôn thê của Lệ Thừa Trạch. An An vô lực phản kháng, chỉ đành phải trao đổi tim với nguyên thân. Nữ chủ chính là nữ chủ, nàng luôn có quang hoàn ( ánh sáng tốt đẹp) bám vào người, dù bị đổi tim nhưng đại nạn không chết. Lúc sau đó, lại ngược thân ngược tâm, nam chủ cùng nữ chủ có nhiều lần gút mắc mà phát sinh quan hệ. Thực mau, nàng phát hiện mình hoài ( mang) thai, đứa bé là của Lệ Thừa Trạch.
Đến lúc này, Lệ Thừa Trạch lại biết được một sự thật, nữ hài năm đó đã cứu hắn, là An An mà không phải là nguyên thân Văn Kiều.
Lệ Thừa Trạch biết vậy đã chẳng làm, chỉ cảm giác được mình bị nguyên thân lừa gạt. Dưới cơn bạo nộ, giải trừ hôn ước với nguyên thân, bắt đầu một lần nữa theo đuổi An An. Và dĩ nhiên, An An nữ chủ cũng như quên mất đau xót lúc trước, một lần nữa yêu nam chủ Lệ Thừa Trạch. Chính là, kịch tính câu truyện bắt đầu, do bị đổi tim từ giải phẫu trước đó, mà cơ thể suy nhược, nàng không thể không xóa sạch ( phá thai) hài tử.
Nam nữ chủ bi thống đau xót không thôi.
Lệ Thừa Trạch đem tất cả tội lỗi đẩy lên đầu nguyên chủ. hắn cho rằng, nếu không phải do nguyên thân lừa hắn, An An sẽ không bị chịu khổ. Lại quên mất, chính hắn gạt vị hôn thê đùa bỡn tình cảm với An An, lừa tình của An An trong khi hôn ước còn chưa bị giải trừ, lại có quan hệ thân mật với An An hại nàng chưa kết hôn đã có thai, trước hay sau, đều là hắn, chính hắn làm ra.
Nguyên văn tiếp theo, An An bị phát hiện suy thận.
Lệ Thừa Trạch đau lòng muốn chết, lại dùng trò cũ, lấy thận của nguyên thân đổi cho An An.
Đối với người đọc, nguyên thân chính là nữ xứng đáng chết, câu truyện thật li kỳ. Mà đối với nguyên thân, lại là tai nạn không hiểu được.
Rốt cuộc, từ miệng thư ký của Lệ Thừa Trạch, nguyên thân biết tất cả mọi thứ, liền không cam lòng.
Nàng không cam lòng, từ đầu tới cuối, cũng không phải nàng nói mình là người cứu Lệ Thừa Trạch, là do chính hắn hiểu lầm, ngay cả giải phẫu đổi tim, An An và Lệ Thừa Trạch trở thành tình nhân rồi có quan hệ thân mật hay cô ta mang thai, nàng đều không biết a….
Với An An, cô ta tốt xấu còn được vạn, mà nguyên thân một phân tiền cũng không được, còn rơi vào kết cục như vậy, mạc danh bị trả thù, bị vứt bỏ một cách nhục nhã, rồi bị nam nhị rồi nam tam ái mộ nữ chủ công kích, từ đó gia tộc nàng trở thành trò cười toàn Ninh thành.
Thân thể này của nàng, cũng không biết còn sống được mấy năm a!
Nguyên thân không cam lòng, nàng tức giận liền nói toàn bộ sự tình cho cha mẹ biết.
Phu thê Văn gia cực kỳ sủng ái nữ nhi duy nhất của mình, tự nhiên phải đòi lại công đạo cho nàng.
Lệ Thừa Trạch lại cho rằng nguyên thân chính là loại con gái không biết tốt xấu, vì thế hắn vận dụng lực lượng giết chết Văn phụ, làm suy sụp Văn thị. Văn mẫu cũng vì vậy mà nhảy lầu tự sát, vì bà luôn được Văn phụ sủng trong lòng bàn tay, tự nhiên không chịu nổi đả kích như vậy.
