Tiểu Yêu Tinh Họa Thủy: Xem Trẫm Thu Phục Nàng

chương 276: ngoại truyện 22: mặc ngưng sơ đấu với nạp lan lân: quà tặng tại rừng hoa đào (2)

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Đúng rồi.

Ở thật lâu trước đó.

Nàng sống lại, làm một đứa bé mặt dày sống một năm, trong mấy năm lặn lộn ấy lại được mọi người thương yêu che chở, rốt cuộc đối với cái loại cơm tới há mồm đó, y như người làm biếng, cả ngày cảm thấy nhàm chán.

Vì vậy, khó nhịn được nói một câu với Tam ca Mặc Lưu Vân của mình, ra vẻ Đồng tiểu thư đi đâu là "trai đẹp tụ tập đầy đất", đứng dài từ đầu đến cuối Thường lục viện.

Thường lục viện lớn hơn rất nhiều so với trong tưởng tượng, ở hoàng cung phía tây, lại còn có một vách tường ngăn ra, cho nên cũng không thể nhìn thấy ba ngàn hậu cung trong truyền thuyết. Có một đường nhỏ nối các nơi: đường nhỏ thông qua mười viện khác nhau, ở chỗ này có những người thầy giáo gì đó bị phân chia ra, cầm - kỳ - thư - họa cùng với võ nghệ tài bắn cung, bình thường đây được xem là nơi học tập của con cháu các vị quan lớn, và các hoàng tử trong cung cũng đến đây học tập, chỉ là khác với những đứa trẻ bình thường, bọn họ được quyền lựa chọn những thầy giáo tốt nhất cho mình

Mặc Ngưng Sơ tràn đầy tò mò đi theo ca ca vào lớp nghe một hồi, đã chán đến chết, ngáp một cái, lại bị ông thấy giáo già chú ý, lặng lẽ chạy ra ngoài, lắc lắc hai cái bắp chân còn chưa nảy nở nhìn đông nhìn tây.

Trên đường nghe người khác trò chuyện, nói phía sau núi có hoa đào nở, nàng lập tức tìm xem có con đường nào thông ra sau núi hay không, mùa xuân cây lá rậm rạp, từng đóa… từng đóa hoa Tử Quy chập chờn trên con đường nhỏ, Mặc Ngưng Sơ quá nhỏ bé, những thứ thực vật tươi tốt và to lớn như thể để cho nàng nhìn giống như mình đang ở trong mê cung.

May mà cảm giác về phương hướng tìm đường của nàng khác tốt, đầu óc thông minh để cho nàng rất nhanh phân tích ra đâu là chỗ trồng hoa đào, ngước đầu làm bạn với những áng mây trắng như tuyết, chơi mô phỏng tìm bảo vật rất vui vẻ.

Mà cũng chính tại nơi đó, nàng có cuộc gặp gỡ kỳ tích với một thiếu niên xinh đẹp

Nàng chưa từng thấy hài tử nào xinh đẹp như vậy, hắn mặc chiếc áo mỏng màu tím, tóc đen mềm mại rủ xuống vai, da dẻ trắng trẻo, ánh sáng dịu dàng chiếu xuống, để cho hắn cả càng trở nên xuất thần.

Mà hiện tại Mặc Ngưng Sơ cũng nhớ không nổi, vì sao trong thời điểm đó nàng lại bị cái bé trai có vẻ mặt lạnh lẽo và thủ đoạn xấu xa này đả động (tường trình ở

Mà nàng nhớ, cái thời điểm đó, nàng hỏi người thiếu niên kia tên gì.

Thiếu niên kia nhìn nàng một cái, đôi mắt mềm mại cũng thay bằng đôi mắt dịu dàng: "Ta tên là Lân Xuyên."

Lân Xuyên, Lân Xuyên.

Mặc Ngưng Sơ giật mình đứng nguyên tại chỗ, quá khứ bị che giấu lên bỗng chốc bị đốt.

