" Này, tôi chưa biết tên của cậu, có thể nói cho tôi không?" - Dương Dương bị tên nhóc này sau khi giảng đạo một hồi thì bị nó dắt đến tầng thượng của Mall, tầng thượng này hình như chưa xây xong, không có đèn, xung quanh hình như có một lớp bụi dày. Nhưng này là buổi trưa, áp mái lại dùng kính trong suốt cho nên không quá khó khăn để đi xung quanh.
" Tôi là Phong Tiểu Kỳ, tuổi, đại học Yale, khoa..., " - Tiểu Kỳ này chỉ hỏi tên lại khai hết Thông tin ra, Dương Dương hơi ngạc nhiên..
" Chờ một chút, chờ một chút... tôi chỉ hỏi tên của cậu, cậu sao lại khai hết Thông tin của mình được?? Hơn nữa cậu không sợ tôi là kẻ xấu sao?... Vả lại.. Cái tên.. Phong Tiểu Kỳ.. hình như có chút hơi quen... " - Dương Dương nhíu mày.. nhìn Tiểu Kỳ rút trong cái cặp ra một cái Laptop, tên F.
Dương Dương nhìn nhãn hiệu hơi lạ, hãng điện tử lại có tên là F? Cô hình như chưa bao giờ thấy, nhưng nhìn sơ lược có thể thấy từ bàn phím đến màn hình, tất cả đều rất đẹp, hình như lại toát ra một sự đẳng cấp rất lớn..
" Cậu là dân Hacker??" - Dương Dương mắt trong xoe nhìn Tiểu Kỳ, cậu nhóc này hình như không phải là người bình thường, khi mở bàn phím thì ngón tay nhảy như lụa, hình như rất thành thục... Dương Dương đích thực cũng là một dân máy tính, cô tuy có thể dùng từ rất giỏi nhưng lại không nằm hàng đầu trong những vấn đề này.
" Đúng thì sao mà không đúng thì sao? Còn nữa, chị là kẻ xấu, chuyện đó tôi biết rồi, nếu không lúc đầu cũng không chặn tôi lại!" - Nói rồi Tiểu Kỳ lại tiếp tục múa lụa trên bàn phím.
" Cậu... cậu..! Nói không sai! " Dương Dương thay đổi thái độ hẳn, đúng thật cậu ta không nghĩ cô là người xấu cũng uổng, vì thái độ cướp tiền hồi nãy của cô có hơi hung hăng...
" Đưa thông tin của người ta cho tôi!" - Cậu ta rút ra trong túi một cuốn sổ đi kèm một cây bút nhỏ, nhìn hơi lạ, nhưng cũng là hơi quen, đây là...
Loại bút chuyên giành cho ám sát sao?? Loại bút này cực kỳ nguy hiểm, đương nhiên là còn rất nhiều những tác phẩm bút ám sát khác nhau, nhưng sức công phá của chúng không hề thay đổi... Loại bút này.. hình như là có một lượng ít thuốc nổ ở bên trong, không nhiều lắm nhưng cũng đủ để giết một người rồi!! Nhưng.. một người bình thường mà có trong tay thuốc nổ hay bút sát thủ đương nhiên là không bình thường!
" Tiểu.. Tiểu Kỳ, cây bút này.. hình như là không dùng được, cậu còn cây nào khâc không..? " - Dương Dương chú ý quan sát sắc mặt của Tiểu Kỳ, tên nhóc này.. có phải muốn ám sát cô không??
Phong Tiểu Kỳ nhìn cây bút trên tay Dương Dương rồi lại nhìn cô kỳ lạ:" Sao lại không dùng được? Chị... biết thứ này sao??"
" Không.. không biết.. chẳng qua là tôi thấy cây bút này hình như hỏng mất rồi, cậu đổi giúp tôi đi..!" - Biết thứ này?? Là ý gì đây?
" Vậy cũng được.." - Tiểu Kỳ rút trong cặp ra vài ba cây bút có màu sắc cũng khá đẹp, đưa cho Dương Dương.
Dương Dương cảm thấy cây bút không hề gì liền cầm bút viết một mạch... thông tin giả của Lâm.
