Một đời nhẫn nhịn vạn kiếp tranh đoạt, một lần hờ hững vạn lần để tâm, khi xưa thua kém ngàn lần sẽ không thua kém... Nam nhân bọn họ thật khó hiểu.
“ Romantic nghĩa là lãng mạn, ví dụ Tiêu Huyên Romantic...hiểu không?”
Ta vốn tưởng Tiên Ma sắp đại chiến mới thật kĩ càng chuẩn bị, lại không nghĩ tới lâu như vậy vẫn không có động tĩnh gì. Thành ra cả ngày nhàm chán mới mang cái gọi là “English” của hạ giới ra cùng chúng tiên tì nói chơi.
_
Tiểu tiên nga nghe ta nói liền một mực lắc đầu:
” Cái này không đúng! Như Đế Quân có thể gọi là “Râu men tịch” thì nô tì chắc chắn cô nương nhớ lộn rồi! Từ kia phải có nghĩa là “tảng băng khắc nghiệt”!”
_
Mới đầu không tránh khỏi chút tự ái nhưng về sau suy nghĩ lại liền thấy Tiêu Huyên trước kia đúng là rất xứng với bốn chữ kia. Tuy nhiên cũng không vì thế mà nhận sai, gõ đầu tiên tì kia một cái:
” Ta chỉ là lấy ví dụ thôi mà. Vậy em thử nói xem thiên đình này ai có thể dùng chữ kia?”
” Là Nhị đồ đệ của Trụ Song điện Dương Tự!”
_
Tiên nga kia nói xong mới biết mình lỡ lời, hướng ta rối rít xin lỗi:
” Nô tì quả thất không cố ý, là nỡ miệng, xin cô nương đừng truyền ra.”
_
Ta xua tay nhìn nàng, cũng không buồn chấp nhất, lại nói:
” Ngươi không cần lo lắng, sẽ không ai biết đâu. Có điều U Tự kia là “ râu men tịch” ở chỗ nào?”
” Cái này...”
_
Tiên tì kia khó xử cũng đúng. Dương Tự hiện là kẻ thân cận nhất với Ma Vương, cùng tiên giới không cùng một chiến tuyến sao có thể tùy ý mang ra bàn tán? Mà ta khi này bỗng dưng nhớ tới Liêm Trương. Hắn khi xưa cũng chính là đại đệ tử của Trụ Thiên- Thích Trụ Ma Vương. Có điều hắn đã từ lâu không còn quan hệ với người đó.
_
Lúc ta sực tỉnh mới phát hiện tiên nga kia từ lúc nào đã không còn ở đó, thay thế là một nam nhân toàn thân bạch y trắng toát lên thanh cao vô độ.
_
Thần Thiên Phong hai tay chống cằm nhìn ta. Dáng vẻ trẻ con này của hắn trước đây chưa từng thấy qua. Một hồi nhìn như thế hắn không hề cất tiếng, ta đành phải mở miệng:
” Thượng thần sao lại tới nơi này? Ngài có việc tìm Đế Quân?”
Thần Thiên Phong vẫn không nói. Ta đành tiếp tục:
” Vậy phiền ngài đợi một lát, nô tì đi báo cho Đế Quân biết.”
_
Vốn định đứng dậy lại phát hiện toàn thân không thể nhúc nhích, hồi lâu mới phát hiện có kẻ đang nhìn vẻ bối rối của mình cười thích thú.
_
” Ta đến tìm nàng.” Thần Thiên Phong thong thả rót một ly trà lại thong thả thưởng thức.
” Giờ mới phát hiện nàng rất đáng yêu.”
Ta nghe hắn nói không kìm nổi ngạc nhiên mà “ Hả!??” lên một tiếng.
_
Thay vì cái giọng nói của hắn ta lại ngửi thấy hương thơm của Cửu Lạc La thoảng trong gió, Tiêu Huyên từ khi nào đã đứng ở cạnh đó, cẩm bào hơi bay lên trong gió nhẹ. Sau lưng còn có một người, y chính là “râu men tịch” Dương Tự. Ta không khỏi ngạc nhiên, từ khi nào bọn họ quan hệ tiến triển nhanh như vậy?
_
Tiêu Huyên rất tự nhiên chào Thần Thiên Phong một tiếng sau đó ngồi xuống bên cạnh ta. Dương Tự vẫn đứng đó, lam y lại không chút động đậy. Hôm nay không phải hắc y nhân!
_
Ngẫm thế nào cũng thấy có chút không phù hợp, ta quyết định đứng dậy, nặn ra một nụ cười thật tươi:
” Chuyện chính sự, tốt nhất không nên làm phiền. Các người cứ tự nhiên, ta đi trước.”
.
” Khoan đã!”
Giọng nói bất ngờ của Tiêu Huyên làm ta giật mình, không có cách nào đành phải quay lại:
” Đế Quân có gì dặn dò?”
” Nàng thấy ta hôm nay thế nào?”
” Hả??”
” Có tuấn tú không?”
” Hả?...à rất tuấn tú.”
_
Ta băng nhanh qua đình viện trở về phòng mình, vừa đi vừa nghĩ nhưng thế nào cũng không hiểu. Ba người kia hôm nay có chuyện gì? Cả Tiêu Huyên nữa, từ khi nào “điệu đà” như vậy? Không lẽ hắn đoạn tụ? Thần Thiên Phong không có khả năng, lẽ nào Dương Tự kia cũng đoạn tụ? “ Tảng băng khắc nghiệt” bị Dương Tự làm cho “tan chảy” mới mời sư huynh Thượng Thần tới làm chủ? Ta càng nghĩ càng thấy nổi da gà. Tuy nhiên đầu óc thế nào lại thấy không phải không có khả năng, còn phong phú nghĩ tới hỉ tiệc, tiên ma liên hôn, đại chiến hủy bỏ. Như vậy sẽ tránh tổn hại lớn. Quả thực không có gì không tốt.
Mải suy nghĩ lung tung, tỉnh lại mới giật mình thấy đang ở chỗ cũ. Rốt cuộc là ta đã đi được một vòng hay nãy giờ vẫn đứng yên?