Nhưng bởi vì quá xa xưa, rất nhiều đoạn ngắn trở nên mơ hồ.....

Mặc Ngưng Sơ nhắm mắt lại, gắt gao đi tìm lại ký ức ngày đó.....

—— A, nàng nghĩ tới. Lúc người thiếu niên kia nói cho nàng biết tên, nàng còn hả hê đứng mức quên mình, nhảy lên rồi nhảy lên muốn chấm mút người thiếu niên xinh đẹp kia, lại không cẩn thận dậm lên một viên đá, đụng đầu vào cây hoa đào!

——trí nhớ dừng lại.

Bởi vì đầu nàng đụng vào thân cây, nên bị ca ca đi tới phát hiện ra. Sau đó về nhà, hôn mê ba ngày, còn khiến cho Liên Vân ca bị phạt, mà nàng cũng bị cấm túc một tháng.

Cơ thể tốt lên, cũng không thèm đem những gì ngày cũ để trong lòng, không chú ý.

Hôm nay đã rõ chân tướng.

Trên trán Mặc Ngưng Sơ chảy rất nhiều vạch đen, khó trách lần đầu tiên thấy Lân, hắn lại dùng ánh mắt chờ đợi rồi vội vàng nói cho nàng biết tên của hắn. Nếu như hắn biết, lúc ấy nàng ngã nhào là do mê muội sắc đẹp của hắn, thì cũng hơi mất thể diện à nha.

Sau lưng đột nhiên đưa tới một bàn tay, ôm nàng vào trong lòng, bên tai rơi xuống một hơi thở ấm áp: "Nàng ở đây ngẩn người làm gì đó?"

Mặc Ngưng chợt hoàn hồn, lại phát hiện không thấy bóng dáng của những đứa bé đang nhảy loạn đâu nữa. gió thổi hiu hiu, sau lưng chỉ còn có một lồng ngực rộng rãi, mang theo hương tình nồng đậm, vây quanh nàng.

Nàng giật mình, phản ứng kịp: "Bọn nhỏ đâu?"

"Về nơi bọn nó nên về." Giống như trục xuất bọn nó về nhà vậy.

Nạp Lan Lân đổi hành động ôm thành dắt, nhìn cây ước nguyện đang tung bay trong gió.

Sau đó chính là đặc phái viên điện Mặc Li đòi ngủ lại, mấy tiểu tử muốn làm gì cũng không khó đoán, muốn tìm được Mặc Ngưng Sơ cũng không khó khăn, bất quá ý định của bọn nhỏ cũng không tệ, cũng hiểu được mẫu thân của bọn nó muốn cái gì.

Mặc Ngưng Sơ lau mồ hôi một chút, quyết định đem những chuyện năm xưa đặt trong đáy lòng, tránh để cho người khác nắm được nhược điểm của mình

"Đây là một nơi tốt." Nạp Lan Lân cười, ngón tay nâng cằm Mặc Ngưng Sơ lên, sau đó đặt một nụ hôn.

Mặc Ngưng Sơ có thói quen đáp lại nụ hôn của hắn, đây vốn là chuyện hết sức bình thường, nhưng khi tay của hắn bắt đầu không an phận mà trượt xuống hông của nàng, bắt đầu sờ tới sờ lui… sờ tới sờ lui, nàng mới khắc sâu hiểu rõ câu "đây là một nơi tốt" mang ngữ cảnh và thâm ý như thế nào.

"Đợi, đợi, ở chỗ này không được....." Mặc Ngưng Sơ giãy giụa, nụ hôn của hắn lại vụn vặt rơi vào trên gáy nàng, Nạp Lan Lân dùng răng khẽ cắn vành tai của nàng; sau đó ngón tay linh hoạt vén làn váy lên, thâm nhập giữa chân của nàng.

"Chung quanh không có một người." Nạp Lan Lân theo chiếc eo nàng, đi xuống, thì thầm, nhẹ nhàng nắm bộ ngực đầy đặn của nàng: "Đây là ta đang trừng phạt nàng, không có lệnh của ta, làm sao nàng có thể tự tiện rời khỏi ta?"

