Tên áo đen bắt đầu tìm kiếm, từ bên trong lẫn bên ngoài căn phòng của Dương Dương làm cho căn phòng hơi ồn ào. Lộ ra tiếng rơi đồ lung tung.
----
Hàn Tư Lâm - Người thấy nguyên cái body con gái nhà người ta và bỏ trốn ( =]]) đang vất vã tìm Bác sĩ tâm lý nói chuyện...
- " Bác sĩ ah.. Tôi.. tôi chỉ coi cô ấy như một người em gái thôi... thật ra... lúc nhỏ,. Thật ra lúc nhỏ tôi đã thấy thân thể của cô ấy, rất thường hay tắm cho cô ấy... và..và còn bôi thuốc cho cô ấy nữa... cho nên.. nhưng mà.. chỉ là... tại sao chỉ là.. rất lạ..., tôi, phần dưới của tôi hơi nhức nhối khi thấy cô ấy, hông của tôi như bị đâm vậy! Và.. NÓ... NÓ... nó cứ như... Voi.. voi ma mút ah >
nó là cái gì tự suy nghĩ nhá mấy chế:))) còn là voi ma mút cơ:))))
- " Xin anh bình tĩnh, nghe tôi, có thực anh coi người con gái ấy là em gái thôi sao? Có phải là " Đơn Phương lâu năm rồi không "?
- " Đơn Phương... Lâu Năm..!? Có phải là thích rồi.. phải không??" - Hắn đơ mặt, anh chỉ nghĩ là.. Cô chỉ là người con gái mà anh cần phải bảo vệ.. Như là... một đứa em.. gái?
-" Đơn phương lâu năm " là một loại Yêu, yêu bằng cả trái tim, yêu nhất, đến suốt đời cũng không thể ngừng mơ tưởng đến, bắt đầu từ đâu? , từ khi rất lâu, lâu nhất, và đương nhiên, cũng là cách tự nhiên nhất! Từ một cái nhìn, một cái chạm, một cái hôn chẳng hạn! " - Anh Bác sĩ vui tánh kiên nhân ngồi giải thích cho Đứa trẻ ngốc này..
-" Yêu rồi??" - Hàn Tư Lâm sau khi được Bác Sĩ Tâm lý thông não thì cuối cũng hiểu ra được vấn đề máu chốt.
-" Đúng là vậy!" Cuối cùng anh cũng tha cho người ta rồi ah ~
------------------
" Bà chủ, tìm thấy chiếc nhẫn rồi, cô ta đeo nó trên cổ!" - Tên áo đen bật bộ đàm lên thông báo.
" Xác định xem có phải đồ thật không, kiểm tra mặt phía sau, tìm chữ Diệp, nếu có chữ Diệp, nhất định mang về đây, và nhớ rằng, nếu thất bại chỉ sợ sẽ không biết chết thảm như thế nào "
" Vâng " - Tên áo đen chuẩn bị thò tay lấy chiếc nhẫn thì giọng của Lâm cùng một vài tiếng bước chân vội vã.
" Ting " - Tiếng kêu phòng của cô đã được mở khoá.
" Dương!! Dương! Tôi có chuyện muốn nói!" - Hàn Tư Lâm vội vã, hắn là kéo một tên bác sĩ tâm lý từ Văn phòng bác sĩ kéo về đây làm loạn giấc ngủ của cô...
Tên áo đen sau khi nghe tiếng la của Lâm thì vội vàng huỷ bỏ nhiệm vụ, chạy thẳng đến cửa ban công bay ra rồi biến mất giữa màn đêm...
" Soạt " Tên áo đen biến đi rất nhanh, nhưng thật không may cho hắn là tai của Hàn Tư Lâm này rất không chậm chạp liền nghe ngay có người vừa từ trong phòng xông ra ban công. Thật ra Anh biết tính này của Dương, nếu cô chỉ là nằm thôi thì sẽ chỉ không có việc gì, nhưng đằng này là... Ngủ, lúc cô mất đề phòng nhất. Thật là.. anh chỉ mới rời khỏi cô chỉ hơn phút, không phải là bị ám sát hay bắt cóc gì gì đó chứ? Hazz, dù sao đối với những người làm Sát thủ thì những việc này không phải là chuyện quá lớn, nhưng cũng không quá nhỏ, chỉ cần đề phòng là được, bởi vì gọi là sát thủ cho nên phải giết người, và bị trả thù là một lẻ đương nhiên, thuộc hạ báo thù cho đại ca, mẹ, con gái, hoặc vợ báo thù cho con, hay chồng của họ,... thực ra là rất nhiều rất nhiều..