Thật ra mỗi người trong tổ chức đều có thông tin giả, kiểu giống như họ sẽ có hai hoặc nhiều hơn một chứng minh nhân dân, giấy khai sinh, hoặc passport chẳng hạn, vì sát thủ mà, đều không thể dùng tên thật để đi hoàn thành nhiệm vụ!
Thật ra nhiều những thứ đó cũng rất tiện lợi, nhờ những thứ này mà công việc ám sát trở nên rất dễ dàng...
" Cậu ta là Minh Khải Lâm, //..., là nam, nhóm máu A, tuổi, tình trạng còn chưa kết hôn, cũng không có con, còn công việc... Gái Bán Hoa?? À Trai Bao?? À không.. Mở một tiệm bán hoa, xin lỗi!! " - Tiểu Kỳ đọc lướt qua tấm giấy thông tin giả của Lâm, lẩm bẩm... rồi thở dài..
" Ít thông tin nên hơi không tiện lắm à? " - Dương Dương ngồi bên cạnh ngồi cười sặc ra cả... vì Lâm rất thích tặng hoa cho cô cho nên khi làm chứng minh giả thì Dương Dương đã ghi cho Lâm là " Bán Hoa ".. Nhưng cũng tiện, bởi vì khi đăng ký số điện thoại, Lâm và cô đều sử dụng chứng minh giả.
" Không, nếu chị không muốn đưa Thông tin cho tôi cũng không sao, vì tôi rất tài giỏi, sẽ tìm đích người cho chị! "
Một tiếng trôi qua ~~
" Này.. có thể xong chưa?? " - Dương Dương uể oải nhìn Tiểu Kỳ, nếu cậu nhóc này mà làm không được.. cô sẽ đánh đến khi đau tay mới thôi...
Rồi có lẽ... nên tìm một ngân hàng nào đó đi cướp.. sau đó... về Italy?? Cô đã mang danh bỏ trốn.. còn nơi nào có thể về được chứ?.... Cảm giác không có cái được gọi là Gia đình... thật tệ..
" Xong Rồi, trong này có hơn mười người có thông tin giống như vậy, chị xem hình xem xem có phải người cần tìm không?" - Tiểu Kỳ quay qua đưa laptop cho Dương Dương, trong màn hình có khoảng hình ảnh của người đàn ông.
" Là anh ấy, cậu có thể tra số điện thoại không?? " - Dương Dương vừa nhìn vào đã biết, liền chỉ tay vào ảnh của Lâm.
" Đương nhiên là được, đợi tôi sao chép dữ liệu một chút!" - Tiểu Kỳ cười cười giành lại cái laptop.
" Sao chép dữ liệu? Cậu tại sao phải sao chép dữ liệu??" - Dương Dương nhìn Tiểu Kỳ hơi nghi ngờ.. những việc này.. thực ra không cần sao chép, Dương Dương thực ra cũng biết, những việc này.. thực chất cũng không lâu đến như vậy, nhưng cậu ta giữ cô ở lại đây lâu đến thế là để làm gì??
" Sao chép dữ liệu... " - Tiểu Kỳ lẩm bẩm, bỗng dưng đứng dậy , ánh mắt nó hình như có chút sắc lên :" Nếu chị đã đặt nghi vấn, tôi cũng không muốn tiếp tục chơi cái trò ngu ngốc này nữa, Âu Dương Dương, của tổ chức sát thủ Italy, nhận được báo cáo, đã bỏ trốn khỏi tổ chức, một thân một mình chạy trốn, thực ra.. thực là một cơ hội tốt để tôi trả thù! "
Dương Dương hoàn tỉnh, từ lúc nãy, sau khi cậu ta đưa cây bút cho cô, cô đáng lẽ phải nhận ra cậu nhóc này là không bình thường.... Cậu nhóc nhìn nhỏ tuổi nên hơi khiến Dương Dương hơi buông lỏng độ cảnh giác, thật là ngốc mà....
" Cậu là ai? "
" Tôi là ai? Chị mau quên thật, Đúng vậy, thứ xấu xa như chị, có thể nhớ được không? Dù sao tôi cũng không muốn phải ở trong tâm trí ngu ngốc của chị, Chị Gái à!"