"Nhưng kia là bởi vì bọn nhỏ....."

Mặc Ngưng Sơ nói được vài câu đã không thể nói được gì cả, giây phút này vừa mở miệng, môi của hắn đã xâm nhập vào khoang miệng nàng, dây dưa qua lại, hoàn toàn ngăn chận hô hấp của nàng, môi lưỡi không ngừng dây dưa, nhanh chóng chạm vào rồi mang theo nụ hôn sâu, cơ hồ là muốn dùng một hơi nuốt nàng vào trong bụng.

Hắn thuần thục đè nàng chống đỡ lên cây ước nguyện, gió lạnh thổi qua, chung quanh đều yên tĩnh giống như trước kia, chỉ còn lại tiếng nỉ non làm cho người ta mặt đỏ tim đập nhanh.

"Về sau, phải nghe lời."

Hắn cười híp mắt, đem giọng nói đặt lên vành tai nàng, đôi mắt đẹp mờ mịt nhìn xung quanh, chợt đâm thẳng vào nàng, không chút do dự đi vào nơi sâu nhất trong cơ thể nàng.

Gió làm làn tóc đen bay lên.

Kịch liệt va chạm, thét lớn, chiếm lấy nàng, nàng chỉ còn dư lại chút hơi sức, cố gắng hớp lấy từng ngụm, từng ngụm không khí, đôi tay bị hắn kiềm chế ở trên đỉnh đầu, chân đã đem lý trí làm thành khói bụi bay tán loạn

"Trái đào nhỏ....."

Hắn gọi tên của nàng, đem chôn ngọn lửa nóng rực vào nơi sâu nhất, vô luận là triền miên hay mang tình đi trừng phạt, đều giống như một bắt đầu mới.

Sau này, Mặc Ngưng Sơ mới nhớ lại, thì ra là lần đầu tiên nhìn thấy mình chết đi sống lại cũng là lúc nhìn thấy người đàn ông dưới tán hoa đào, thật ra thì chính là ở Thường lục viện, người này bắt nàng phải làm bạn. Đầu tiên phát hiện cây hoa đào, hơn nữa đứng dưới tàng cây là một thiếu niên đang cầm một nhánh cây xanh đợi chờ, chỉ là số mạng đùa giỡn với nàng, nàng chỉ nhớ tính cách, lại quên mất tuổi.

Nhưng vô luận là ai, hình như nàng cũng chưa từng bỏ qua.

Người đàn ông này sẽ xuất hiện trong cuộc đời nàng, theo năm tháng nó đã in dấu lên cơ thể nàng, không thể mất đi, dây dưa cùng với linh hồn nàng, tuy hai mà một.

Từ khi sống lại cho đến bây giờ, không có giờ phút nào nàng cảm thấy may mắn như thế, nàng có thể gặp một người như thế.

Nàng có con của mình, có gia đình hạnh phúc của mình, có cuộc sống tự do của mình.

Trước kia, trong bốn mùa, nàng nhìn cành khô nảy mầm, nhìn bọn nhỏ dần dần trưởng thành.

Nàng nguyện ý sẽ dần dần già đi trong ngực hắn, cùng hắn nắm tay, đi đến cuối cuộc đời.

Mỗi một phút, mỗi một giây, không ngừng khắc sâu.

Thời gian đó, mùa xuân đặc biệt xinh đẹp.

Mấy bọn nhỏ sáng tạo ra cây ước nguyện, lặng yên không lên tiếng, xuất hiện nhiều hơn một tờ giấy nhỏ, trên đó viết: "Ta yêu nàng."

Sau lưng nét chữ cứng cáp, vẽ một vòng tròn cuộn thành trái đào nhỏ.

Đêm mùa xuân, nhìn những vì sao vô tận trên bầu trời, gió đêm thổi lất phất; động lòng người đến lạ.

————

Truyện Chữ Hay