Còn khoảng ngày nữa là đến kì thi, mấy người trong đạo quán đều bận rộn. Ta ngoài nhìn thấy Tiêu tiểu tử thì cũng chẳng gặp được ai. Đến bữa cơm bọn họ cũng vội vội vàng vàng chạy tới mang thức ăn về phòng. Lần nào ta đến cũng chỉ thấy lão Liêm cùng Tiêu Thần đang thong thả mà đánh chén. Đành chán nản bỏ về.
_
Ta cùng tiểu Như ở chung một phòng vậy mà số lần ta gặp nha đầu này ít đến thảm hại. Sáng sớm ta chưa dậy Tâm Như đã vác sách tới phòng mấy sư huynh sư tỷ học, tới muộn mới trở về. Hầu như mọi người trong đạo quán trừ ta ra đều có việc để làm.
_
Giác Kim là khu nhà nằm ở phía Tây sân chính diện của đạo quán, cũng là nơi mấy người ở đây “ học chữ”, bây giờ được dùng làm nơi ôn luyện chuẩn bị thi.
_
”Tiểu Như cho mình đi với!”
Thấy Tâm Như vừa ôm sách vở ra ngoài ta liền gọi với theo.
Nha đầu này khó xử nhìn ta, ta long lanh nhìn lại. Kết quả là cuối cùng cũng đến được Giác Kim.
_
Đúng là mở rộng tầm mắt. Bây giờ ta mới hiểu thế nào là văn ôn võ luyện. Vốn tưởng đến nơi này sẽ thấy gần “cỗ máy” đang 'dùi mài kinh sử”, ai ngờ còn chưa đến cửa đã nếm “sách chưởng, bút chưởng“.
Tôn Thọ sư huynh thấy ta liền vui vẻ:
” Tiểu Vũ, muội đến góp vui hả? Mau vào đây.”
Ta ngơ người nhìn Tâm Như lại nhìn Tôn Thọ sư huynh:
” Mấy người không phải sắp đến kì thi sao?”
_
Tiểu Như ngại ngùng gãi đầu. Tôn Thọ sư huynh liền trả lời ta:
” Thi thì vẫn phải thi, cũng không thể vì nó mà quên đi tuổi trẻ được. Hơn nữa, dù gì cũng chỉ có Tiêu Thần qua được. Vì sao lại không nhân cơ hội này vui chơi một chút?”
Nói nhiều như vậy, ta cuối cùng hiểu bọn họ là đang trả đũa lão Liêm. Khó à? Đã thế không làm nữa! Ta thấy vậy cũng chẳng suy tính gì liền lao vào nhập cuộc. Mấy ngày tiếp theo đều cùng tiểu Như tới Giác Kim “học tập“.
_
Hôm qua do thức khuya nô đùa thành ra sáng nay không dậy được, đành phải ở nhà một bữa. Vừa mở cửa ra đã thấy Tiêu tiểu tử đứng trước mặt, mà thân hình của hắn cao lớn khiến ta ngoái tới suýt gẫy cổ. Tiêu Thần ngồi xổm xuống trước mặt ta, lại chăm chú nhìn, hỏi:
” Mấy ngày nay ngươi chạy đi đâu vậy?”
_
Mấy ngày nay? Mấy ngày nay ta đương nhiên là tới Giác Kim “ôn luyện“. Ta nghĩ vậy xong lại muốn trêu chọc hắn một chút liền nói:
” Ta kì thực rất nhớ ngươi, nghĩ ngươi học hành vất vả mới tới Giác Kim thăm ngươi một chút lại không gặp...” ta còn làm ra điệu bộ tủi thân.
kết quả là hắn tưởng ta 'chém gió' liền nói:
” Sao có thể thế? Ta mấy ngày nay đều ở Giác Kim, đâu có gặp ngươi.”
_
Sạo! Hắn rõ ràng là nói sạo! Chính mắt ta nhìn thấy hắn cùng lũ cá sắc nữ kia quấn quýt ở hồ sen của ta. Ta không cũmg không để ý chuyện đó nữa, ánh mắt hồ nghi nhìn hắn:
” Nói cho ta biết, có phải ngươi ăn gian mới qua được kì thi đúng không?”
_
Tiêu Thần kiêu ngạo nhìn ta, đáp:
” Ta tất nhiên là không.”
Ta vốn không cần hỏi cũng biết hắn không, lại không biết lí do thế nên đành kiên trì hỏi tiếp:
” Vậy vì sao?”
Câu trả lời của hắn làm ta bất ngờ:
” Vì ta ra đề.”
Lão Liêm để hắn ra đề? Sao có thể? Mà nếu thật thì cũng không cần khoe khoang vậy chứ.
_
Mấy người ở Giác Kim lúc này đang chơi trò đại chiến sách vở, ta và Tâm Như cùng mấy nha đầu nữa chơi đại chiến xé giấy. Ha ha, là xé giấy từ một cuốn sách vô chủ!! Mãi đến khi cuốn sách còn lơ thơ vài tờ mới phát hiện thấy hai chữ Tiêu Thần. Tiểu Như phản ứng nhanh nhất, lập tức tránh xa, mặt còn đỏ bừng. Biểu hiện này là gì đây?
_
Ta vốn định nói chuyện kia cho mấy người bọn họ biết, cuối cùng lại nghĩ là Tiêu tiểu tử kia gạt mình liền thôi.
_
Ngày mai là ngày thi...
Không khí trầm tĩnh tới đáng sợ. Ta không hiểu vì sao lại thay đổi nhanh như thế... Cuối cùng cũng vớt vát được chút thông tin từ chỗ Mân cô.
_
Mân cô bưng một rổ gạo trắng đã vo sạch đi vào nhà bếp. Ta đứng trên hũ muối, chăm chú nhìn Mân cô, bắt đầu gợi chuyện:
” Mân cô, cô cô xem con mấy nay thật nhàm chán, tiểu Như cũng không biết biến đi đâu mất.”
_
Mân cô bỏ thêm củi vào bếp, lại nêm thêm gia vị vào nồi canh mới nhìn ta nói:
” Con thấy vậy cũng phải. Mấy nay mọi người đều bận rộn ôn tập, không có thời gian cũng phải...”
Ngừng một chút, Mân cô lại nói tiếp:
“... Nghe đâu Liêm lão sư nói tất cả những ai không qua được đều sẽ phải ngừng học thuật pháp, khó tránh được căng thẳng.”
Nghiêm trọng vậy sao? Lão Liêm lần này cũng quá mạnh tay rồi.