Chương :
Tiểu Ngọc nhi vừa nghe không đúng : "Không được nghe bọn họ nói bậy, rõ ràng chính là bọn họ tới khi dễ bọm ta, bọn ta chỉ có hai người, bọn họ là sáu người! Làm sao bọn ta có thể khi dễ bọn họ?"
Thái tử vẫn ở ngay đây, còn không biết rõ chuyện gì xảy ra sao?
Nhưng mà, dù sao cũng phải chú ý đến thể diện của thừa tướng!
Thái tử xoay đầu dùng vẻ mặt hiền lành nhìn Lý Như Yên: "Hôm nay khó có dịp các nàng hứng thú đi dạo chơi, đúng lúc mấy ngày nay bản thái tử cũng mệt mỏi, không biết bản thái tử có thể có vinh hạnh cùng với các vị mỹ nữ cưỡi ngựa ngắm cảnh hay không?"
Thái tử liền quyết định cho qua chuyện này như vậy!
"Nguyện ý nguyện ý!" Nữ nhi của công bộ thượng thư Quách Băng Thiến khẩn trương trả lời!
"Nguyện ý nguyện ý!" Nữ nhi của lễ bộ thị lang Lưu Liễu Nhi khẩn trương trả lời!
"Nguyện ý nguyện ý!" Ngay cả Dương Đóa Nhi nữ nhi của Dương Phong giàu có nhất nước cũng khẩn trương trả lời!
"Nguyện ý nguyện ý!" Hai tiểu thư nhà quan còn lại vừa nghe cũng khẩn trương phụ họa!
Nữ nhân, có mấy ai không thích hư vinh? Nhất là Lý Như Yên và mấy nữ tử theo cùng!
Lý Như Yên vốn định nói thêm nửa, nhưng vừa thấy các nàng đối với thái tử như sói như hổ, trong lòng liền hận đến nghiến răng nghiến lợi ! Hừ! Mấy nữ nhân không biết xấu hổ! Cho nên cũng không làm kiêu, cố gắng bình tĩnh nói với thái tử: "Nếu các vị muội muội đều ở lại, sao Như Yên có thể trở về một mình chứ? Như Yên cũng ở lại cùng thái tử điện hạ và các vị muội muội!"
Nghe được lời giả dối, mọi người thật sự rất muốn nôn mửa!
Trương Kim Ngọc mặc kệ vỏ bọc kia của Lý Như Yên, hôm nay nàng chính là một lòng muốn làm Lý Như yên xấu mặt, một khi đã như vậy, sao có thể buông tha cơ hội tốt như vậy?
"Lý Như Yên, ngươi đã không muốn ở lại như vậy, thì cùng đi với bọn ta! Ta nghĩ căn bản là bọn họ không chào đón ngươi ở lại đây làm chướng mắt đâu!"
Tiểu muội muội phủ thái phó này sao lại đáng yêu như vậy chứ?
Đây là mọi người cùng đánh giá! Nhất là Quách Băng Thiến! Các nàng cũng không muốn Lý Như Yên ở đây, nếu nàng ở đây, đâu còn đường để cho các nàng biểu hiện!
"Trương Kim Ngọc, ngươi nói gì chứ? Nghe ý này, là ngươi không để ý đến thể diện của thái tử điện hạ, cố ý rời đi? Ngươi thật không hổ là nữ nhi yêu quý của thái phó a! Ngay cả thái tử điện hạ cũng không để vào mắt!" Lý Như Yên vốn không muốn nói lời này để giữ Trương Kim Ngọc lại nhưng không làm như vậy, thì mình liền không có bậc thang đi xuống, suy tính lợi hại trong lòng. vẫn là mình ở lại làm lớn, nếu không không phải tiện nghi cho mấy con hồ ly tinh này sao!
Thái tử vừa nghe tiểu Ngọc nhi muốn đi, nét mặt cũng có chút biến đổi, nghĩ thầm, nếu hai người các nàng đi, vậy ở lại còn có ý nghĩa gì? Không được, mình phải giữ hai nàng lại! Người càng nhiều, như thế mới náo nhiệt!
Thái tử vẫn là cực kỳ phúc hắc!
"Được rồi, khó có dịp mọi người gặp nhau một lần, ai cũng không cho phép đi! Như Yên, sáu người các ngươi đi tìm đại phu kiểm tra thương thế trước đi, tổn hại thân thể thì không đáng!"
Như Yên vừa nghe liền vui mừng, thái tử điện hạ vẫn rất quan tâm mình ! Khẩn trương dẫn năm người các nàng đi xem vết thương!
