Nửa đêm ta nằm mộng, trong mơ thấy Thần Thiên Phong bạch y nhuộm đỏ, thân hình từng chút một tiêu tan thế nhưng trước sau như một vẫn dịu dàng nhìn ta, ta trái ngược cũng chỉ có thể dương mắt nhìn chàng biến mất. Hồi lâu mới tỉnh lại, mặt đã tèm nhem nước mắt.
Đứa nhỏ tiểu Du Lạc nhìn ta chăm chú, tay bé nhỏ giơ lên quệt giọt nước nhỏ:
” Mẫu thân vì sao lại khóc? Là tiểu Lạc không ngoan sao?”
Ta ôm hài nhi vào lòng, chỉ im lặng không nói. Bàn tay vuốt tóc ta lúc này cũng thật cùng chàng có nhiều thân quen.
Cũng đã hơn một trăm năm, ta đêm nào cũng thấy chàng bên cạnh nhưng cũng chỉ hôm qua thấy chàng đau khổ.
Trước đây ta vốn cảm thấy tuyết rơi ở Lục Hải điện này là đẹp nhất, không ngờ cũng là lạnh nhất. Thần Du Lạc khoác cho ta áo choàng, lại ngồi vào trong lòng:
” Hôm nay hài nhi gặp Y Y tỷ tỷ, còn có Khiêm đại thúc, Đồng tiểu thúc, cũng gặp cả Đế quân thúc thúc...”
Nó kể một hồi, biểu hiện như ông cụ non chống cằm suy nghĩ, một lát liền à lên:
” Đúng rồi, còn có Dương Tự thúc thúc xấu xí, thúc nói tiểu Du Lạc không đẹp trai bằng thúc ấy. Sao có thể chứ?”
Ta xoa đầu nó, không tránh khỏi ý nghĩ muốn bật cười, lại nói:
” Tiểu Du Lạc là đẹp trai nhất, bởi vì phụ thân con chính là tuấn tú nhất!”
Một hồi bỗng dưng nhớ tới một chuyện thắc mắc liền đem “ thỉnh giáo” hài nhi:
” Nhưng mà vì sao bọn họ lại tụ tập đông đủ thế? Là có gì vui vẻ với nhau sao?”
” Có, Tiêu thúc thúc nói sẽ cho hài nhi gặp phụ thân! Tiểu Lạc đang rất vui!”
...
Ta và tiểu Du Lạc đứng xa xa dưới khán đài đưa mắt nhìn vị chiến thần oai phong lừng lẫy. Hôm nay chính là đại lễ phi thăng Thượng thần của Thiên Phong chiến thần. Vốn là muốn trở về lúc ta lần đầu gặp chàng, sẽ thay đổi số mệnh để chàng không vì ta mà hôi phi yên diệt, cuối cùng lại lệch thời gian, trở về hơn vạn năm trước.
Quả thật bọn họ không lừa ta, ta là vẫn còn cơ hội gặp chàng, hơn nữa có thể cứu sống chàng, trời đất quả thật có món thần vật có thể dịch chuyển thời gian. Đó là miếng bội, một là Phỉ ngân Tiêu Huyên khi ấy cho ta, một là Trấn vũ ở dệt mộng ảo quá khứ ở Khiêm Trấn thành, cái còn lại là thứ Dương Tự hơn một trăm năm tìm kiếm, Tả Lang thành vốn là góc trụ thứ ba của thiên giới, mà tâm điểm chính là cái tửu lâu nho nhỏ kia, tuy nhiên lại khó tìm kiếm nhất.
Ta ôm tiểu Lạc lên, chỉ cho nó thấy chàng:
” Con có nhìn thấy thúc thúc tuấn tú kia không? Đó là phụ thân của con.”
Tiểu Du Lạc theo hướng ta chỉ, cố nghến chiếc cổ nhỏ bé lên, kĩ lưỡng nhìn, một lát liền gật gật:
” Phụ thân cũng thật là rất tuấn tú, có điều còn kém Du Lạc chút chút.”
Ta nhất thời không biết nói gì. Một lát sau suy nghĩ kĩ lại bản thân liền thấy rất cần thiết phải nhắc nhở tiểu hài tử hiếu động này, nếu không sẽ không quản được sẽ gây loại chuyện thị phi gì.
” Tiểu Du Lạc ngoan, nghe Mẫu thân nói. Trước mặt người ngoài, không được kêu phụ thân. Chúng ta là đang ở quá khứ, chuyện liên quan tới chúng ta toàn bộ không ai biết.”
Tiểu Du Lạc nghe ta căn dặn liền thật nghiêm túc đáp ứng.
Đại lễ sắp phong chưa được bao lâu, Lục Hải điện đoán trừng cũng mới được xây cất, lúc này là đang tuyển chọn tiên tì. Ta mang theo tín vật của Tiêu Huyên liền dễ dàng ứng được chức vị trưởng quản tiên nga, hơn nữa còn được một hai điều ưu đãi.
Tiểu Du Lạc chạy nhảy xung quanh một vòng liền nhận xét:
” Tuy rằng là Lục Hải điện nhưng mà so với chỗ chúng ta vẫn là nhỏ hơn một chút.”
Ta nghe xong liền nghiêm mặt. Tiểu hài nhi biết mình lỡ lời liền cong mông chạy đi, sợ sẽ bị ta đánh đít, sau này mông to, nữ tử sẽ không thích. Đây là cái ý nghĩ quái đản nhất mà tiểu hồ ly gieo vào đầu nó. Lại nói hồ ly này từ sau khi thành người liền bám dính lấy tiểu Đồng nhà ta nửa bước không rời, hơn nữa còn muốn dụ dỗ nam tử nhà ta. Ta sao lại không quản giáo?
Nhác thấy bóng mấy tiểu tiên nga, tiểu Du Lạc liền vui vẻ chạy đến, cũng thật tinh mắt lựa chọn người đẹp nhất, không biết khi nào trở thành một tiểu hoa hoa công tử:
” Tiên nữ tỷ tỷ, tỷ thấy đệ có tuấn tú không? Tuấn tú hơn phụ thân đúng không?”
Tiên nga kia thấy tiểu hài tử này rất đáng yêu liền nhéo nhéo nhẹ hai bên má, cười:
” Đệ rất tuấn tú! Nhưng mà phụ thân đệ là ai?”
Tiểu hài tử liền chột dạ liếc trộm ta một cái, xong lại nhanh miệng:
” Phụ thân đệ là một người gác cổng thiên đình thôi.”
Mấy tiên tì kia