Mà nguyên thân mới thay tim, lại bị lấy đi thận, thân thể liền suy yếu, Văn thị đổ, nàng không tiền bạc liền bị ném khỏi bệnh viện.
Nàng nằm dưới đất vừa lạnh, vừa ướt, ngửa đầu nhìn trời, nghe người ta nghị luận về Lệ đại thiếu đối với An tiểu thư tốt như nào, nhớ lại người khác cũng đã từng nghị luận như vậy với nàng….
Dù có như thế nào, nàng cũng không rõ, cả đời này của nàng, đến tột cùng là đã làm sai cái gì?
Cuối cùng, nguyên thân tuyệt vọng tới cực độ nhắm lại hai mắt.
Lại sau khi chết đi, nàng mới biết được, nàng cũng chỉ là nữ xứng pháo hôi trong một quyển tiểu thuyết. Châm chọc cỡ nào!
Nàng sợ Lệ Thừa Trạch, sợ ánh sáng quang hoàn của nữ chủ, nàng không muốn làm đá kê chân cho tình yêu của đôi tra nam tiện nữ này.
Cho nên, nàng chỉ có thỉnh cầu, chính là giải trừ hôn ước, cách thật xa nam chủ nữ chủ.
………
“Kiều Kiều, làm sao vậy? Lại mệt mỏi?” Lệ Thừa Trạch dịu dàng hỏi.
Văn Kiều tiêu hóa xong nội dung toàn văn, vội vàng kéo lại suy nghĩ của mình.
thật miễn cưỡng lộ ra một nụ cười, thấp giọng nói, “Ta…ta có lời muốn nói cùng ngươi.”
Văn Kiều lớn liên rất xinh đẹp, chính là kiểu diện mạo mỹ nhân cổ điển Trung Hoa. Chỉ lộ bộ dáng tái nhợt, lại thêm chút rầu rĩ, mặt mày sẽ càng động lòng người, làm người ta muốn che chở bảo vệ mà yêu thương.
Lệ Thừa Trạch thấy bộ dáng này, liền cực độ lo lắng.
“nói cái gì? Ngươi nói. Ta nhất định đều sẽ làm được!” Lệ Thừa Trạch đau lòng hứa hẹn.
Văn Kiều mím môi, rũ mắt, “Chúng ta….giải trừ hôn ước đi.”
Lệ Thừa Trạch không thể tin được, “Vì cái gì?”
không đợi nàng mở miệng, hắn tự trả lời, “Ngươi…ngươi lo lắng, sợ làm liên lụy ta? không cần lo lắng! Kiều Kiều, ta nói rồi, ngươi nhất định sẽ tốt lên.”
“không phải…không phải nguyên nhân này.” Văn Kiều vội vàng thở hổn hển, nàng kéo cánh tay hắn, “Ta và ngươi là thanh mai trúc mã cùng lớn lên, tiếp xúc cũng chỉ có lẫn nhau. Dưới hoàn cảnh như vậy, ngươi mới cảm thấy chúng ta hẳn là phải ở bên nhau. Nhưng thật ra, có lẽ ngươi không có thích ta như vậy, ta cũng không có thích ngươi như vậy…”
“Đừng nói nữa.” Lệ Thừa Trạch sắc mặt xanh mét, hắn dùng lực chế trụ cánh tay nàng, “Ta biết, ngươi nói những lời này, là cố ý muốn đẩy ta đi. Nhưng không có khả năng a. Ta sẽ không bỏ ngươi. Kiều Kiều, ngươi không được suy nghĩ quá nhiều, ngươi phải nghỉ ngơi thật tốt….Ngày mai ta lại tới xem ngươi.”
Lệ Thừa Trạch dịch dịch góc chăn cho nàng, sau đó mới xoay người ra ngoài, bước chân hắn vội vàng, như là muốn đi giải quyết công việc quan trọng.
Văn Kiều nhìn bóng dáng hắn xa dần, hô lên, “Ta sẽ nói với ba ba, để ba ba cùng Lệ bá bá hủy cọc hôn ước này.” Bởi vì nằm trên giường lâu rồi, lại uống ít nước, chỉ là một câu kêu lên, giọng nói nghe vào tai, tựa như có điểm nghẹn ngào.