" Tiểu Dương!!!!! Mau dậy, mau dậy!" - Hàn Tư Lâm từ bên ngoài xông vào, giày còn chưa cởi, áo còn chưa thay, vội vã nhảy vồ lên giường hét vài mặt Dương Dương tội nghiệp, à, còn kéo theo một ông chú từ văn phòng bác sĩ nữa...
" Fuck!!! Câm miệng đi! Trời còn chưa sáng, nắng còn chưa lên , cậu ý gì mà vào đây quậy phá!!?? Cút!!" - Dương Dương tức giận mà cáu gắt lên, nếu động vào cô lúc cô đang gặp chu công thì chẳng khác nào muốn đi gặp Diêm Vương!!
Chu công là đi ngủ đó mấy đứa ;
" Dương à.." - Hàn Tư Lâm còn chút hy vọng nhỏ nhoi, thì thầm vào tai cô.
" CÚT!!!!" - Dương Dương tới cực hạn, hét thẳng vào mặt thằng nhỏ một cách phũ phàng và không thương tiếc...
Sau khi đón chịu một trận hét từ Dương Dương, Hàn Tư Lâm đành phải lủi thủi chạy về phòng, trước khi đóng sầm cửa lại thì hắn quay nói với bức tường đối diện trước mặt hắn:" Davis, về tổ chức điều tra tên mặc áo đen đó là ai, từ đâu mà ra, tìm càng nhanh càng tiện!"
Nói rồi Hắn đóng cửa phòng một cách " nhẹ nhàng ". Ngoài hành lang vài giây sau đó vẫn không có động tĩnh gì liền có một tiếng nói nhỏ:" Vâng ".
------
" Lão đại, đến hiện giờ người của chúng ta đã tìm thấy Âu Dương Dương của Tổ chức Sát Thủ, cô ta ở Tần Kiều của Đại Phu Nhân, Nhưng cô ta thông minh cực kỳ, lại có thêm trợ thủ, không dễ bắt đi!" - Xích Tinh tay cầm đống giấy, nghiêm túc đọc cho Hắn nghe.
" Không vào hang hùm thì làm sao bắt được cọp con ", tiến hành, tôi sẽ kiểm soát " - Hắn nói chậm rãi như đây là điều dĩ nhiên.
" Lão Đại!! Chỉ là một con mồi nhỏ, có nhất thiết không!!?" - Xích Tinh trừng mắt như không thể trừng hơn nữa.
" Cần Chú Quản?" - Hắn đưa tay đưa tay lấy sấp giấy tờ từ tay Xích Tinh đôi mắt lạnh như băng của hắn lướt qua đôi mắt đang trừng của Xích Tích.
Xích Tinh trong phút chốc mày nghiêm trọng, đi ra khỏi phòng, nhẹ nhàng đóng cửa..,
---------
Sáng hôm sau, Dương Dương với tâm trạng bực mình chạy qua phòng Lâm bắt đền..
" Hàn Tư Lâm!!!!!!! Cậu nửa đêm chạy qua phòng tôi làm gì?? Cậu vật vã cả đêm làm tôi chả ngủ được tí nào, cả người tôi ê ẩm, nhức mỏi, đau nữa!! Thế mà cậu còn nhàn rỗi năm đây hưởng thụ??"
" Từ Từ, từ từ đã hẳn nói chuyện đó, chẳng tại hôm qua cậu sung sức lắm à?? Dày vò tôi cả nuối tôi, làm tôi mệt chết đi được "
"...." - Tiếp tục cãi nhau
"...."Tiếp tục cãi nhau
" Sơ lược câu chửi thông dụng "
Một điều rất tiếc cho hai đứa là phòng bên cạnh người ta nghe cả rồi:)))) Còn tưởng tượng điều gì xấu xa lắm cơ:))) ( Ý Lâm nói DD sung là hq Bả đánh nhau đó:))) ( còn ý DD hq Lâm nhào vô phòng Bả, Bả ko ngủ đc, nên đau lưng,.. rồi j thôi ;))).