" Ưm......mạnh lên..em muốn...a...ân... "
" Bảo bối, em thật yêu mị!
" Ân...ânn...chậm lại...."
" Anh không kìm chế nỗi được nữa rồi! "
" Ưm...a..ân......"
Tiếng rên ái mụi van lên, hai thân thể quấn lấy nhau. Nói những lời yêu thương đến đỏ mặt.
CẮT.
" Ok tốt lắm, Tiểu Mị em quả là diễn xuất rất tốt."
Đạo diễn hô lớn. Động tác ân ái kia cũng dừng lại. Ông bước đến cầm chiếc khăn đưa cho Tiểu Mị bật cười.
" Đạo diễn, ông quá khen rồi! "
Cô nhận lấy chiếc khăn quấn quanh mình chỉ mặt đồ lót. Không đỏ mặt mà cười nói.
" Ây, cho cô đóng bộ này tôi thật sự sợ! "
Ông cười cợt, đột nhiên nhớ đến một người chỉ biết lạnh sóng lưng mà rung người.
" Yên tâm, hắn ta không biết đâu."
Tiểu Mị vỗ vai ông ta đồng cảm. Quả thật cô cũng sợ như ông ta. Nhưng chỉ trách hắn dám đi tháng công tác bỏ cô. Cô sẽ trả thù.
" Haha, Tiểu Mị, nghe cô rên như thật vậy, khiến tôi có chút rạo rực trong lòng đấy! "
Vu Duật, bạn diễn lúc nãy của cô nói, đi đến cạnh cô cười.
Hai người rõ ràng đều có mặc đồ thủ, nhưng diễn ăn ý rất hợp, khiến mọi người đều nghĩ là làm thật.
" Anh nếu không phiền tôi có thể làm lần nữa! "
Cô đùa giỡn. Nhưng ánh mắt lại đanh lại sợ hãi.
" Có thể rên cho tôi nghe không?? Tôi đảm bảo khiến em kêu suốt đêm! "
Giọng lạnh lẽo sau lưng Vu Duật khiến tất cả mọi người bất giác quay lại nhìn.
" Đ...Đình....Nghiên.??? Sao...sao...anh lại ở đây?? "
Bất giác Tiểu Mị run rẩy sợ hãi, lùi về vài bước đề phòng
" Tất nhiên xem em diễn cảnh nóng. Diễn xong tôi cũng rất nóng đấy. "
Từng bước đến cô. Nắm lấy chiếc cằm nhỏ mà nâng gương mặt cô lên. Ánh mắt nhìn cô say đắm.
" Anh...anh đừng bức xúc...em..??"
" Về thôi. Về rồi giải thích trên giường! "
Hắn cúi người ôm lấy cô, vát cô lên vai bước đi. Tay còn cố ý vỗ mông cô thật lớn khiến nhiều người cũng đỏ mặt.
Mọi người trong phim trường chỉ thầm cảm thương cho Tiểu Mị: Thảm rồi.