Lúc gần đi, còn không quên làm người ta muốn ói: "Thái tử ca ca, ngài phải ở đây chờ ta a  ̄"
"Lam tỷ tỷ, ngươi có nhìn thấy ta rơi da gà xuống đất không?" Tiểu Ngọc nhi vẫn là vẻ mặt hồn nhiên nói với Bảo Lam.
"Đương nhiên thấy được! Muội không phát hiện ta cũng có rơi trên đất sao?" Bảo Lam dùng vẻ mặ chân thành nói!
Hai người liếc mắt một cái, thấy được đây đó trong mắt là trêu tức, ngầm hiểu ý nhau, cười thỏa thích!
Thái tử nhìn bộ dáng hai người, nghĩ thầm, có phải mình cũng nên biểu hiện một chút để chứng minh mình có tồn tại hay không?
Sau khi nghĩ như vậy, cực kì không được tự nhiên mà khụ khụ, sau đó cũng dùng vẻ mặt chân thành, làm một chuyện xấu hổ vụng về nhất trong đời!
"Các nàng có nhìn thấy không? . . . . . . Bản thái tử cũng rơi da gà trên đất!"
Im lặng!
Vẫn là im lặng!
Tùy tùng che mặt, thái tử điện hạ anh minh vĩ đại của ta a! Hình tượng của ngài a! Trời ạ, sét tới đánh chết ta đi!
Sau khi thái tử kịp phản ứng mình đã làm chuyện gì, liền muốn tìm một cái lỗ ngay tại đó để chui vào! Đã biết mình bị trúng tà!
Sau khi Bảo Lam và tiểu Ngọc nhi hiểu được thái tử nói gì, cuối cùng là tăng thêm mười phần sức ha ha ha cười như điên! Cười đến mức ngay cả thắt lưng của Bảo Lam cũng không thẳng lên được! Cười đến mức tiểu Ngọc nhi chảy nước mắt rồi !
"Không cho phép cười !" Lúc này, thái tử đen mặt nói.
Nhưng mà, hai người đang cười đến cao hứng, làm sao nói ngừng thì có thể ngừng, như vậy có thể bị nội thương nha!
Thái tử điện hạ nhìn hai người không tim không phổi cười nghiêng ngã, chính là rất -- vui nha!
Thì ra cảm giác được người khác đối đãi chân thành lại dễ chịu như vậy a!
Cho nên đối với hai người xem nhẹ mệnh lệnh của hắn liền dung túng vô hạn rồi !
Hai người nhìn vẻ mặt dung túng của thái tử, càng làm càn hơn ! Bảo Lam thong thả bước đến, vươn bàn tay nhỏ ra vỗ vỗ bả vai thái tử, hết sức chính nghĩa nói: "Không có việc gì! Ngươi cứ việc quấy! Xảy ra chuyện, tỷ tỷ che chở ngươi!" Nói giống như là một người phiêu bạc đầy nghĩa khí, giúp bạn không tiếc cả mạng sống nha!
Tiểu Ngọc nhi cũng xem nhẹ vẻ mặt càng ngày càng đen của thái tử, học bộ dáng của Bảo Lam, hùng dũng oai vệ khí thế bừng bừng, vẫn là bộ dáng một người phiêu bạc đầy nghĩa khí , giúp bạn không tiếc cả mạng sống: "Không có việc gì, ngươi cứ việc quấy! Xảy ra chuyện, tỷ tỷ che chở ngươi! Tỷ tỷ không vệ được ngươi, thì để cho Lam tỷ tỷ che chở cho hai ta!" Bộ dáng này thật sự là muốn bao nhiêu chân thành thì có bấy nhiêu chân thành nha!
Một đám tùy tùng đứng bên cạnh run lên, thái tử điện hạ vô cùng anh minh vĩ đại của ta! Ngài phải bảo trọng nha! Ngàn vạn lần không nên tức giận đến sinh bệnh nha? Tiểu nhân có nên trở về chuẩn bị thái y trước hay không?
Khuôn mặt của thái tử đã không biết nên dùng cái gì để diễn tả, thật sự là giống như bảng pha màu, màu gì cũng hiện lên!
Tức giận! Xấu hổ! Quấy! Còn chưa ý thức được xuất hiện thêm hai tỷ tỷ? Chính là hai tiểu oa nhi? Điều này thái tử điện hạ làm sao mà chịu nổi, làm sao mà chịu nổi nha?
Nước mắt của thái tử điện hạ điên cuồng rơi ra rồi!