Tiểu Vương Phi Điêu Ngoa Kiêu Ngạo

chương 32: sát ý! làm sao có thể?

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

"Tiểu Ngọc Nhi, muội có cảm thấy bây giờ rất yên tĩnh hay không?" Bảo Lam có thính lực hơn nói với Tiểu Ngọc Nhi đang tiêu diệt sườn nhỏ.

"Lam tỷ tỷ, nếu người tới thì bọn họ sẽ trở về báo cho chúng ta biết!" Tiểu Ngọc Nhi lại không biết "bọn họ" ném Tiểu Ngọc Nhi ra ngoài chín tầng mây từ lâu rồi.

"Muội ở đây chờ, ta đi ra phía trước xem xem!" Bảo Lam cảm thấy yên tĩnh như vậy không thích hợp lắm.

Bảo Lam ra khỏi phòng bếp, đi qua một hành lang dài được hoa lá quấn xung quanh từ đầu đến cuối, lại bay qua một khối núi giả, liền tiến vào Bách Hà Đường! Càng chạy lại càng yên lặng, nhất định là bọn người thái tử đã đến đây!

Nghĩ đến Tiểu Ngọc Nhi còn đang ở phòng bếp ăn ngon, Bảo Lam nâng trán không nói gì, thôi, vẫn nên mau đi về nói cho Tiểu Ngọc Nhi một tiếng đi!

"Đứng lại, ngươi là ai?" Một tiếng nói mang hương vị ánh mặt trời, ngăn bước tiến của Bảo Lam. Ngẩng đầu nhìn về hướng phát ra tiếng nói, Bảo Lam cùng thiếu niên đều mở to hai mắt, há to miệng, cũng có thể nhét quả trứng gà vào.Diễn.Đàn.Lê.Quý.Đôn.

"Lam. . . Lam Lam. . . Là ngươi sao?" Sau khi Băng Tịch ngẩn người thì cất giọng nói , nhưng vẫn không thể tin mình chỉ hứng thú muốn tìm tiểu nha hoàn trêu đùa một chút, không ngờ lại tìm thấy người mà mình ngày nhớ đêm mong.

"Tịch, đúng là ngươi!" Bảo Lam xoa xoa hai mắt của mình rồi lại mở, trước mặt vẫn là thiếu niên cao quý như ánh mặt trời kia, gặp người quen nơi đất khách, Bảo Lam không khống chế nổi mà nhào tới!

Băng Tịch chạy nhanh tới vươn hai tay ra ôm lấy Bảo Lam, hai người liền ôm nhau nhúng nhảy lên xuống, để diễn tả vui sướng bất ngờ này.

"Ai ở bên kia lại hét lớn như vậy!" Thị vệ trung thành thì quyết không để cho chủ tử bị quấy rầy, kiếm sắc liền rút ra khỏi vỏ, bắt đầu lớn tiếng ầm ĩ!

Băng Tịch và Bảo Lam vội vàng ngừng hét, sau đó bỏ chạy ra sau núi giả, rồi sau đó chạy qua hành lang giống hai con chuột nhỏ.

Sau khi hai người chạy trốn thành công, mặt đối mặt cười ha hả, liền cảm thấy mình có thể thoát được là một chuyện rất vĩ đại!.Diễn.Đàn.Lê.Quý.Đôn.

Nhưng lại không biết người thị vệ này đã chú ý đến hai người từ lâu, nhưng trong lúc muốn ra tay thì nhận ra Tịch hoàng tử, Tịch hoàng tử này có tiếng là ham chơi, cho nên làm bộ không biết để cho hai người bỏ trốn.

Sau khi cười xong, Băng Tịch bắt đầu lo lắng.

"Lam Lam, sao ngươi lại ở đây? Không phải là ngươi muốn tìm 'Băng Tinh Lệ' cứu cha ngươi sao?"

Băng Tịch rất không vui khi gặp Bảo Lam ở đây, việc này có nghĩa là mình sẽ bị lộ thân phận, nếu Bảo Lam biết sợ là sẽ không vui! Quan trọng hơn là, nhị ca biết mục đích và thân phận thật sự của Bảo Lam, nếu Bảo Lam làm ra chuyện gì, nhị ca sẽ không nương tay!

"Tịch, ta nhờ ngươi một chuyện, ta lấy thân phận cô nhi để vào đây,ngàn vạn lần ngươi đừng nói ra thân phận ta là con gái chưởng môn Thiên Địa tiêu cục có được không?"

"Vì sao?" Nhìn ánh mắt chờ đợi của Bảo Lam, trong lòng Băng Tịch rất mâu thuẫn.

"Ta ở đây mới có thể tiếp cận người trong hoàng cung, ta muốn nghĩ cách vào cung!"

"... Được rồi! Ta đồng ý với ngươi, nhưng mà ngươi nhất định không được làm chuyện quá đáng, nếu không đến lúc đó ta cũng không bảo vệ được ngươi!" Băng Tịch vốn muốn cự tuyệt, và khuyên Bảo Lam nhân lúc Băng Phong chưa phát hiện thì đi khỏi đây, nhưng xem xét câu nói "Ta muốn nghĩ cách vào cung" và biểu hiện kiên định trong mắt nàng, lời vừa ra khỏi miệng lại biến thành thỏa hiệp! Trước mắt chỉ có thể phòng bị, tùy cơ ứng biến mà thôi!.Diễn.Đàn.Lê.Quý.Đôn.

"Đúng rồi, tại sao ngươi lại ở đây? Hôm nay là một ngày rất quan trọng, ngươi cũng không nên đi gây họa, vậy sẽ không tốt!"

Băng Tịch tránh nặng tìm nhẹ, tránh né vấn đề thân phận: "Ở trong lòng ngươi ta chính là người thích gây rối sao? Ta luôn luôn giữ quy củ có được không?"

"A? khà khà!" Bảo Lam rất không khách khí vạch trần Băng Tịch, "Là người giữ quy cũ nào đánh nhau với ta? Là người giữ quy củ nào cả ngày đùa giỡn? Là người giữ quy củ nào quấy rối không để Băng Phong bắt cá?" Nhắc tới Băng Phong, Bảo Lam ngừng một chút, nhìn nhìn xung quanh, "Đúng rồi, sao nhị ca của ngươi không đến?"

Băng Tịch không được tự nhiên ho khan một tiếng: "Nhị ca cũng có đến, một lát ngươi liền gặp thôi!"

Căn bản là Bảo Lam không nghĩ tới mình là hoàng tử, chỉ sợ nàng chú ý tới lời nói của mình một chút cũng sẽ phát hiện kỳ lạ, cũng không cần đợi đến lúc sáng tỏ tất cả!

Hai người tiếp tục lặng lẽ nói. . .

"Ồ? Đây không phải là tứ đệ sao?"

"Tứ đệ quả nhiên có sức hấp dẫn, nhanh như vậy đã bắt được trái tim mỹ nữ rồi!"

Trì thái tử và Băng Trạch khó có được cùng một ý kiến, quả nhiên hai người vì chèn ép Băng Phong thì không từ thủ đoạn!

Chỉ có Băng Phong nhìn bóng lưng của nữ tử cười nói kia cảm thấy rất quen mắt, ánh sáng lóe ra, tốt nhất là không như ta nghĩ, nếu không. . . Hừ!

Mấy người cứ như vậy mà tiếp cận Băng Tịch, càng đến gần, tim của Băng Phong lại càng mênh mông, loại khả năng này càng lúc càng lớn, đến cuối cùng, gần như có thể xác định, quả nhiên. . . Hừ!.Diễn.Đàn.Lê.Quý.Đôn.

Lòng gian không chết!

Băng Tịch liếc thấy bóng dáng đám người thái tử, bắt lấy tay nhỏ bé của Bảo Lam muốn chạy trốn lần nửa. . .

"Tứ đệ muốn đi đâu ?" Sao Băng Trạch có thể buông tha cơ hội tốt như vậy.

Băng Tịch bất đắc dĩ chỉ có thể dừng lại, "Hỏng bét, sao lại đến đây rồi ! Vậy sẽ bị lộ rồi!" Lặng lẽ nhìn Bảo Lam một cái, "Lam Lam biết ta là hoàng tử có tức giận hay không đây? Vậy phải làm sao bây giờ? Đúng rồi, nhất định là nhị ca có cách!" Vì thế Băng Tịch lại nhìn về phía nhị ca vạn năng của mình, nhưng mà, ách, sắc mặt nhị ca rất thối, mình không nhớ là hôm nay đã chọc giận hắn?

Bảo Lam nhìn thấy Băng Phong đi đến, một bước, lại một bước, lại một bước, gần, càng gần! Cuối cùng nhìn thấy Băng Phong đã xa cách hơn mười ngày, chợt ngẩn ra!

Hắn vẫn lạnh lùng như trước, vẫn trầm mặc như trước, vẫn lạnh như băng! Chỉ là trong mắt không có quen thuộc, không có ý cười, chỉ có lạnh lẽo, thậm chí là sát ý!

Sát ý! Làm sao có thể?

"Tịch tham kiến thái tử điện hạ! Nhị ca, tam ca!"

"Vi thần tham kiến tứ hoàng tử điện hạ!"

Cuối cùng Bảo Lam bị tiếng hành lễ làm ánh mắt thu lại, nhìn một người quen thuộc bên cạnh -- Trì thái tử!

Ha ha, đã hiểu, làm sao có thể không hiểu chứ?

Bảo Lam à Bảo Lam, ngươi thật sự là đứa ngốc nhất đấy! Trên đời này không còn ai ngốc hơn so với ngươi! Tự dâng đến cho người ta chơi đùa! Bảo Lam nhớ tới mấy ngày ở cùng, cùng nhau đi bộ vui vẻ, nấu cơm giành giật, huynh đệ Trảm thị thật thà chất phác, Băng Tịch hồn nhiên, Băng Tịch náo loạn, khuôn mặt tươi cười của Băng Tịch, tính khí trẻ con của Băng Tịch! Băng Phong lãnh khốc, Băng Phong trầm tĩnh, Băng Phong cẩn thận, Băng Phong săn sóc, Băng Phong che chở, Băng Phong nhường nhịn, đại gia trưởng bao che đệ đệ náo loạn, Băng Phong quan tâm mình trong đêm mưa ấy, vòng tay ấm áp kia, , . . .

Thì ra trong lúc bất tri bất giác, mình đã ghi nhớ tất cả những chuyện này vào sâu trong trí nhớ ! Không phải là không nhớ mà là khóa những ký ức quý giá này lại, không cho phép làm ô uế phần chân thực phần đơn thuần này!.Diễn.Đàn.Lê.Quý.Đôn.

Chẳng trách nhìn mặt thái tử lại cảm thấy quen thuộc như vậy, huynh đệ ruột, làm sao có thể không quen thuộc chứ? Thì ra mấy huynh đệ này đúng là giống nhau như vậy!

"Ha ha, khà khà, khà khà!" Bảo Lam đắm chìm ở trong thế giới của mình đã không biết nên khóc hay nên cười!

Truyện Chữ Hay